Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)

Chương 2 - Chương 18: Một Roi Chín Người!

Chương 18: Một roi chín người!

Ở dưới sự lo lắng bất an của mọi người trong khi chờ đợi.

Trình Phong quản sự của bến tàu một mặt âm trầm, đi ra từ trong gian nhà gỗ nhỏ, hai tay chắp sau lưng, trong tay phải cầm chặt một cây roi, một đôi mắt như là lưỡi đao, sắc bén tới bức người, nhìn hướng về tất cả thợ thuyền, người chèo thuyền và chủ thuyền.

Lập tức, tất cả mọi người trở nên căng thẳng một cách dị thường, vội vàng cúi đầu xuống.

"Trong hai ngày qua bến tàu chúng ta có một số chuyện không yên ổn, có người lại dám giết người ở dưới mí mắt của ta, hắc hắc ..."

Trình quản sự cười lạnh vài tiếng, một đôi mắt giống như có thể nhìn thẳng vào lòng người, nói, "Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi là ai? Ta bây giờ có thể nói rõ, người giết chết hai người Triệu Hổ và Triệu Cương đều là người ở trong bến tàu của ta."

Hắn không thèm để ý tới sự kinh ngạc và lo lắng của mọi người, lập tức lấy ra một tờ giấy trắng tràn đầy tên, nói với giọng lạnh lùng, "Hiện tại bất cứ ai được ta đọc đến tên thì đều đi ra cho ta, Lưu Phong, Vương Bảo, Lục Tiền, Trương Đại Hải ... Dương Phóng!"

Tổng cộng hắn đọc ra mười một cái tên.

Có là thợ thuyền của bến tàu, có thì là người chèo thuyền hoặc là chủ thuyền.

Tất cả người được đọc ra tên thần sắc đều thay đổi, trong lòng nhảy lên.

Dương Phóng cũng là hơi thay đổi sắc mặt.

"Còn không đi ra cho ta?"

Trình quản sự quát lên chói tai.

Thân thể mười một người đều chấn động, vội vàng đi ra từ trong đám người.

Sắc mặt Trình quản sự âm trầm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào mười một người trước mắt, nói: "Ta điều tra, mấy người các ngươi đều là những người từng có xung đột với hai huynh đệ Triệu Hổ, Triệu Cương trong vòng nửa năm qua, là ai làm, không ngại chủ động đứng ra, ta kính hắn là một tên hán tử, chứ đừng để cho ta tự mình điều tra ra được, bằng không, thủ đoạn của ta các ngươi đều đã biết rồi!"

"Quản sự, oan uổng, oan uổng cho ta, không phải ta làm, tối hôm qua ta ở trong nhà ta, chuyện này không có liên quan gì tới ta a!"

Một tên hán tử thân thể khẽ run rẩy, vội vàng hoảng sợ kêu to lên.

"Đúng vậy a, quản sự, cũng không có liên quan gì tới ta, tối hôm qua ta ở trong nhà!"

"Cũng không phải do ta làm, quản sự tha mạng a, oan uổng cho ta quá!"

. . .

Ba!

Sắc mặt Trình quản sự âm tàn, roi màu đen trong tay lập tức bay ra, nhanh như tia chớp màu đen, quất mạnh vào trên người tên chủ thuyền tên là Lưu Phong, lập tức quất tới khiến hắn kêu thảm một tiếng, da tróc thịt bong, thân thể bay ngược, hung hăng ngã ra nơi xa.

Chủ thuyền này và một tên chủ thuyền khác tên là Lục Tiền, chính là hai tên cao thủ nhất phẩm bên trong nhóm người này.

Bọn họ trước đây không lâu đều có xung đột với Triệu Hổ, có đầy đủ thực lực và động cơ tới giết chết Triệu Hổ.

"Oan uổng?"

Trình quản sự nói với giọng điệu lạnh lùng, nói: "Dưới tay ta thì không có người nào oan uổng cả, cho các ngươi cơ hội để cho các ngươi chủ động thừa nhận thì các ngươi không muốn, hiện tại cũng đừng bức ta tự mình động thủ, ngươi cũng nằm xuống cho ta!"

Ba!

Cây roi dài giống như một con rắn đang đang trườn, mang theo sức gió đáng sợ, trong nháy mắt rơi vào trên người tên chủ thuyền tên là Lục Tiền kia, cũng quất cho hắn bay lộn ra ngoài, da tróc thịt bong, thống khổ mà kêu thảm.

"Đám người các ngươi cũng thế, hiện tại thừa nhận còn kịp, không thừa nhận, mỗi người đều trốn không thoát khỏi cái roi này!"

Trình quản sự nói với giọng nói lạnh lùng khi nhìn về phía đám người còn lại bao gồm cả Dương Phóng.

Cây roi trong tay hắn cực kỳ chắc khỏe, chính là được tẩm dầu cây trẩu, được hắn dùng nội lực quất ra, bất cứ ai bị đánh một cái thì đều sẽ để cho người ta sống không bằng chết.

Những người còn lại tất cả đều rất lo lắng.

"Trình quản sự tha mạng a, thật không phải chúng ta làm!"

"Đúng vậy a Trình quản sự, tha mạng a, oan uổng cho chúng ta!"

. . .

"Đủ rồi!"

Trình quản sự quát lên một tiếng chói tai, roi trong tay lập tức bay ra, điên cuồng quất về số người còn lại một cái.

Soạt!

Một roi chín người!

Chín cái bóng người tất cả đều kêu thảm một tiếng, thân thể hung hăng bay ngược ra đằng sau.

"Cho các ngươi cơ hội nhận sai các ngươi không dám thừa nhận, thì đây chính là các ngươi ép ta!"

Trình quản sự nói với giọng điệu lạnh lẽo, vung roi, tiếp tục hung hăng quất về phía chín người Dương Phóng.

Ba!

Hắn lại liên tục hung hăng vung roi ra.

Trộn lẫn từng tia từng tia nội lực, lực lượng dữ dội, đánh vào trên người chín người Dương Phóng khiến tất cả chín người đều máu me đầm đìa, kêu thảm không thôi.

Về phần Lưu Phong và Lục Tiền hai vị chủ thuyền này thì còn thảm hại hơn.

Mỗi người đều trực tiếp chịu sáu roi.

Sáu roi đánh vào suýt chút nữa thì lấy mạng của bọn họ, máu thịt be bét, thân thể thì run rẩy.

"Một đám phế vật!"

Sắc mặt Trình quản sự vẫn lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mọi người, nói, "Nhìn thấy chưa? Đây chính là kết quả của việc giết chết bang chúng của Tam Hà bang ta, lần này các ngươi rất ngoan cố, để cho ta không bắt được sơ hở, nhưng không có khả năng mỗi lần đều để cho ta không bắt được sơ hở, một khi bị ta bắt được thì các ngươi chính là muốn chết cũng khó!"

Ba!

Hắn vung roi lên, quất vào trong không khí phát ra tiếng nổ vang, âm thanh thật đáng sợ.

Tất cả những thợ thuyền còn lại đều run lẩy bẩy, vô cùng hoảng sợ, những suy nghĩ nhỏ nhoi trong lòng họ đã hoàn toàn bị phá vỡ.

"Mang tất cả những người này xuống dưới cho ta!"

Trình quản sự lạnh lùng nói.

Một đám thợ thuyền vội vàng lao nhanh tới, đỡ những người bị thương nằm trên mặt đất dậy.

Chương 19: Mua sắm!

"Dương Phóng, ngươi không sao chứ?"

Vương Hải bị dọa đến giọng nói phát run, toàn thân đều không lấy nổi sức.

"Đau, đau quá. . ."

Sắc mặt Dương Phóng trắng bệch, giả bộ vô cùng suy yếu.

Trong lòng của hắn âm thầm nghiêm túc đánh giá lấy thực lực của Trình quản sự.

Lực lượng của tên Trình quản sự này mạnh hơn nhiều lần so với chính mình.

Tối thiểu nhất là Nhị phẩm, thậm chí là Tam phẩm!

Trên người hắn bị quất vào hai roi, máu me đầm đìa, xuất hiện hai vết hằn thô to.

Tuy nhiên hôm nay không bị phát hiện ra thì đã là phúc trong họa rồi.

Cửa ải này hôm nay xem như đã qua.

Nếu sau này hắn muốn thay đổi công việc là có thể quang minh chính đại, sẽ không gây ra quá nhiều nghi ngờ.

Bởi vì bị đánh cho một trận mà đổi việc, cái này hợp tình hợp lý, dù sao ai cũng không muốn thường xuyên bị đánh ở chỗ này.

"Ngươi ... ngươi còn có thể làm việc được không? Hay là ngươi đi về nghỉ ngơi đi?"

Vương Hải run rẩy nói.

"Được rồi, ta chỉ có thể trở về nghỉ ngơi."

Dương Phóng khó nhọc nói.

"Vậy ... vậy tự ngươi từ từ mà đi trở về đi."

Vương Hải nói.

"Được!"

Dương Phóng tập tễnh đi hướng về nơi xa.

Trong gian nhà gỗ nhỏ.

Hai mắt lão giả áo xanh nheo lại, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào giờ phút này.

Một lát sau, hắn lại thu hồi ánh mắt lại, trở về trong gian nhà gỗ.

Những người khác sau khi bị ăn roi thì trên cơ bản đều trở về nghỉ ngơi.

Trình quản sự với ánh mắt lạnh lùng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào mọi người làm việc.

. . .

Nơi xa.

Trong suốt đoạn đường đi qua, trong đầu Dương Phóng vẫn suy nghĩ không ngừng.

Thực lực!

Sống trong một thế giới áp lực như thế này thì thực lực của hắn bây giờ còn quá thấp.

Dương Phóng lại nhìn về phía bảng điều khiển một lần nữa.

Họ và tên: Dương Phóng.

Tuổi thọ: 21/33 tuổi.

Tu vi: Nhất phẩm (10/60).

Tâm pháp: Dương Viêm quyết tinh thông (30/300).

Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm tinh thông (30/300).

Tư chất: Tư chất người bình thường (1/15).

. . .

Không còn Dưỡng Khí đan, tiến độ của Dương Viêm quyết của hắn bây giờ một ngày mới chỉ có thể luyện ra được 6 điểm.

Suy cho cùng vẫn là đẳng cấp của Dương Viêm quyết quá thấp.

Hắn suy nghĩ trong lòng, vội vàng trở về trong nhà, nhanh chóng thay quần áo dính đầy máu trên người, xử lý một chút miệng vết thương, sau đó thì bắt đầu kiểm kê tài sản hiện tại mình có.

Tổng cộng có 7 lượng bạc, 1030 văn tiền.

Dương Phóng lập tức cất những bạc này vào trong người, lại mang theo 1000 văn tiền, đội mũ rộng vành lên, nhấc thanh kiếm rỉ sét của mình lên, đi về phía trong chợ.

Không bao lâu sau.

Dương Phóng đã xuất hiện trước một cửa hàng lớn.

"Dưỡng Khí đan là sáu lượng bạc một bình?"

Dương Phóng ngạc nhiên hỏi.

"Không sai, một bình tám viên, có muốn hay không?"

Chưởng quỹ hỏi.

Dương Phóng thay đổi sắc mặt, âm thầm cắn răng.

Vãi cơm, nếu mua từ chỗ của Giang Nam Khách mà nói thì là tám vạn đồng, tổng cộng là tám lượng bạc.

Kết quả cửa hàng ở thế giới này chỉ bán ra với giá sáu lượng bạc.

Giang Nam Khách kia thế mà còn ăn hoa hồng?

"Đồ chó hoang, rõ ràng nói người của Lam tinh sẽ không hố người của Lam tinh a ..."

Dương Phóng thầm mắng trong lòng.

Ăn hoa hồng thì ăn thôi còn ăn tới nhiều như vậy.

Uổng công hắn ngay từ đầu còn coi Giang Nam Khách xem như đồng hương, cho rằng đối phương là thật tâm giúp đỡ chính mình ...

"Chưởng quỹ, có tâm pháp không?"

Dương Phóng tiếp tục hỏi.

"Có, ngươi muốn giá bao nhiêu?"

Chưởng quỹ hỏi.

"Ngạch, có những giá nào, giá cả loại trung là bao nhiêu bạc?"

Dương Phóng hỏi.

"Giá loại trung thì cần mười lăm lượng bạc, tốt hơn một chút thì ở vào khoảng bốn mươi lượng."

Chưởng quỹ nói.

Khóe miệng Dương Phóng giật giật.

"Vậy rẻ hơn một chút thì sao?"

"Rẻ như thế nào cũng là mười lượng bạc, đây đã là rẻ nhất, ngươi có muốn hay không? Tiền nào của nấy, càng đắt thì hiệu quả tu luyện càng tốt, bí tịch ở chỗ ta thế nhưng là khác với hàng bày ở vỉa hè, những hàng ở vỉa hè kia, mười bản cũng kém hơn so với bản ở chỗ ta."

Chưởng quỹ mở miệng nói.

Dương Phóng im lặng một lúc.

Trên người hắn bây giờ tổng cộng cũng chỉ mới có tám lượng.

"Trước tiên cho ta một bình Dưỡng Khí đan đi!"

Dương Phóng mở miệng.

Ba!

"Sáu lượng!"

Chưởng quỹ đặt một bình sứ nhỏ lên bàn.

Dương Phóng từ trong ngực lặng lẽ móc ra sáu lượng bạc vụn đặt ở trên quầy rồi cần lấy bình Dướng Khí đan kia cất vào trong người.

"Đúng rồi, kiếm thì bán như thế nào?"

"Muốn tốt một chút hay là hơi kém một chút, tốt một chút thì hai mươi lượng bạc một thanh, bình thường thì ba lượng bạc, kém thì một lượng bạc!"

"Cho một thanh kém đi!"

Dương Phóng mở miệng nói.

Ba!

Một thanh kiếm dài được bọc trong bao kiếm màu đen được chưởng quỹ đặt trên quầy.

Dương Phóng lấy một lượng bạc cuối cùng trong ngực, giao cho chưởng quỹ, sau đó thì cầm lấy trường kiếm, nhẹ nhàng rút ra, thấy được sự lập lòe của sắc bén, phong mang bức người.

Tuy rằng trên chất lượng là kém, nhưng nhìn vẫn vô cùng sắc bén.

Tối thiểu với ánh mắt của hắn bây giờ thì nhìn không ra có cái gì không tốt.

Dương Phóng thu hồi trường kiếm, quay người rời đi.

Nội tâm của hắn âm thầm nghiêm túc.

Ở cái thế giới này, không có tiền thật đúng là nửa bước khó đi.

"Không, trong thế giới này không có tiền, nhưng có tiền trong thế giới thực là được."

Nhưng chỗ mấu chốt là, hắn ở thế giới hiện thực cũng không có tiền.

Dương Phóng đang muốn trở về, đột nhiên nhìn thoáng qua một công trình kiến trúc to lớn ở đằng xa.

Vạn Phúc thương hội!

Hắn âm thầm suy nghĩ, cắn răng một cái vẫn là đi hướng về phía Vạn Phúc thương hội.

"Ta tìm thiếu gia của các ngươi!"

Dương Phóng mở miệng.

Chương 20: Mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn.

Gã người hầu ở trước cửa một mặt khó chịu nhìn thoáng qua Dương Phóng, nói: "Chờ đó!"

Hắn quay người bất đắc dĩ mà đi vào bên trong.

Không bao lâu sau, tên người hầu đó đi ra từ trong cửa rồi mở miệng nói, "Đi theo ta!"

Dương Phóng lập tức gật đầu, đi theo vào bên trong.

Không bao lâu sau, hắn vào trong gian phong trước đó gặp được 'Giang Nam Khách' một lần nữa.

"Là ngươi a, làm sao vậy? Ngươi còn muốn đổi cái gì nữa sao?"

Vương Đông Lai nở nụ cười, trên người mặc áo trắng, trông phong lưu phóng khoáng, làn da vẫn vô cùng tinh xảo, một chiếc quạt xếp cầm trong tay nhẹ nhàng lay động, thật sự là ứng với câu thơ cổ kia 'Quân tử thanh tao như ngọc sáng, trên đời khó gặp người thứ hai''.

Trong lòng Dương Phóng một lần nữa lại hiện lên cảm giác chua chát.

Nhưng hắn cũng không có đi tới tìm Vương Đông Lai để nhắc tới chuyện tiền hoa hồng mà là có chuyện khác, cần giúp một tay.

"Ta muốn làm một số công việc tốt ở trong cái thế giới này, không biết có thể hay không?"

Dương Phóng mở miệng.

"Đổi việc?"

Vương Đông Lai lộ ra vẻ kinh ngạc, gật đầu nói, "Cũng được, như vậy đi, ta sẽ giúp ngươi xem."

Hắn bảo người hầu mang tới một tập sách dày và lục lọi trong tập sách.

Sau khi tìm kiếm hơn nửa giờ, Vương Đông Lai sờ lên cằm, nhìn về phía Dương Phóng nói, "Công việc tốt ngược lại là có, tuy nhiên ngươi phải chờ, như vậy đi, khi ngươi trở về lại chuyển thêm tám vạn đồng cho ta, trong tay ta có một chức tiểu đầu mục sắp được bỏ trống, ngươi chuyển cho ta tám vạn đồng, chức tiểu đầu mục này ta sẽ để dành lại cho ngươi."

"Tám vạn?"

Dương Phóng lại giật mình thêm lần nữa.

Vương Đông Lai khẽ nhíu mày, nói, "Đây không tính là cái gì, đã rất rẻ rồi, chức này ở trong cái thế giới này thế nhưng là đã rất ngon ăn rồi, những người khác ở trong thế giới này tới tìm ta, không có mười mấy lượng bạc ta căn bản sẽ không giới thiệu cho hắn, ta bây giờ là xem ở trên chúng ta là đồng hương nên mới chỉ thu ngươi tám vạn đồng, tự ngươi cân nhắc có muốn hay không a?"

Dương Phóng trầm mặc một lúc.

Chức tiểu đầu mục ...

Đắt là đắt tiền một chút.

Nhưng thứ nhất là an toàn, thứ hai là sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc làm lao động chân tay như hiện tại.

Chỉ là cái tên Vương Đông Lai này có ăn hoa hồng nữa hay không?

Nhưng suy nghĩ một lát, hắn vẫn là cắn răng một cái đồng ý.

"Được, sau khi trở lại hiện thực ta sẽ chuyển thêm cho ngươi tám vạn đồng!"

Hắn bây giờ chỉ muốn thoát khỏi chuyện bên bến tàu kia sớm một chút, có thể làm một tên tiểu đầu mục còn tốt hơn nhiều so với việc làm lao động chân tay trước đó.

Xem như đích thân hắn đi tìm việc làm chắc chắn sẽ không khá hơn bao nhiêu so với việc làm cu li.

"Như vậy là đúng rồi."

Vương Đông Lai mỉm cười, "Nói thật, không ít đồng hương tới tìm ta, ta đều sắp xếp cho bọn họ cưc tiểu đầu mục, không nói những chuyện khác, mỗi tháng ít nhất có thể làm được hai lượng bạc, nếu như tốt một chút thì càng là có thể kiếm được ba lượng hoặc năm lượng, mấy tháng là có thể hồi vốn, vậy thì có gì không tốt đâu."

Dương Phóng khẽ gật đầu nói: "Vậy thì ta đi về trước."

"Ừm, được rồi, khoảng bảy ngày nữa ngươi có thể tới tìm ta."

Vương Đông Lai cười nói.

Hắn thong thả bưng tách trà bên cạnh lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trong lòng cảm thấy xúc động.

Mọi thứ đều tốt trong thế giới này, nhưng không có cách giải trí nào thú vị.

Điều thú vị duy nhất là chính là thanh lâu.

Nhưng sau khi chơi nhiều ngày như vậy thì sự mới mẻ đã trôi qua từ lâu.

. . .

Dương Phóng trở về trong nhà, cũng không có lập tức ăn Dưỡng Khí đan vào mà là trước tiên lấy bản Vô Ảnh kiếm từ dưới giường lên.

Vô Ảnh kiếm, đẳng cấp còn phải cao hơn so với Tật Phong Thập Tam kiếm một bậc.

Chú trọng kiếm ra vô ảnh, tốc độ xuất kiếm và độ xảo của kiếm, cao hơn Tật Phong Thập Tam kiếm mấy cấp bậc.

"Tật Phong Thập Tam kiếm chỉ là một loại kiếm pháp phổ thông, chỉ có cái tên, chiêu số gì đó quá mức bình thường."

Dương Phóng rút trường kiếm vừa mới mua ra, đối chiếu với Vô Ảnh kiếm và bắt đầu tu luyện.

Luyện tập từng chiêu từng thức.

Mất khoảng sáu phút để luyện tập đầy đủ kiếm pháp một lần.

Chỉ thấy cột võ kỹ ở trên bảng xuất hiện biến hóa một lần nữa.

Vô Ảnh kiếm nhập môn (1/200).

"Đẳng cấp kiếm pháp này quả nhiên không phải Tật Phong Thập Tam kiếm có thể so sánh, mới nhập môn mà điểm kinh nghiệm đã cao tới gấp đôi."

Dương Phóng thầm nói, lập tức tiếp tục tu luyện ở trong phòng.

Cứ như vậy thời gian trôi qua.

Hai ngày sau đó, Dương Phóng đều đóng cửa trong phòng không ra, lấy danh nghĩa chữa thương để không đi làm.

Hai ngày trôi qua, kiếm pháp và nội lực của hắn đột nhiên tăng mạnh.

Họ và tên: Dương Phóng.

Tuổi thọ: 21/34 tuổi.

Tu vi: Nhất phẩm (30/60).

Tâm pháp: Dương Viêm quyết tinh thông (151/300).

Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm tinh thông (30/300), Vô Ảnh Kiếm tinh thông (25/500)

Tư chất: Tư chất người bình thường (5/15).

. . .

Mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn.

Ngay cả tuổi thọ cũng gia tăng thêm một tuổi so với trước đó.

Rõ ràng nhất thì chính là kiếm pháp của hắn, Vô Ảnh kiếm đã bước vào cảnh giới tinh thông, xuất kiếm vô ảnh đã rất điêu luyện.

"Thứ duy nhất không được tốt lắm chính là tu vi vẫn là tăng lên quá chậm, cứ theo cái đà này, tối thiểu phải mất một tháng mới có thể tiến vào Nhị phẩm."

Dương Phóng nhíu mày.

Trước đó hắn là mượn nhờ Dưỡng Khí đan mới có thể tăng thanh tiến độ tu vi lên tới (30/60) trong vòng ba ngày.

Hiện tại Dưỡng Khí đan đã ăn hết một lần nữa, bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào việc tu luyện một cách chậm rãi.

Chương 21: Phải đi ra ngoài thành?

Còn có một việc nữa chính là, bây giờ đã là buổi tối của ngày thứ ba, hắn vậy mà còn chưa trở về hiện thực.

Điều đó có nghĩa là gì?

Chẳng lẽ càng về sau, khoảng thời gian tới lần trở về tiếp theo sẽ càng lâu hơn sao?

Cuối cùng Dương Phóng cầm trường kiếm lên, tiếp tục tu luyện ở trong phòng.

Một đêm nhanh chóng trôi qua.

Vào buổi sáng ngày hôm sau.

Vương Hải gõ vào phía bên ngoài cửa nhà hắn, "Dương Phóng huynh đệ, ngươi dậy chưa đó? Trình quản sự muốn triệu tập tất cả cu li, hôm nay tất cả mọi người đều phải tới bến tàu để trình diện!"

"Triệu tập tất cả mọi người sao?"

Trong lòng Dương Phóng khẽ động, vẫn là lập tức mở cửa phòng ra, nói, "Lại có chuyện gì xảy ra nữa sao?"

"Không biết, thông báo này là từ chiều hôm qua, tất cả mọi người không cần biết là có lý do gì đi nữa, ngày hôm nay nhất định phải trình diện."

Vương Hải mở miệng.

Dương Phóng trầm mặc một lúc.

Hắn vốn đang định không đi, nhưng vừa nghĩ đến cây roi kia của Trình quản sự thì lập tức do dự.

Trình quản sự kia ngang ngược khác thường, nếu như tất cả mọi người đi tới đó mà bản thân mình không đi thì hắn có thể cho rằng chính mình là người giết chết Triệu Hổ hay không?

Sau khi nhanh chóng đấu tranh tư tưởng, Dương Phóng vẫn là đưa ra quyết định an toàn, trước tiên cứ đến bến tàu để xem một chút.

"Được!"

Hắn lập tức gật đầu, quay người lại đóng cửa nhà, khóa cửa lại sau đó thì đi theo Vương Hải tiến về phía bến tàu.

. . .

Vào thời điểm hai người Dương Phóng chạy tới bến tàu, chỉ thấy ở trên bến tàu vào lúc này đã có đông đảo cu li (thợ thuyền), người chèo thuyền, trên cơ bản đều đã tới gần như đông đủ.

Mà ngay cả những người cùng chịu roi cùng với hắn vào mấy ngày trước đó tất cả đều đã đến đủ, tất cả đều đang bàn tán to nhỏ với nhau.

Ở trên cái bảng gỗ phía trước nhất.

Trình quản với sự sắc mặt lạnh lùng, hai tay chắp ở sau lưng, trên eo còn đeo một cây roi da màu đen thật to, đôi mắt sắc bén của hắn đang không ngừng đảo qua trên người mọi người, sau khi nhận thấy tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, Trình quản sự lập tức hài lòng khẽ gật đầu.

Hắn còn tưởng rằng thật sẽ có người không dám tới nữa đây?

"Được rồi, tất cả đều im lặng lại cho ta!"

Trình quản sự đột nhiên quát lớn, tiếng quát của hắn văng vẳng bên tai tất cả mọi người, nói: "Hôm nay chúng ta sẽ không dỡ hàng xuống, ta còn có nhiệm vụ khác giao cho các ngươi làm, các ngươi phải cùng theo ta ra khỏi thành một chuyến, tuy nhiên bởi vì cân nhắc tới việc khi ra ngoài thành có thể sẽ tồn tại nhân tố nguy hiểm, cho nên sau khi ra đến ngoài thành, tiền công của tất cả mọi người đều tăng gấp bội, một ngày có thể lĩnh tám mươi văn tiền, người nào có biểu hiện tốt thậm chí còn có thể đạt được một trăm văn tiền!"

Xoạt!

Tất cả thợ thuyền (cu li), người chèo thuyền, tất cả mọi người đều xì xào bàn tán.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Phải đi ra ngoài thành?

"Tám mươi văn tiền có phải là quá ít rồi hay không, ta nghe nói ở bên ngoài thành kia là nơi vô cùng nguy hiểm, không chỉ có các loại độc trùng dã thú mà còn có rất nhiều Tà Linh qua lại, ngoài đó có thể sẽ để cho người ta chết thảm bỏ mạng bất cứ lúc nào!"

"Đúng vậy a, Trình quản sự, con số 80 văn tiền này cũng quá ít đi a, ta không muốn làm, cả nhà của ta đều chỉ trông cậy vào một mình ta thôi, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì không hay thì ..."

"Đúng vậy a, lần này quá nguy hiểm rồi."

. . .

Trình quản sự sầm mặt lại, lộ ra vẻ mặt không vui.

Ở bên trong một chiếc du thuyền sau lưng hắn ta.

Một tên công tử ở độ tuổi thiếu niên nhăn mày lại, hai mắt chuyển lạnh nhìn về phía bên ngoài, "Tên họ Trình kia đang làm hỏng chuyện tốt của ta, ta trả cho mỗi người một lượng bạc, tới chỗ của hắn thế mà lập tức biến thành 80 văn tiền, hắn đây là muốn tìm cái chết hay sao? Người đi ra ngoài đó nói cho tên họ Trình kia biết, không được phép cắt xén!"

Cũng may mắn thay, lần này hắn tự mình tới đây một chuyến.

Bằng không chuyện lớn này không phải là đã bị cái tên Trình quản sự kia làm cho hỏng rồi hay sao.

"Vâng, thưa công tử!"

Một lão giả ở bên cạnh lập tức gật đầu, đi ra khỏi khoang nhỏ trên tàu, lập tức tung người nhảy lên, dùng tốc độ cực nhanh nhanh chóng lao qua mặt nước, giẫm lên trên mặt nước, giẫm qua hơn mười mét, lập tức rơi vào trên boong tàu đậu ở trên bến tàu.

Trình quản sự đang muốn mở miệng quát mắng thì lập tức biến sắc, ngay lập tức bước lên phía trước thành thành thật thật mà hành lễ.

"Khâu lão, tại sao ngài lại tới đây?"

"Trình Phong, ngươi thật đúng là không biết sống chết."

Giọng điệu của lão giả này lạnh lùng, không giữ lại một chút thể diện nào cho Trình quản sự.

Thân thể hắn cao lớn, cánh tay mảnh khảnh, cánh tay dài đến đầu gối, trên mười ngón tay tất cả đều xuất hiện vết chai sần, trên người thì mặc một chiếc trường sam màu đen, nhìn là biết hắn có công phu rất cao.

"Công tử cho là cho mỗi người một lượng bạc, vì sao tới chỗ của ngươi lại lập tức biến thành một người tám mươi văn tiền rồi? Ngươi đây là muốn tìm tới cái chết hay sao? Bình thường cắt xén thì cũng thôi, hiện tại chuyện lớn mức này mà ngươi cũng dám cắt xén sao?"

Giọng điệu của lão giả lạnh lùng.

Trình quản sự bị dọa tới khẽ run rẩy, vội vàng quỳ rạp xuống đất, dầu đầu phành phạch, sắc mặt tái nhợt, kinh hãi nói: "Khâu lão tha mạng, ta chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi!"

"Được rồi, ngươi đứng lên cho ta, có bao nhiêu người tới?"

Lão giả nói lạnh như băng.

"Tổng cộng có 68 người, tất cả đều đã tới."

Trình quản sự vội vàng mở miệng trả lời.

Chương 22: Tam Hà bang đến cùng là đang giở ra cái trò quỷ gì?

Lão giả lập tức nhìn về phía tất cả mọi người, mở miệng nói lớn, "Lần này Tam Hà bang chúng ta có chút việc cần phải đi ra ngoài thành, ai bằng lòng đi theo thì mỗi người sẽ được một lượng bạc, nếu như có biểu hiện tốt thậm chí còn có thể đạt được hai lượng, bây giờ những người bằng lòng đi theo thì tất cả hãy bước lên phía trước!"

Đám người lại xôn xao một lần nữa.

Một lượng bạc?

Không thể nghi ngờ đây là một khoản tiền lớn.

Một ngày bọn họ chỉ kiếm được có 10 văn tiền.

Phải làm tới 100 ngày không ăn không uống gì cả thì mới có thể tích lũy đủ một lượng bạc.

Kết quả chỉ đi ra ngoài thành một lần chính là một lượng?

Nhưng vẫn có người cảm thấy không ổn.

Số tiền này được cho quá dễ dàng.

Thậm chí không cần phải suy nghĩ thì cũng biết là sẽ có nguy hiểm trong đó.

Ngay lập tức, nhiều người lại kêu lên.

"Đủ rồi!"

Lão giả kia đột nhiên quát lên một tiếng chói tai, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ, "Các ngươi cho rằng Tam Hà bang ta là nơi nào? Là nơi mà các ngươi nói đến là đến, nói đi là đi được sao? Kể từ ngày đầu tiên các ngươi làm việc ở chỗ này thì trên người các ngươi đã được gắn mác Tam hà bang rồi, một ngày là người của Tam Hà bang thì cả một đời cũng là người của Tam Hà bang, lần này chúng ta cho các ngươi mỗi người một lượng bạc, các ngươi còn chưa hài lòng sao? Có phải là muốn chết rồi hay không? Huống chi trong lần ra khỏi thành này căn bản sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, chỉ là để cho các ngươi sống phóng túng, ăn nhậu chơi bời là được rồi, chơi tốt còn sẽ có tiền thưởng ngoài định mức, như vậy mà cũng không muốn, là muốn rượu mời không uống lại chỉ thích uống rượu phạt hay sao?"

Răng rắc!

Chân hắn dùng sức giẫm mạnh một cái, toàn bộ sàn nhà rung chuyển dữ dội, từng vết nứt dày đặc xuất hiện.

Mọi người thay đổi sắc mặt, lông tơ đều dựng ngược cả lên, thi nhau ngậm miệng lại không dám nói thêm lời nào.

Tam Hà bang, đúng là giết người không chớp mắt a ...

"Bây giờ tất cả mọi người lên thuyền chuẩn bị ra khỏi thành!"

Giọng điệu lão giả kia rất lạnh lùng, nhìn thẳng chằm chằm vào mọi người.

Nhiều cu li (thợ thuyền) và người chèo thuyền lập tức ngoan ngoãn đi về phía thuyền lớn ở một bên, tất cả đều im lặng không nói gì.

Trong lòng Dương Phóng cũng dao động.

Có vấn đề!

Lần ra khỏi thành này chắc chắn là có vấn đề gì đó.

Hắn thầm mắng trong lòng, lại cảm nhận được sự bất lực sâu sắc thêm một lần nữa.

Nhưng nếu như trước đó hắn không đến thì kết quả cũng vẫn giống như nhau.

Suy cho cùng hắn vẫn còn chưa quá để ý tới bản chất của cái thế giới này, đây là một cái xã hội mang đậm bản sắc phong kiến, mặc dù hắn chỉ là một tên cu li trên bến tàu, nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn là có thể hoàn toàn thoát khỏi bến tàu này.

Cũng giống như thời cổ đại ở kiếp trước của hắn.

Hắn nhớ rõ có một tên đầy tớ làm công trong nhà một địa chủ trong một thời gian dài, chỉ vì hái một vài cọng rau ở trong nhà địa chủ đó, kết quả làm công cả một đời cũng không trả nổi hết nợ cho địa chủ ...

Thật giống với cái thế giới này!

Thuyền buồn to lớn chạy về phía nơi xa, chảy xuôi dọc theo con sông, chạy được tới hơn nửa ngày thì cuối cùng mới đi tới một khu vực nào đó ở bên ngoài thành.

Chỉ có điều, sau khi tới nơi này thì thuyền buồm cũng không có cập bến mà là dừng lại ở giữa sông.

Không chỉ có như vậy, phía trước còn xuất hiện thêm ba chiếc thuyền lớn khác.

Ở trên thuyền lớn, cờ xí tung bay phần phật, trên tất cả cờ xí đều viết ba chữ lớn màu đen 'Tam Hà bang'.

Điều kỳ lạ là, những đệ tử bình thường ở trên ba chiếc thuyền lớn này là cực ít, phần lớn họ đều là những trưởng lão với khuôn mặt lãnh đạm mặc quần áo sang trọng, ít nhất đều là ba mươi tuổi trở lên.

Thấy cảnh tượng như vậy thì càng khiến mọi người bối rối hơn.

Không bao lâu sau, Trình quản sự ngồi lái một chiếc thuyền nhỏ từ bên cạnh tới, hét lên một tiếng thật to về phía đám người Dương Phóng, nói: "Một nhóm người xuống đây mang theo tất cả đồ ăn thức uống này đi, từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ ở trên chiếc thuyền lớn này, không có mệnh lệnh, bất kỳ người nào cũng không được phép xuống thuyền, đồ ăn thức uống đều sẽ do ta đích thân mang tới, nhanh xuống đi!"

Các cu li (thợ thuyền) trong lòng càng giật mình, càng cảm thấy khó hiểu hơn.

Khá lắm!

Thế mà để cho Trình quản sự tự mình đưa thức ăn cho bọn hắn.

Tam Hà bang đến cùng là đang giở ra cái trò quỷ gì?

Chẳng mấy chốc, bảy tám tên cu li (thợ thuyền) đi xuống và bắt đầu mang thức ăn từ chiếc thuyền nhỏ lên.

Những thức ăn này có rượu có thịt, mùi vị thơm ngon khiến cho người nào người nấy đều thèm tới chảy cả nước miếng.

Rất nhiều tên cu li chỉ ngửi thấy mùi vị thôi cũng đã sắp không chịu được nữa rồi.

Đời này của bọn họ đã có ai được ăn thịt mấy lần chứ đừng nói gì tới còn có cả rượu ngon.

"Dương Phóng, Tam Hà bang lần này thật đúng là có lòng tốt, không chỉ cho chúng ta tiền, vậy mà còn đưa nhiều đồ ăn thức uống ngon tới như vậy tới."

Vương Hải đứng ở bên cạnh nuốt nước bọt ừng ực, nhìn chằm chằm vào đống rượu thịt được vận chuyển lên thuyền.

Trong lòng của Dương Phóng thì lại đang ngạc nhiên nghi ngờ, càng lúc càng cảm thấy không thích hợp.

Tại sao hắn luôn có loại cảm giác rằng, Tam Hà bang đây là đang bắt lấy bọn hắn làm cái thí nghiệm gì đó?

Hoặc có thể nói, đang bắt bọn hắn ... làm mồi nhử?

Hắn vội vàng nhìn hai bên của con thuyền lớn.

Nhìn xung quanh một vòng cũng không thể nhìn thấy vấn đề gì.

Quả tim Dương Phóng đập thình thịch lên, càng cảm thấy bất an hơn.

Chương 23: Tà Linh?

Phía trước, ba con thuyền khổng lồ cách bọn họ rất gần.

Chỉ cách đâu đó khoảng mười mét gì đó.

Đậu ở ba cái hướng khác nhau vững vàng ngăn lại phía trước.

Vào lúc này.

Ở trên một con thuyền khổng lồ chính giữa nhất.

Một người đàn ông vạm vỡ mặc áo bào màu đen đứng sừng sững ở nơi đó, hắn mặt rộng miệng vuông, ánh mắt lãnh đạm, trên người toát ra một loại uy nghiêm khó tả, trên cằm để râu ngắn, ánh mắt thì đang nhìn về phía chỗ thuyền lớn nơi đám người Dương Phóng đứng.

"Tổng cộng có bao nhiêu người?"

"Thưa bang chủ, tổng cộng có tới 68 người!"

Một thiếu niên đứng sau lưng hắn chắp tay nói.

Chính là vị công tử thiếu niên trước đó.

Hắn đi thuyền nhanh, đã tới nơi đây trước một bước.

"68 người, chắc hẳn là có thể để cho vật kia ăn no, Tịch Tà ngọc đều phát xuống cả chưa?"

Nam tử mặc áo bào đen tiếp tục hỏi.

"Đã phát xuống, tất cả trưởng lão, mọi người đều có một cái!"

Công tử thiếu niên kia nói.

"Vậy là được rồi."

Nam tử mặc áo bào đen ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, nói: "Không cần biết phải bỏ ra những gì, lần này nhất định phải giải quyết nó một cách triệt để!"

Con sông này tên là Phong Hà, chính là con đường thông thương đối ngoại quan trọng của Tam Hà bang.

Chỉ có điều cách đây vài tháng, đoạn sông này đã xảy ra những sự việc kỳ lạ, thuyền con qua lại qua nơi này sẽ thường xuyên bị mắc kẹt trong bức tường quỷ, khó mà lái ra, không chỉ có như thế, thuyền viên trên thuyền càng là liên tục chết thảm.

Tam Hà bang bọn họ bởi vậy mà phái cao thủ ra, đi đến đây giải quyết mấy lần đều không gặp phải thứ kia.

Thứ kia cực kỳ xảo trá, giống như vừa nhìn thấy cao thủ tới thì lập tức sẽ không gây án.

Lần này, tất cả trưởng lão Tam Hà bang bọn họ cùng nhau ra tay, phối hợp với Tịch Tà ngọc, phong tỏa nó ở đây bốn năm ngày, sau đó phái người đưa mồi nhử, nhằm dụ thứ đó ra ngoài hoàn toàn để có thể được giải quyết nó trong một lần hành động.

"Thông báo một chút đi, bảo cho tất cả trưởng lão ở vào thế cảnh giác!"

Nam tử mặc áo bào đen nói với giọng lãnh đạm.

Thuyền lớn của bọn họ cách thuyền của đám người Dương Phóng rất gần, một khi có bất kỳ tình huống nào xảy ra đều có thể thi triển khinh công nhanh chóng lao tới.

. . .

Trên thuyền lớn.

Số lượng lớn rượu ngon và thức ăn ngon để vào trong giỏ trúc được vận chuyển lên thuyền, vừa mới hạ xuống thuyền thì có một đám cu li bắt đầu tranh đoạt một cách nhanh chóng.

"Đừng tranh đoạt đừng tranh đoạt, người nào người nấy đều có phần."

"Trương Lão Tam, ngươi mấy đời chưa được cơm ăn hay sao, có tranh như ngươi vậy sao?"

"Ngươi còn không biết xấu hổ mà đi nói ta, ngươi cướp cũng đâu có chậm hơn so với ta!"

. . .

"Dương Phóng, làm sao mà ngươi không tới ăn, nhanh tới tranh thịt ăn đi chứ không sẽ hết bây giờ."

Vương Hải tranh tới cả người dính đầy dầu mỡ, quay đầu nhìn về phía Dương Phóng.

Dương Phong ăn một số đồ ăn khác, ăn hai cái bánh bao chứ không có đi lên để tranh thịt, dù sao xuất thân của hắn là người hiện đại, sau khi trở về nhà thì gần như bữa nào cũng có thịt để ăn, căn bản không cần phải để tâm tới một lần này.

Trong đầu của hắn chỉ là đang hoài nghi cách làm của Tam Hà bang.

"Hy vọng thật sự chỉ là do ta suy nghĩ nhiều."

Trong đầu hắn tự nói.

Các cu li (thợ thuyền) ăn uống một bữa điên cuồng, mất mấy giờ mới ăn hết tất cả thức ăn mang tới.

Mà sau khi Dương Phóng ăn xong thì sớm đã tiến vào trong thuyền để tìm kiếm cho mình một gian phòng.

Chiếc thuyền lớn này có khoảng chừng ba tầng, trên cơ bản có thể bảo đảm cho mỗi người đều có thể được chia tới một gian phòng, cho dù có người không cướp được thì cũng có thể để cho hai người ở chung một gian, như vậy cũng sẽ không lộ ra vẻ chật trội.

Dương Phóng tìm thấy một phòng đơn ở giữa và bắt đầu tu luyện kiếm pháp ở trong phòng.

Mặc dù không có trường kiếm nhưng lại có thể sử dụng những thứ khác làm vật thay thế.

Cứ như thế, cả một buổi chiều đã trôi qua.

Trong lúc bất tri bất giác đêm đã khuya đã tới.

Trên bầu trời trăng sáng sao thưa, xung quanh trở nên thật yên tĩnh.

Từng tên thợ thuyền (cu li) ở trong mỗi một gian phòng đã chơi đùa suốt cả một buổi chiều, hầu hết tất cả mọi người đều đã ngủ say và phát ra tiếng ngáy rất to.

Chỉ có Dương Phóng là vẫn còn chưa ngủ.

Vừa đến hắn đã luyện võ học một cách siêng năng, tinh lực bản thân hắn tràn đầy hơn nhiều so với những người bình thường ở đây.

Thứ hai trong đầu của hắn thực sự nghĩ mãi mà vẫn còn chưa hiểu được cách làm của Tam Hà bang là như thế nào.

Giờ phút này nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn về phía ba chiếc thuyền lớn ở bên ngoài.

Chỉ thấy ở trên ba chiếc thuyền lớn kia, một đám nhân vật cấp bậc trưởng lão, sắc mặt lạnh lùng, vẫn còn đứng bất động ở nơi đó, đang lạnh lùng quan sát về phía bên này.

Dương Phóng thầm run trong lòng.

"Có vấn đề, như thế này thì chắc chắn là có vấn đề gì đó rồi!"

Đám trưởng lão kia đều đứng quan sát cả một buổi chiều cho tới bây giờ vẫn còn đang quan sát.

Hắn cắn răng một cái nhịn xuống, tiếp tục tu luyện kiếm pháp ở trong phòng.

Lại qua hơn nửa giờ nữa.

Rầm rầm.

Xung quanh đột nhiên truyền tới từng tiếng sóng nước vỗ rì rào, bên ngoài dường như có gió thổi nổi lên, một mùi mặn ướt xen lẫn với cả mùi hôi thối truyền tới từ bên ngoài.

Không biết tại sao, Dương Phóng đang luyện kiếm pháp đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, như thể bị thứ gì đó nhìn chằm chằm vào vậy.

Trong lòng hắn giật mình, nắm chặt lấy cây gậy gỗ trong tay và dựa chặt vào góc tường, dùng toàn bộ tinh thần để cảnh giác.

Tà Linh?

Chương 24: Nhanh trốn a, đi về nhà thôi a!

Ngay vào lúc hắn đang ngạc nhiên nghi ngờ, xung quanh không có bất kỳ động tĩnh nào truyền tới.

Nhưng cảm giác lạnh đến dựng tóc gáy của hắn vẫn còn chưa biến mất, nó cực kỳ rõ ràng.

Thật giống như có một cái bóng ma không thể nào miêu tả nổi đang bao phủ xuống, bao phủ cả con thuyền lớn này, khiến cho Dương Phóng cảm thấy khó thở nhưng hắn lại nhìn không ra bóng ma đó nó là cái thứ gì.

Hắn lại nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn về phía ba chiếc thuyền lớn cách đó không xa một lần nữa.

Chỉ thấy bang chủ và các trưởng lão ở trên thuyền lớn, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước đó, đều bất động, đều lạnh lùng nhìn về phía bên này.

Trong lòng Dương Phóng quay cuồng, ở sau khi do dự được một lát thì không còn dám tạo ra động tĩnh lớn mà là yên lặng tu luyện Dương Viêm quyết.

Cứ như vậy, một đêm trôi qua.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Trình quản sự lại đi trên một chiếc thuyền nhanh và mang thức ăn đến cho mọi người.

Nhưng vào lúc này, trên boong tàu đột nhiên truyền đến tiếng hô hoán.

"Xảy ra chuyện rồi, có người chết rồi!"

"Mọi người tới đây mau, có người chết!"

Toàn bộ boong tàu trở nên hỗn loạn, rất nhiều cu li (thợ thuyền) phát ra tiếng hô hào kêu to.

Không chỉ có Trình quản sự, mà ngay cả bang chủ Tam Hà bang và một đám trưởng lão cách đó không xa, thần sắc của tất cả đều thay đổi, không dám tin vào tai, ngay sau đó thân thể lập tức nhảy lên, nhanh chóng lao tới hạ vào trên boong tàu bên này.

Tối hôm qua bọn họ không ngủ cả một đêm, một mực tập trung nhìn chằm chằm vào chiếc thuyền lớn bên này, kết quả vậy mà vẫn còn có người chết rồi?

Dương Phóng ở bên trong gian phòng của mình cũng giật nảy cả mình, vội vàng xông ra khỏi gian phòng chạy lên trên tàu.

"Chết rồi, có tới mười mấy người tất cả đều đã chết rồi, có Tà Linh a!"

Một tên cu li nói với vẻ mặt tái mét, hắn vô cùng hoảng sợ, lảo đảo kinh hãi bỏ chạy ra ngoài.

"Cút mau!"

Một tên trưởng lão một tay ném tên cu li (thợ thuyền) này đi, đá nửa cửa một gian phòng, nhìn hướng vào bên trong.

Chỉ thấy trong gian phòng này có hai cỗ thi thể, thân thể đều khô quắt lại, không nhúc nhích, hai mắt thì trợn ngược, trên người thì tràn đầy một cỗ khí tức hôi thối nhàn nhạt, thật giống như đã chết rất nhiều ngày vậy.

Tất cả những trưởng lão khác đều tiến về những gian phòng còn lại.

Cửa của từng gian phòng đều được đá mạnh tới vỡ nát, liên tục phát hiện mười mấy bộ thi thể.

Đều không ngoại lệ, đều là cái kiểu thân thể khô quắt trông vô cùng ghê tởm, nằm yên ở trong phòng không nhúc nhích, trên người đều bốc ra mùi hôi thối như rong biển thối rữa.

"Là Tà Linh, đây chắc chắn là do Tà Linh làm ra a!"

Đột nhiên, một tên cu li (thợ thuyền) hoảng sợ mà kêu lên.

Những tên cu li may mắn còn sống sót, tất cả đều run lẩy bà lẩy bẩy, cũng kêu to theo.

"Tam Hà bang các ngươi đang bắt chúng ta ra làm mồi nhử!"

"Không làm, chúng ta không làm nữa!"

"Nhanh trốn a, đi về nhà thôi a!"

Lập tức bắt đầu có người nhảy xuống thuyền để chạy trốn, phát ra tiếng tủm tủm khi rơi xuống nước.

Trình quản sự biến sắc, lập tức nhún người nhảy lên, chộp về phía mấy người nhảy khỏi thuyền, dùng tay to chụp tới, vớt những người nhảy rơi xuống nước lên, toàn bộ ném lên phía trên boong tàu, sau đó bản thân hắn ở giữa không trung, dùng sức nhảy lên trên một lần nữa sau đó hạ xuống trên boong tàu một cách vững vàng.

"Đủ rồi, không được ồn ào!"

Trình quản sự mở miệng quát ra một tiếng chói tai.

Đông đảo cu li (thợ thuyền) bị chấn nhiếp dưới dâm uy của Trình quản sự, vẻ mặt đều tái mét, lập tức không dám kêu la gì nữa.

Dương Phóng ở trong đám người cũng đang nắm chặt lấy nắm đấm.

Đáng chết, quả nhiên là có Tà Linh!

Tam Hà bang đang dùng bọn họ tới để dụ Tà Linh!

Ngụy Thiên Long bang chủ Tam Hà bang lộ ra vẻ mặt âm trầm, đi qua đi lại trong khoang thuyền, tận mắt nhìn thấy từng cỗ thi thể, rồi nói: "Xem ra thực lực của con Tà Linh này còn mạnh hơn trong sự tưởng tượng của chúng ta."

"Bang chủ, làm sao bây giờ? Còn muốn thủ ở đây nữa không?"

Một tên trưởng lão hỏi.

"Tiếp tục thủ, nếu không bắt được nó thì tuyệt không thể trở về!"

Ngụy Thiên Long âm trầm nói.

Một đám trưởng lão đều dùng sức để gật đầu và đi về phía boong tàu một lần nữa.

...

Ở trên boong tàu rộng lớn.

Một trưởng lão nhìn vào những cu li (thợ thuyền) còn lại, mở miệng hét lên, "Mọi người, đối với những người chết thảm vào tối hôm qua, Tam Hà bang chúng ta tự nhiên sẽ cho các ngươi một lời giải thích, mỗi một người chết đi đều có thể nhận được hai lượng bạc làm trợ cấp, những người không chết thì mỗi người được một lượng bạc, bây giờ lập tức phát vào trong tay các ngươi, các ngươi yên tâm, Tà Linh ở chỗ này, Tam Hà bang chúng ta đã phát hiện manh mối, tuyệt sẽ không để cho các ngươi phải tiếp tục hy sinh."

Hắn phất tay một cái, cách đó không xa có một chiếc thuyền nhanh chóng lướt tới, mang theo một cái rương bạc lớn.

Có hơn mười tên đệ tử Tam Hà bang chịu trách nhiệm hộ tống.

Một rương bạc lớn chẳng mấy chốc được nhấc đi lên.

Khi nắp rương được mở ra, đám đông đang hoảng loạn bỗng trở nên hít thở dồn dập.

Mỗi người đều dồn ánh mắt nhìn chằm chặp vào những viên bạc trắng bóng.

"Tiền trợ cấp cho người chết tạm thời do bằng hữu của người chết hoặc người thân nhận lấy giúp, tuy nhiên các ngươi phải nhớ, bất cứ ai lấy số tiền này đều không được phép lén lút chạy trốn, nếu như ai dám lén lút chạy trốn thì đừng có trách Tam Hà bang ta không nể tình, tên tuổi, địa chỉ nhà của các ngươi, Tam Hà bang chúng ta thế nhưng là đều ghi chép lại tất cả."

Vị trưởng lão này nói với giọng điệu uy nghiêm đáng sợ, một đôi mắt quét mắt nhìn về phía mọi người.

Chương 25: Trời đang có sương mù

Biểu cảm của các cu li (thợ thuyền) đột nhiên thay đổi, da đầu của họ trở nên tê dại.

Chẳng mấy chốc, vị trưởng lão này bắt đầu để cho người ta phát tiền.

Mỗi người đều tới lấy một phần của chính mình.

"Trưởng lão, tiểu nhân có câu nói này không biết có nên nói hay không?"

Đột nhiên, Dương Phóng ở trong đám người nhịn không được mà mở miệng nói.

Vị trưởng lão kia lạnh nhạt nhìn thoáng qua Dương Phóng, mở miệng nói, "Nói đi!"

Dương Phóng tiếp tục mở miệng nói, "Mặc dù để cho chúng ta đứng ra làm mồi nhử, thế nhưng là ngươi có thể trang bị cho chúng ta binh khí hay không, như vậy nếu như thực sự gặp phải Tà Linh thì chúng ta có lẽ cũng có thể ngăn cản một chút, không bị chết một cách vô thanh vô tức, ta tin tưởng chỉ cần chúng ta có thể ngăn cản được dù chỉ là một hơi thì các vị trưởng lão cũng có thể lập tức chạy tới, từ đó mà hạ gục con Tà Linh kia. "

Vị trưởng lão kia nhướng mày, quay đầu nhìn thoáng qua chỗ bang chủ nhà mình.

Bang chủ Ngụy Thiên Long lạnh lùng nói, "Lấy đao kiếm ra cho bọn họ!"

"Vâng, bang chủ!"

Trình quản sự song quyền ôm một cái rồi đáp lời.

Hắn quay người rời đi, ánh mắt hắn lại theo bản năng nhìn thoáng qua chỗ của Dương Phóng.

Không bao lâu sau, hai cái rương vũ khí lớn được chở tới.

Đông đảo cu li (Thợ thuyền) vội vàng nhanh chóng cầm lấy vũ khí thích hợp với bản thân mình.

Dương Phóng đảo mắt một cái từ bên trong đống vũ khí lấy ra một thanh trường kiếm sắc bén, thanh kiếm này dài khoảng chừng một mét hai, mũi nhọn sắc bén, xem chất lượng dường như còn tốt hơn so với thanh kiếm mà mình bỏ một lượng bạc ra để mua.

Bang chủ Ngụy Thiên Long nhìn mọi người một cái, sau đó dẫn theo một đám trưởng lão rời khỏi nơi này.

Trình quản sự thì phân phó một đám cu li (Thợ thuyền), vận chuyển nhanh chóng đồ ăn từ thuyền nhỏ đi lên, sau đó thì cũng bắt đầu rời khỏi nơi này.

Thời gian cứ vậy mà trôi qua.

Sau đó mọi người bắt đầu ăn uống.

Đảo mắt một cái lại một ngày trôi qua.

Dương Phóng tu luyện một ngày vẫn chưa thể trở về với hiện thực.

Hắn thở dài trong lòng, trở nên căng thẳng một lần nữa.

Ở loại tình huống này xem như trở về với hiện thực thì đoán chừng cũng không có bất kỳ biện pháp nào.

Dù sao hắn tu luyện ở trong hiện thực là không cách nào đưa tới thế giới này, hơn nữa vật phẩm trong hiện thực cũng như vậy đều không cách nào mang tới nơi đây.

Dương Phóng nhìn thoáng qua bảng thông tin một lần nữa.

Họ và tên: Dương Phóng.

Tuổi thọ: 21/34 tuổi.

Tu vi: Nhất phẩm (30/60).

Tâm pháp: Dương Viêm quyết tinh thông (171/300).

Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm tinh thông (30/300), Vô Ảnh kiếm tinh thông (315/500).

Tư chất: Tư chất người bình thường (5/15).

. . .

"Không có bất ngờ gì xảy ra, Vô Ảnh kiếm vào đêm nay chắc là có thể đột phá tới cảnh giới tiếp theo."

Dương Phóng thầm nghĩ như vậy.

Trong mấy ngày nay hắn không ngừng tìm tòi, đã biết rõ một số chức năng ẩn tàng của bảng thông tin.

Không cần biết là tâm pháp hay là võ kỹ, chỉ cần tăng lên một cái cảnh giới là đều có thể để cho tư chất cũng theo đó mà nâng cao lên một chút, các công pháp các càng được nâng cao.

Thì tư chất tăng lên càng nhanh.

Ngược lại, khi tư chất được tăng lên, tốc độ tu luyện công pháp cũng theo đó mà tăng lên.

Cũng có thể ví dụ như thế này, lấy tư chất hiện tại của hắn đi tu luyện Dương Viêm quyết, một đêm là có thể để cho Dương Viêm quyết sinh ra 10 điểm kinh nghiệm.

Mà trước đó vẫn luôn là 6 điểm kinh nghiệm.

. . .

Màn đêm buông xuống.

Những ngôi sao ẩn lui.

Dương Phóng nhìn xuyên thấu qua khe hở trên cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài một lần nữa.

Cái nhìn này làm trong lòng hắn lập tức không thể không ngưng trọng lại.

Bên ngoài chẳng biết đã có sương mù nổi lên từ lúc nào, nhìn trông có vẻ hoang vắng, nhìn xuyên qua màn sương trắng lờ mờ mơ hồ có thể nhìn thấy ánh đuốc sáng ngời từ những con thuyền lớn cách đó hơn mười mét tỏa ra.

"Trời đang có sương mù."

Trong lòng Dương Phóng cảm thấy bất an.

Hắn lo lắng loại Tà Linh kia rất có thể nhân lúc trời đang có sương mù mà hành động một lần nữa, bởi vậy mà không dám tiếp tục tu luyện kiếp pháp, hắn lập tức dựa vào góc tường, yên lặng tu luyện Dương Viêm quyết.

Trong lúc bất tri bất giác, thời gian lại trôi qua mấy giờ.

Dương Phóng đột nhiên bừng tỉnh lại từ trong tu luyện, nhịn không được lại nhìn thoáng qua về phía bên ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy sương mù phía bên ngoài càng lúc càng trở nên dày đặc, chẳng biết từ lúc nào đã hoàn toàn che lại toàn bộ mặt sông, mà ngay cả những bó được cùng với những trưởng lão ở trên những chiếc thuyền lớn bên kia cũng không nhìn thấy.

Sương mù dày đặc, áp lực khác thường, có loại cảm giác quỷ dị không cách nào miêu tả.

Điều kỳ lạ hơn nữa là cả con thuyền dường như hoàn toàn im lặng trở lại.

Vào lúc này, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không nghe thấy được, tất cả tiếng ngáy, tiếng càu nhàu và ồn ào đều biến mất.

Thật giống như đột nhiên đặt mình vào bên trong một cái vực thẳm vô cùng yên tĩnh vậy.

"Tà Linh kia ... lại tới rồi?"

Dương Phóng giật mình trong lòng, sinh ra một cỗ cảm giác khẩn trương, nắm thật chặt lấy trường kiếm trong tay.

Sương mù dày đặc như thế này, vì sao những trưởng lão kia không tới xem xét?

Ở vào thời điểm Dương Phóng đang âm thầm lo lắng trong lòng, trong hành lang bên ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân kỳ lạ.

Lạch cạch, lạch cạch. . .

Tiếng động rất nhỏ, giống như là đang có người đi lại vậy.

Không chỉ có như thế, càng là có một loại mùi hôi thối như rong biển thối không thể nào miêu tả rõ được đột nhiên phả tới, rất chi là rõ ràng, phả vào bên trong phòng dọc theo khe cửa và cửa sổ gian phòng.

Chương 26: Trưởng lão cứu mạng!

Vào thời điểm này, tất cả lông tơ trên người Dương Phóng lập tức dựng đứng lên, vội vàng nín thở.

"Tà Linh kia ... lên thuyền rồi?"

Kẹt kẹt. . .

Từng tiếng mở cửa vang lên chói tai đột nhiên truyền ra từ hành lang phía bên phải, cách chỗ này của hắn chỉ xa có khoảng cách mười mấy mét.

Giống như con Tà Linh kia đang đẩy cửa phòng ra từ bên ngoài.

Lạch cạch, lạch cạch. .

Tiếng bước chân rất nhỏ đi về phía chỗ gian phòng kia.

Mỗi một tiếng bước chân của nó, Dương Phóng đều có thể nghe được rất rõ ràng.

Hắn thậm chí còn có thể bổ não ra, mọi chuyện xảy ra bên trong hành lang vào lúc này, chỉ cảm thấy quả tim của mình như thể sắp từ cổ họng nhảy vọt ra ngoài vậy.

Tà Linh kia đang muốn đẩy cửa lần lượt?

Trong lòng của hắn đang như dời sông lấp biển, hiển hiện nỗi sợ hãi, chậm rãi xê dịch bước chân, đến gần cửa sổ một bên, khẽ đẩy cửa sổ, cố gắng để không phát ra tiếng động, muốn từ cửa sổ chạy trốn ra ngoài.

Nhưng hắn vẫn là đánh giá cao chất lượng loại cửa sổ của thời cổ đại này.

Bởi vì trước đó đóng vào quá chặt, vào lúc này muốn đẩy cửa ra thì không thể không tránh khỏi việc phát ra tiếng động chói tai trong màn đêm yên tĩnh.

Ở ngay sau khi tiếng động này vang lên, trong hành lang bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng cười quái dị.

"He he he he ..."

Tiếng cười kia đang nhanh chóng tiến gần về phía hắn, giống như thể con Tà Linh kia phát hiện động tác của hắn vậy.

Kèm theo đó là từng đợt mùi thối rữa như rong biển thối vô cùng nồng nặc.

Cánh cửa phòng đóng chặt cũng đang lắc lư dữ dội, phát ra tiếng lạch cà lạch cạch, Dương Phóng chỉ cảm thấy như có một cái bóng đen cực lớn đang áp sát về phía phòng của mình, khí tức kinh khủng đáng sợ khiến hắn cảm thấy kinh hãi trong lòng.

"Trưởng lão cứu mạng!"

Cuối cùng hắn không nhịn nổi nữa mà làm liều hét lớn lên, vội vàng hung hăng phá tan cửa sổ nhảy xuống phía bên ngoài.

Ở khu vực cách đó mười mét.

Ba chiếc thuyền lớn đang lặng lẽ lênh đênh.

Ở trên bó đuốc chiếu sáng.

Ngụy Thiên Long bang chủ của Tam Hà bang và một đám trưởng lão, quản sự, tất cả đều có mặt ở đó, tất cả đều bất động, hai mắt lãnh đạm nhìn về phía trước mặt.

Tình huống trong mắt bọn họ nhìn thấy lại hoàn toàn khác biệt với những gì mà Dương Phóng nhìn thấy.

Trong mắt của bọn họ, trên mặt sông mọi thứ đều như lúc ban đầu, đều không có bất kỳ sự tồn tại nào của sương mù.

Cũng không nhìn thấy có bất kỳ tình huống quỷ dị nào cả.

Thậm chí ngay cả tiếng ngáy của mọi người bên thuyền bên kia, bọn họ đều có thể nghe được rất rõ ràng.

Mọi chuyện đều diễn ra giống như tối hôm qua.

Nhưng vào lúc này!

"Trưởng lão cứu mạng!"

Một tiếng hét lớn cuồng loạn đột nhiên vang lên.

Một đám quản sự tất cả các trưởng lão ở bên cạnh Ngụy Thiên Long bang chủ Tam Hà bang, tất cả đều biến sắc, đều không nghĩ ngợi một chút nào, thân thể không hẹn mà tung người lên, lập tức lao ra khỏi boong tàu, điên cuồng lao nhanh về phía chiếc thuyền lớn chỗ đám cu li (thợ thuyền) đang ở.

Đặc biệt là Ngụy Thiên Long, càng là người lao ra đầu tiên.

Lực lượng kinh khủng bùng phát ra, một tiếng nổ lớn vang lên, chấn động tới sàn tàu dưới chân bị nổ tung, vô số mảnh gỗ vụn bắn tung tóe.

Khí tức của hắn đáng sợ, áo bào đen thổi phần phật, ánh mắt như là thiểm điện trong đêm tối, khoảng cách mười mấy mét gần như đảo mắt cái đã lao tới.

Cùng vào lúc đó.

Dương Phóng hét lớn lên một tiếng, thân thể hung hăng đụng nát cửa sổ, con Tà Linh kia cũng phát ra một tiếng kêu bén nhọn đinh tai nhức óc, lập tức phá vỡ cửa phòng, chộp nhanh về phía thân thể của Dương Phóng.

Dương Phóng thì căn bản không nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, chỉ cảm thấy một mùi hôi thối vô cùng kinh tởm xộc thẳng về phía khuôn mặt của hắn, kèm theo đó là một cảm giác vô cùng âm u lạnh lẽo, như thể có một cái bóng đen kỳ lạ đang chộp về phía khuôn mặt của hắn vậy.

Hắn liều lĩnh dốc hết sức mình vận chuyển nội lực, rót vào trường kiếm, Vô Ảnh kiếm pháp ngay lập tức đâm tới.

Keng! Keng! Keng! Keng!

Trong khoảnh khắc, hắn đã đâm liên tiếp ra bảy tám kiếm, thế nhưng lại giống như thể đâm vào trên tấm thép vậy, vô cùng cứng rắn.

Không chỉ có như vậy, còn có một cỗ khí tức âm trầm cực kỳ đáng sợ từ trong thân thể của đối phương dọc theo trường kiếm, nhanh chóng tuôn về phía thân thể của hắn.

Dương Phóng hoảng hốt, lập tức bị một cỗ lực lượng đáng sợ ném ra xa, thân thể thẳng tắp hướng mặt sông xa xa rơi xuống.

"Làm càn!"

Ở ngay trong khoảnh khắc Dương Phóng bị đánh bay về phía mặt sông xa xa, trong hai lỗ tai của hắn còn nghe được một giọng nói vô cùng tức giận và đáng sợ.

Như là lôi âm của Phật môn.

Kèm theo đó là sự uy nghiêm kinh khủng làm chấn động linh hồn của con người.

Ngụy Thiên Long bang chủ Tam Hà bang một mặt nén giận, song mi dựng đứng, cuối cùng lao về phía trước mà tới.

Ầm ầm!

Một chưởng của hắn hung hăng vỗ về phía cái bóng ma quỷ dị kia.

A!

Cái bóng ma kia ngay lập tức bị lực chưởng của hắn đánh trúng, phát ra tiếng kêu chói tai, thân thể xoẹt xoẹt bốc khói, lập tức bay ngược ra đằng sau, dư ba kinh khủng của chưởng lực chấn động tới đằng sau gia tăng chấn động vang lên rầm rầm rung động, bay tứ tung.

Ngụy Thiên Long được thế không buông tha người, một chiêu trúng đích, thân thể như thể là Thúc Địa Thành thốn, quần áo bay phần phật phần phật, song chưởng cùng ra, tiếp tục lao về phía Tà Linh quỷ dị kia một cách điên cuồng, cùng lúc đó, đông đảo trưởng lão ở sau lưng hắn lúc này cuối cùng cũng đã lao tới và tham gia vào cuộc chiến.

Chương 27: 10 lượng bạc đổi bình Dưỡng Khí đan

Ngoài ra còn có một vị trưởng lão, có đôi mắt sắc bén và đôi tay nhanh nhạy, ở vào lúc đi ngang qua Dương Phóng, đã tiện tay tóm lấy Dương Phóng, sau đó kéo Dương Phóng ra khỏi dòng sông lạnh giá rồi ném lên trên boong tàu.

Dương Phóng há to miệng ho khan, sắc mặt đỏ bừng, liều mạng ho ra nước sông sặc vào khí quản, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, cả người rùng mình, giống như thể rơi vào trong hầm băng vậy.

Con Tà Linh kia mặc dù không có trực tiếp bắt được thân thể của hắn, nhưng dù sao khí tức âm u lạnh lẽo ập tới vẫn như cũ khiến cho người ta vô cùng khó chịu.

Ầm ầm ầm ầm!

Ở trên toàn bộ chiếc thuyền lớn, tiếng nổ vang vọng như sấm rền.

Kèm theo đó là từng tiếng gầm thét của Ngụy Thiên Long.

Toàn bộ chiếc thuyền lớn này bị đánh cho không còn hình dáng, cột buồm nổ tung, buồm vỡ tan nát, toàn bộ boong tàu đều đang rung động ầm ầm, vỡ nát một cách nhanh chóng.

Một chiếc thuyền buồm khổng lồ như vậy gần như muốn tan rã.

A!

Theo một tiếng gào thét thê thảm dị thường phát ra.

Con Tà Linh kia bị lực chưởng của Ngụy Thiên Long và đông đảo trưởng lão hung hăng đánh trúng, thân thể run rẩy kịch liệt, bốc khói xoèn xợt, đang nhanh chóng xảy ra tình trạng hòa tan, ngay trong nháy mắt đã hóa thành một đám chất lỏng màu đen, hoàn toàn chết thảm.

Hồng hộc, hồng hộc, hồng hộc. . .

Một đám trưởng lão tất cả đều đang thở dốc một cách kịch liệt.

Sắc mặt mỗi người đều tái nhợt, tiêu hao quá độ, chỉ cảm thấy tất cả lực lượng trên dưới toàn thân giống như bị rút cạn vậy.

Chỉ có tình huống của Ngụy Thiên Long mới hơi tốt một chút, chầm chậm phun ra một ngụm khí thải, khuôn mặt tái nhợt khôi phục lại một chút ửng hồng, mặt mày uy nghiêm, mở miệng nói, "Tà Linh đã chết, từ nay về sau, không còn là mối uy hiếp cho con đường thông thương nữa!"

Các trưởng lão khác đều khẽ gật đầu một cách chật vật.

Dương Phóng vẫn còn đang ho khan một cách kịch liệt, thật vất vả mới ho cho toàn bộ nước lạnh sặc vào trong khí quả ra ngoài.

Ánh mắt uy nghiêm của Ngụy Thiên Long đột nhiên rơi vào trên người của Dương Phóng, nói với giọng nói lạnh lùng, "Ngươi phát hiện ra Tà Linh, cảnh báo kịp thời, thưởng ngươi mười lượng bạc!"

Sau đó hắn lập tức quay người rời đi, thân thể nhảy lên chạy về phía thuyền lớn trước đó.

Các trưởng lão khác cũng thi nhau theo đuôi.

Chỉ còn một tên trưởng lão ở lại, lấy mười lượng bạc ra ném cho Dương Phóng, nói: "Đi xem những cu li (thợ thuyền) khác một chút, vào sáng sớm ngày mai, các ngươi sẽ được trở về nhà, nếu như có người chết thì ngày mai đến bến tàu để nhận trợ cấp!"

"Đa tạ trưởng lão!"

Dương Phóng vội vàng chắp tay trả lời.

Mười lượng bạc, đây chắc chắn là một khoản tiền lớn, không chỉ đối với hắn mà đối với những tên đệ tử chính thức của Tam Hà bang thì đây cũng giống vậy cũng là một khoản tiền lớn.

"Trưởng lão chờ một chút, không biết trên người trưởng lão thế nhưng là có Dưỡng Khí đan hay không, tiểu nhận bằng lòng dùng mười lượng bạc tới đổi lấy một bình Dưỡng Khí đan!"

Dương Phóng đột nhiên mở miệng nói.

"Dưỡng Khí đan?"

Trưởng lão kia nhíu mày lại, nhìn thoáng qua Dương Phóng, thuận tay lấy một bình Dưỡng Khí đan từ trong ngực ra, lập tức ném cho Dương Phóng, bàn tay trảo một cái lấy đi mười lượng bạc kia, ngay sau đó thì thân thể nhảy lên một cái như một con chim lớn bay về phía con thuyền lớn bên kia.

Một bình Dưỡng Khí đan đổi tới tay, Dương Phóng lập tức yên tâm hơn nhiều.

Mười lượng bạc mặc dù nhiều nhưng là có thể còn sống để mà trở về hay không thì đó lại là hai chuyện khác nhau.

Vào lúc này dùng bạc tới đổi lấy đan dược thì như vậy những đan dược này là có thể được hắn tiêu hóa hấp thu rất nhanh, suy cho cùng ăn vào trong bụng thì mới là của chính mình.

Hơn nữa thuyền buồm của bọn họ đã bị hư hỏng nặng, ngày mai bọn họ muốn trở về chắc chắn sẽ phải đi trên đất liền.

Đi trên đất liền thì có rất nhiều nguy cơ, có kẻ cướp đường ẩn hiện ...

Dương Phóng khẽ thở ra một hơi, lập tức đi về phía gian phòng nhỏ đổ nát trên tàu.

Chỉ thấy bên trong gian phòng khắp nơi, mọi người đều nhắm hai mắt lại, tất cả đều không nhúc nhích.

Có thì thân thể khô quắt, gầy như que củi, hiển nhiên là đã chết trong giấc mộng rồi.

Nhưng cũng may phần lớn người đều chỉ là đang hôn mê mà thôi.

"Vương Hải, Vương Hải. . ."

Dương Phóng tát Vương Hải một cái.

"A!"

Vương Hải hét lên một tiếng, đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc ngủ, kinh ngạc nhìn xung quanh, "Đây là như thế nào? Có Tà Linh, lại có Tà Linh đến đây sao?"

"Đúng vậy, tuy nhiên đã bị cao thủ của Tam Hà bang xử lý, chúng ta đã được an toàn rồi, ngày mai là có thể trở về."

Dương Phóng mở miệng nói.

"Vậy thì tốt, vậy thì thật sự là quá tốt rồi."

Vương Hải vui vẻ nói.

"Đúng rồi, ngươi đi đánh thức những người khác nữa đi."

Dương Phóng nói.

"Vậy còn ngươi? Ngươi không đi sao?"

"Trong người ta có hơi không được thoải mái, chuẩn bị nghỉ ngơi trước một chút."

Dương Phóng trả lời.

"Được rồi, vậy thì ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt đi!"

Vương Hải vội vàng gật đầu.

Sau đó Dương Phóng đứng dậy rời đi, trở lại vào trong gian phòng của mình, trong lòng hắn còn chưa thể nào bình tĩnh.

Tại sao tất cả mọi người đều bị hôn mê mà chỉ có duy nhất bản thân mình là không có bị hôn mê?

Chẳng lẽ lực lượng của con Tà Linh kia không ảnh hưởng được tới chính mình?

Hay là nói bản thân mình là người xuyên không, cho nên lực lượng tinh thần của mình càng vượt xa người bình thường ở đây?

Hắn nghĩ một lát nhưng không cách nào đạt được đáp án chuẩn xác, không nghĩ nữa, lập tức lấy bình Dưỡng Khí đan kia ra.

Chỉ thấy bình Dưỡng Khí đan này thế mà có tới tận chín viên, còn nhiều hơn một viên so với bình thường trên thị trường.

Dương Phóng mừng thầm trong lòng, lập tức đổ một viên ra khỏi bình rồi há miệng nuốt vào.

Sử dụng hết bình Dưỡng Khí đan này thì hắn chắc chắn có thể tiến vào cảnh giới Nhị phẩm.

Tới lúc đó chính là bước đầu có được sức tự vệ.

. . .

Chương 28: Gặp cướp giữa đường

Thời gian như chó chạy ngoài đồng.

Chớp mắt cái thôi đã tới giữa trưa ngày hôm sau.

Bởi vì đêm qua đa số người đều phải chịu gió lạnh, di chuyển không tiện cho nên sáng sớm họ cũng không vội lên đường ngay lập tức mà là nằm nghỉ tại chỗ cả buổi sáng, thẳng cho đến giữa trưa khi mặt trời chói chang treo trên cao, lúc này mới khởi hành chạy về phía nơi định cư.

Khi lên đường vào buổi trưa là lúc dương khí ở vào mức cao nhất, thứ nhất là sẽ không có độc trùng thú dữ, thứ hai cũng sẽ không gặp phải Tà Linh.

Và đây chính xác là ý tứ của Dương Phóng.

Từ buổi tối ngày hôm qua cho tới giữa trưa, tối thiểu phải mười mấy tiếng, trong mười mấy tiếng này hắn đã hoàn toàn tiêu hóa sạch sẽ bình Dưỡng Khí đan kia.

Họ và tên: Dương Phóng.

Tuổi thọ: 21/38 tuổi.

Tu vi: Nhị phẩm (1/90).

Tâm pháp: Dương Viêm quyết đăng đường nhập thất (6/540)

Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm tinh thông (30/300), Vô Ảnh kiếm tinh thông (491/500).

Tư chất: Người bình thường (10/15).

. . .

"Tu vi cuối cùng cũng đã tới Nhị phẩm, tuổi thọ tăng lên 4 năm, tư chất cũng tăng lên 5 điểm!"

Ánh mắt Dương Phóng chớp động, mắt vào bảng thông tin trước mặt hắn ta.

Tư chất tăng lên mang ý nghĩa sau này lúc hắn tu luyện tâm pháp, điểm kinh nghiệm sinh ra cũng sẽ càng nhiều hơn.

Tuy nhiên khi nhìn thấy đằng sau cảnh giới của Dương Viêm quyết, hắn lập tức cười khổ trong lòng.

Lần nâng cấp tiếp theo của Dương Viêm quyết là cần tới 540 điểm kinh nghiệm.

Đây thực sự là một con số rất lớn đối với hắn bây giờ.

"Không có Dưỡng Khí đan thì ít nhất cũng phải mất một tháng sau."

Dương Phóng thầm nghĩ.

Tuy nhiên cũng may mắn thay, Vô Ảnh kiếm của hắn cũng đã sắp đột phá rồi.

Một khi Vô Ảnh kiếm đột phá thì tư chất của hắn chắc chắn sẽ lại được tăng lên thêm mấy điểm, tới lúc đó điểm kinh nghiệm sinh ra của Dương Viêm quyết chắc chắn sẽ càng nhiều hơn.

Một đám đàn ông bên cạnh đi hướng về phía nơi định cư với tinh thần phấn chấn.

Mỗi người đều kiếm được ít nhất là một lượng bạc, ai cũng phấn khởi không thôi.

Ngay vào thời điểm khi bọn họ vừa mới đi được một nửa chặng đường thì đột nhiên xuất hiện dị biến.

Vút! Vút! Vút...

Từng cây mũi tên màu đen vô cùng đột ngột phóng tới từ trong rừng, lập tức bắn xuyên qua thân thể của ba tên cu li (thợ thuyền), mang theo thân thể của bọn họ hung hăng bay rớt sang một bên.

Dương Phóng phản ứng nhanh nhất, nghe được tiếng gió rít đầu tiên, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng trốn tránh ra sau một cây đại thụ ở ngay bên cạnh.

Đông đảo cu li cũng được một phen hỗn loạn, hoảng sợ không thôi, vội vàng bỏ chạy nhanh chóng.

Mũi tên còn đang âm thầm phóng tới một cách nhanh chóng.

Chỉ có điều nơi đây có rất nhiều cây cối, những mũi tên còn lại thế nhưng là cũng không có bắn trúng được bao nhiêu người.

Người lén lút trong bóng tối cũng không còn tiếp tục bắn tên nữa mà là thân thể nhảy lên, từ một nơi trong rừng rậm nhanh chóng nhảy ra, ánh mắt lãnh đạm, trên người mặc một bộ quần áo đen, rút ra một thanh trường kiếm từ bên hông, lập tức điên cuồng lao về phía đám cu li (thợ thuyền).

Ngoài hắn ra thì còn có hai người đàn ông mặc áo đen khác nữa, cũng đều là như thế.

Dường như bọn họ đã đặc biệt chờ đợi ở đây, sớm đã đoán trước rằng mọi người sẽ đi qua nơi này.

Hơn nữa thủ đoạn của bọn họ rất tàn khốc, không nói một lời nào, chỉ cầu tiêu diệt mọi người với tốc độ nhanh nhất.

Phốc phốc phốc phốc!

A a a a!

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Từng tên cu li hốt hoảng chạy trốn bị giết chết một cách nhanh chóng, máu tươi bắn tung tóe lên, thi thể bay tứ tung.

"Các ngươi là ai, chúng ta là Tam Hà bang ..."

Phốc phốc!

Vương Hải còn chưa nói hết lời thì đã bị một thanh trường kiếm đâu vào tim từ phía sau, đâm xuyên qua trước ngực, bị giết chết ngay tại chỗ.

Dương Phóng giật mình trong lòng, nhanh chóng chạy trốn.

Tam Hà bang?

Đây chẳng lẽ là người của Tam Hà bang đang ra tay?

Này chắc chắn không phải là những tên cướp bóc bình thường, những tên cướp bình thường xem như cầu tài cũng sẽ không giết người như vậy.

Hơn nữa có kẻ cướp nào lại đi cướp bóc bọn họ những tên cu li này? Trên người cu li thì có được bao nhiêu tiền chứ?

Ba người mặc áo đen là biết trên người nhóm người mình có tiền, đây là đang cố ý chặn đường, cố ý đồ sát.

Keng!

Đột nhiên, một tiếng kiếm reo phát ra thanh thúy, một người áo đen nhảy lên vọt tới, trong tay cầm thanh kiếm sắc bén.

Nhanh chóng đánh về phía Dương Phóng, ánh mắt lạnh lùng, một kiếm đâm mạnh vào phía sau trái tim của Dương Phóng.

Dương Phóng vội vàng quay người lại, kiếm như vô ảnh, nhanh tới cực điểm.

Phốc phốc!

Trường kiếm của người áo đen kia vừa đâm ra thì đã bị một kiếm nhanh như thiểm điện của Dương Phóng đâm vào cổ họng.

Người áo đen kia trợn mắt lên, gần như không thể nào tin được, tay thả kiếm che cổ họng, thân thể ở chỗ giữa không trung rơi xuống, lập tức chết thảm.

"Nhất phẩm?"

Trong lòng Dương Phóng trở nên giận giữ, trong nháy mắt biết được thực lực của đối phương.

Lúc này mới chỉ có tu vi Nhất phẩm vậy mà đã dám ra đây để cướp bóc?

Hắn lập tức quay đầu nhìn về phía hai người áo đen còn lại.

Hai người áo đen kia cũng phát hiện Dương Phóng giết chết một người đồng bạn của bọn hắn.

"Muốn chết!"

Một người áo đen trong đó nhanh chóng lao về phía Dương Phóng.

Một người áo đen khác vẫn còn đang tiếp tục đồ sát đám cu li.

Dương Phóng biết hôm nay nhất định khó trốn thoát, cắn răng một cái, cầm chắc trường kiếm trong tay, nhanh chóng xông về phía người áo đen đang lao nhanh tới kia.

Keng keng keng keng!

Trường kiếm của hai người va chạm vào nhau, tia lửa bắn tung tóe, tất cả đều vô cùng nhanh.

Chương 29: Ta, vậy mà chết thảm ở chỗ này!

Cành cây xung quanh gãy tứ tung, lá rụng cuộn bay khắp nơi.

Làm cho Dương Phóng phải giật mình chính là, người áo đen trước mắt đang giao thủ với hắn giống như hắn, cả hai người đều đã đạt tới Nhị phẩm.

Nội lực của đối phương thậm chí còn hùng hậu hơn một chút so với mình.

Tuy nhiên cũng may ở bên trên trình độ về kiếm thuật của đối phương dường như cũng chẳng ra sao cả, trên kiếm pháp thì thua xa so với hắn, sau khi giao thủ được hơn mười chiêu thì lập tức tay chân trở nên luống cuống, bị hắn áp chế xuống.

"Dương Phóng ngươi được lắm, ngươi che giấu thật sâu, Triệu Hổ là do ngươi giết chết!"

Người áo đen đột nhiên quát lên một tiếng kinh ngạc và tức giận.

Dương Phóng thầm giật mình trong lòng, đột nhiên từ bên trong giọng nói nghe ra được thân phận của đối phương.

"Ngươi là Trình quản sự!"

Hắn tức giận quát lên, "Ngươi dám giết chúng ta ở đây sao?"

Cuối cùng hắn đã phản ứng lại.

Tên Trình quản sự này là muốn nuốt hết tiền tài trên người bọn họ những tên cu li này.

Phải biết rằng tổng số tiền trên người của những tên cu li này hiện tại ít nhất cũng phải tám chín mươi lượng bạc,

Phải biết trên người bọn họ những tên cu li này cộng lại hiện tại tối thiểu có tới tám chín mươi lượng bạc, hơn nữa sau khi trở về còn có thêm tiền trợ cấp, đây sẽ là một khoản tiền rất lớn, ít nhất cũng phải hơn trăm lượng bạc.

Đó là lý do tại sao Trình quản sự lại sẽ hợp tác với hai tên đệ tử Tam Hà bang khác để cố ý giết người cướp của ở đây.

Ánh mắt Dương Phóng phát lạnh, tốc độ ra chiêu lại tăng thêm mấy phần nữa.

Lông tơ Trình quản sự dựng đứng lên, lập tức cảm nhận như có một cơn gió táp mưa rào đang lao vào phía mình, cho dù nội lực của hắn cao hơn so với Dương Phóng một bậc, nhưng dù sao cũng chưa đến tình trạng nội lực xuất thể nên không cách nào bảo vệ được toàn bộ cơ thể của mình, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt, trong lòng kinh hãi.

"Dương Phóng, chuyện gì cũng có thể từ từ để nói, ta là Trình quản sự, ngươi muốn giết ta thì chắc chắn sẽ phải đắc tội với Tam Hà bang ... Dương Phóng, ta sai rồi ..."

Hắn biết hắn không địch nổi, vào giờ phút này lại không tiếc bại lộ thân phận cũng muốn cầu xin được tha thứ.

Phốc phốc phốc!

A!

Chỉ trong nháy mắt trên người của hắn đã trúng phải bốn kiếm, cánh tay phải cầm kiếm bị chặt đứt ngay lập tức, tiếng kêu đau thảm thiết vang lên và máu tươi dâng trào.

"Dương Phóng, tha mạng cho ta!"

Trình quản sự hoảng sợ kêu to, "Ta là ..."

Phốc!

Một kiếm của Dương Phương lập tức đâm trúng mi tâm của hắn, ngay lập tức đâm xuyên qua đầu của hắn.

Tiếng nói của Trình quản sự im bặt mà dừng, hai mắt trợn lớn, tràn đầy hoảng sợ và không cam lòng, thân thể lung la lung lay lập tức ngã quỵ xuống.

Thật không cam lòng. . .

Ta, vậy mà chết thảm ở chỗ này!

Dương Phóng giết chết Trình quản sự, sau đó lập tức quay đầu, nhìn về phía người áo đen còn lại.

Người áo đen kia hiển nhiên cũng chú ý tới một màn này, vẻ mặt hắn giật mình một cái, không dám tin, tay chân lập tức vội vàng luống cuống, nhanh chóng lục soát sờ tới sờ lui trên thi thể của mấy tên cu li, sau đó lập tức chạy về phía nơi xa.

Ánh mắt Dương Phóng phát lạnh, lập tức nhanh chóng đuổi về phía tên người áo đen cuối cùng kia.

Lấy tu vi nhất phẩm của đối phương thì căn bản không chạy thoát nổi Dương Phóng.

"Ta là đệ tử của Tam Hà bang, ngươi dám giết ta, Tam Hà bang chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Người áo đen kia vừa chạy vừa kêu to một cách kinh hoảng, lại nhấc Tam Hà bang lên để hù dọa Dương Phóng một lần nữa.

Nhưng thân thể của Dương Phóng đã lao về phía trước một cách nhanh chóng, như là mãnh hổ sài lang, trường kiếm trong tay hắn hung hăng đâm thẳng vào lưng của đối phương.

Phốc phốc!

Máu tươi bắn lên tung tóe!

Người áo đen trợn lớn hai mắt lên, thân thể đột nhiên dừng lại, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ và không thể nào tin được, hắn rất muốn dùng sức để quay đầu lại, Dương Phóng lập tức dùng sức rút kiếm ra, ngay lập tức ngực và lưng của tên người áo đen phun ra máu tươi nồng đậm.

Người áo đen lập tức ngã nhào xuống đất, hoàn toàn chết thảm.

Sắc mặt Dương Phóng lạnh như băng, "Các ngươi không nên tới đây!"

Hắn lập tức nhanh chóng lục soát sờ tới sờ lui trên thân thể của đối phương.

Chẳng mấy chốc đã tìm được bảy tám lượng bạc cộng thêm bốn mươi văn tiền.

Hắn lại lập tức quay trở lại, lục soát ở trên người một tên người áo đen khác và Trình quản sự, đồng dạng cũng tìm được mười mấy lượng bạc và một số văn tiền, thậm chí trong ngực Trình quản sự còn có nửa bình Dưỡng Khí đan, tổng cộng có bốn viên.

Sau đó, Dương Phóng lại chạy về phía thi thể của những tên cu li đã chết, lục soát thi thể của bọn họ.

Một đám cu li chết ngổn ngang lộn xộn, trông vô cùng thê thảm.

Gần như không có mấy người chạy thoát.

Ở trong lúc Dương Phóng đang lục soát, đột nhiên ánh mắt của hắn phát lạnh, nghe được động tĩnh đột nhiên quay đầu lại.

"Ai!"

"Dương Phóng, xin hãy tha cho ta, xin hãy tha cho ta . . ."

Một tên cu li run sợ, vô cùng sợ hãi, run lẩy bẩy đi ra từ đằng sau một gốc cây đại thụ.

Chỉ cảm thấy Dương Phóng hiện tại trông giống như một tên ác ma vậy.

Hắn nhìn thấy được tất cả quá trình giết người của Dương Phóng.

Bao gồm cả những lời nói của Trình quản sự trước khi chết hắn cũng nghe được, biết Dương Phóng đã gây ra thảm họa lớn như thế nào.

"A, là ngươi sao!"

Dương Phóng sắc mặt hơi dịu đi, lộ ra vẻ điềm đạm, nhận ra tên cu li này.

Tên hắn là Lý Lương, cũng là một tên cu li làm việc chăm chỉ ở bến tàu.

Chương 30: Chuyển nhà, lại trở về!

Hắn mang theo trường kiếm, mở miệng nói, "Ngươi còn sống thật sự là quá tốt rồi, thật ra thì ta cũng không muốn giết người, đều là bọn họ tự làm tự chịu, hiện tại chỉ còn hai chúng ta còn sống, hy vọng ngươi sẽ giữ bí mật cho ta!"

"Sẽ, sẽ, ta chắc chắn sẽ."

Lý Lương gật đầu liên tục không ngừng.

Phốc phốc!

Vừa dứt lời, trường kiếm của Dương Phóng đã đâm xuyên qua cổ của đối phương.

Thân thể Lý Lương khựng lại, nhìn vào Dương Phóng với ánh mắt bàng hoàng và sợ hãi, muốn mở miệng hỏi nhưng dù có cố gắng thế nào thì cũng không thể thốt nên lời, máu không ngừng phun ra, ý thức trong đầu bắt đầu trở nên mơ hồ một cách nhanh chóng.

"Thật xin lỗi."

Dương Phóng thầm nói.

Phốc!

Rút trường kiếm ra, thân thể Lý Lương lập tức vô lực ngã nhào xuống đất.

Dương Phóng lập tức sờ tới sờ lui lục soát trên người của Lý Lương, tìm được ba lượng bạc.

Trong số này một lượng là của bản thân Lý Lương, hai lượng còn lại là Lý Lượng nhận lấy tiền trợ cấp thay cho bằng hữu đã chết của hắn.

Dương Phóng một mặt trầm mặc, cầm những bạc này thật chặt.

Đều là người đáng thương!

Hắn cũng không muốn giết người!

Nhưng chuyện hắn giết chết Trình quản sự, dường như đã gây ra một tai họa rất lớn.

Một khi đối phương trở về mà báo cáo thì hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Cho nên cho dù có đáng thương đến thế nào đi nữa thì hắn cũng không còn biện pháp nào khác.

Dương Phóng tiếp tục sờ tới sờ lui lục soát trên thân thể của những người khác.

Một lát sau hắn đã lục soát và tìm kiếm được tất cả số tiền của mọi người, nhét vào trong ngực rồi lập tức chạy về phía nơi định cư.

Hắn biết rằng hắn không thể sống trong nơi ở ban đầu, cũng tuyệt đối không thể đi tới bến tàu.

Chuyện này lớn như thế, Tam Hà bang chẳng mấy chốc là có thể tra ra được trên đầu của hắn.

Hắn chuẩn bị ở sau khi trở về nhà thì dọn nhà, dù sao hiện tại đã có tiền, muốn chuyển tới nơi nào thì chuyển tới nơi đó.

Sau khi dọn nhà xong thì sẽ lập tức mai danh ẩn tích, có thể tránh được bao lâu thì tránh bấy lâu.

. . .

Mấy tiếng sau.

Dương Phóng cuối cùng cũng đã trở về nơi ở.

Dọc theo trên đường đi trở về hắn vô cùng cẩn thận, sợ sẽ để lộ bản thân mình, cũng may dọc đường không có chuyện gì khác xảy ra.

Vừa về tới nhà, hắn lập tức khóa trái cửa phòng lại, thay đổi y phục trên người và đổ tất cả tiền bạc ra tiến hành kiểm kê.

Thu hoạch lần này là rất lớn!

Chỉ bạc đã có tới 89 lượng.

Văn tiền cộng lại có tới 1185 miếng.

Ngoài ra còn có 4 viên Dưỡng Khí đan.

Dương Phóng tâm tình hỗn loạn, tới lúc này miệng còn có chút khô khốc, sau đó tìm hai cái túi tiền, tách số bạc này và văn tiền riêng ra, đào ra viên Hắc Tinh thạch từ dưới giường và bắt đầu dọn nhà.

Dù sao nhà của hắn chỉ là bốn bức tường, ngoại trừ viên Hắc Tinh thạch này ra thì gần như không còn bất kỳ thứ đáng giá nào.

Ngay cả thanh kiếm mà hắn đã mua với giá một lượng bạc trước đây, bây giờ hắn cũng có thể ném nó đi mà không cần phải do dự chút nào.

Mọi chuyện lấy gọn gàng mà xuất phát.

Vào lúc xế chiều.

Dương Phóng mang theo hai cái túi, âm thầm lặng lẽ rời khỏi nơi này, tiến về phía những khu vực nghèo khó ở phía đông.

Toàn bộ nơi định cư cực kỳ rộng lớn, căn cứ vào tin tức đạt được từ trong nhóm trước đó tới xem, nơi này tối thiểu phải có bảy tán vạn người sinh sống ở đây.

Quy mô rộng lớn như một thành phố nhỏ cổ đại.

Cho nên hắn có nơi có thể đổi.

Sau đó hắn mất hơn hai giờ mới tìm được một nơi ở khác.

Nơi ở này có chính sân nhỏ của mình, trong sân ngoại trừ nhà chính ra thì còn có hai gian phòng khác, theo thứ tự là phòng bếp và một cái nhà kho, diện tích rộng tới mấy trăm mét vuông.

Dương Phóng đã bỏ ra một khoản tiền lớn là tám lượng bạc mới mua được tiểu viện nhỏ này (Tiểu viện là nhà nhỏ có sân).

Dợi tới khi mọi chuyện được thu thập thỏa đáng cuối cùng hắn mới được thở phào nhẹ nhõm.

"Hy vọng Tam Hà bang có thể phát hiện ra càng muộn càng tốt."

Dương Phóng thầm nghĩ.

Tính toán thời gian, công việc bên Giang Nam Khách kia còn phải chờ đợi thêm mấy ngày nữa mới có thể có được.

Sau đó, hắn chỉ cần không ra khỏi cửa thì chắc hẳn là sẽ không có việc gì.

Mắt thấy trời sắp tối, Dương Phóng đeo mũ rộng vành lên, lại tiến vào chợ một lần nữa, lập tức mua một trăm cân gạo và một số rau quả cùng với thịt lợn trở về.

Sau khi ăn cơm tối xong, hắn lập tức tu luyện Vô Ảnh kiếm ở trong sân.

Vô Ảnh kiếm của hắn còn kém 9 điểm kinh nghiệm cuối cùng nữa là có thể đột phá tới cảnh giới tiếp theo, tự nhiên trước tiên phải lấy việc đột phá Vô Ảnh kiếm làm đầu!

Ngay khi hắn vừa mới tu luyện kiếm pháp được mấy lần thì đột nhiên, trên chỗ cánh tay trái của hắn lại truyền tới cảm giác đau bởi bị thiêu đốt một cách khó miêu tả.

Dương Phóng chấn động trong lòng, vội vàng nhanh chóng xắn ống tay áo lên.

0 ngày 0 giờ 9 phút 59 giây.

58 giây.

57 giây.

. . .

"Cuối cùng cũng được trở về một lần nữa."

Dương Phóng vô cùng kích động.

Ở trong cái thế giới này, thực sự quá mang tính khảo nghiệm năng lực chịu đựng của lòng người.

Lúc này mới trải qua mấy ngày ngắn ngủi mà hắn đã giết bao nhiêu là người ...

Dương Phóng lập tức quyết định không tiếp tục tu luyện nữa mà là lập tức trở về phòng ngủ, nằm ở trên giường, bắt đầu chờ đợi khoảnh khắc trở về.

Theo thời gian trôi qua, loại cảm giác mê man quen thuộc kia là truyền tới một lần nữa, mí mắt trở nên vô cùng nặng nề, ý thức của chính mình giống như bị mắc kẹt trong vòng xoáy vô địch, hô hấp trở nên khó khăn ...

Chương 31: Chỉ có thể đi tìm người để vay tiền a ...

Cũng không biết đã trải qua bao lâu.

Cuối cùng, loại cảm giác khó chịu đó bắt đầu dần dần biến mất.

Có những chùm ánh sáng chói lòa trước mắt Dương Phóng, cho đến khi ý thức của hắn cũng bắt đầu hồi phục lại.

Hắn đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, thở hổn hà hổn hển và nhìn vào trong gian phòng.

Đã trở về!

Thời gian xuyên không qua thế giới bên kia trong lần này là quá lâu.

Lâu đến nỗi để hắn có loại cảm giác sợ hãi.

Bởi vì hắn sợ bản thân mình sẽ không trở về được nữa.

Vào lúc này, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc này, nước mắt hắn đột nhiên trào ra.

Dương Phóng lấy điện thoại di động ra và ngay lập tức kiểm tra thời gian.

08 giờ 25 phút tối.

Vẫn giống như trước đó, vẫn là chỉ trôi qua một giờ đồng hồ.

Dương Phóng sờ lên bụng.

Mặc dù trước đó vừa ăn cơm ở thế giới bên kia xong, nhưng giờ phút này hắn vẫn muốn ăn thêm một bữa nữa.

Không vì cái gì khác, chỉ là muốn hung hăng ăn một bữa thịt.

"Không, ta muốn ăn hải sản!"

Dương Phóng thầm nghĩ.

Sau khi trải qua cơn khủng hoảng nguy cơ vừa rồi, không có một bữa ăn hải sản là không cách nào xoa dịu tâm hồn của hắn.

Dương Phóng lập tức đứng dậy khỏi giường, rửa mặt, tỉnh táo một chút rồi sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.

"Đinh!"

Đột nhiên, một tin nhắn đột nhiên được gửi tới điện thoại.

Dương Phóng cầm điện thoại lên kiểm tra, rõ ràng là tin nhắn được gửi tới từ Giang Nam Khách.

"Huynh đệ, ngươi trở về chưa? Làm phiền ngươi kết toán số dư một chút, tổng cộng là 12 vạn, cảm ơn hân hạnh đã chiếu cố!"

Đằng sau còn bổ sung thêm một cái icon khuôn mặt mỉm cười.

Khóe miệng Dương Phóng lập tức co giật.

12 vạn!

Hắn cảm nhận được trong quả tim của mình cũng đang chảy máu.

Ở tại thế giới bên kia cái nghèo ập đến thì cũng thôi đi, nhưng thế giới hiện thực vẫn là nghèo.

Trường hợp này đến đâu để nói rõ lý lẽ đây.

Tuy nhiên hắn còn chưa tới mức phải trốn nợ.

Ở thế giới kia hắn đã đắc tội Tam Hà bang, nếu như lại đắc tội thêm Vạn Phúc thương hội nữa vậy thì xem như là phiền phức lắm.

Dương Phóng cắn răng một cái, lập tức chuyển 12 vạn số dư còn lại trong thẻ ngân hàng sang cho đối phương.

Cho đến lúc này, số dư còn lại của hắn chỉ còn thừa lại 3500 đồng cuối cùng.

"Đã nhận được!"

Bên phía đối phương chẳng mấy chốc đã nhắn tin trả lời, tiếp tục hỏi, "Đúng rồi, chuyện đổi việc ngươi còn muốn đổi nữa không? Tám vạn đồng là được rồi!"

Dương Phóng lập tức rơi vào trong suy tư.

Nên đổi hay không đây?

Một lát sau, hắn đột nhiên trả lời, "Ngươi có nhận bạc hay không, trả cho ngươi tám lượng bạc có được hay không?"

"Thật xin lỗi, ta chỉ nhận lấy tiền đồng."

Bên Giang Nam Khách gửi tin nhắn trả lời, "Bạc và văn tiền (đồng) ở bên kia, ta muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, ta chỉ muốn tiền đồng của thế giới hiện thực thôi!"

Dương Phóng lập tức hiểu được.

Đối phương là con nhà giàu ở thế giới bên kia, căn bản không quan tâm tới bạc.

Nhưng ở thế giới hiện thực này đối phương cũng không phải là con nhà giàu, cho nên đối với tiền trong hiện thực mới lộ ra vẻ rất quan tâm tới.

"Được rồi, sau đó ta sẽ chuyển cho ngươi!"

Dương Phóng trả lời.

Hắn suy nghĩ cẩn thận, vẫn là nhanh chóng thay đổi một công việc khác.

Mặc dù trên người của hắn bây giờ còn thừa khoản tiền lớn lên tới 81 lượng bạc, nhưng cũng phải tiêu xài, 81 lượng bạc cho ăn no vỡ bụng cũng chỉ có thể mua được 13 bình Dưỡng Khí đan, tới lúc đó hắn còn phải đi tìm việc làm.

Còn có một điểm chính nửa là, đổi công việc mới cũng sẽ tìm được cho mình một chỗ dựa.

Như vậy lúc Tam Hà bang điều tra tới cũng không tới mức quá bị động.

"Được rồi!"

Bên phía Giang Nam Khách lại gửi tin nhắn trả lời, cộng thêm một cái icon mặt mỉm cười.

Trong lòng Dương Phóng cảm thấy bất đắc dĩ.

Số dư trong thẻ ngân hàng của hắn hiện tại chỉ còn thừa 3500 đồng.

Chỉ có thể đi tìm người để vay tiền a ...

. . .

"A, ngươi muốn vay tiền sao? Thật đúng là không khéo, ta mới cải tạo lại nơi ở của mình vào mấy ngày trước, một lần đã tiêu tốn tới hai mươi mấy vạn đồng, ta bây giờ vẫn còn nợ người ta bảy tám vạn đồng đây, ai, ngươi không nói sớm a, nếu như ngươi nói sớm thì cho dù ta không cải tạo nhà cũng chắc chắn phải cho ngươi mượn mấy vạn đồng mà sử dụng, đúng rồi, ngươi vay tiền để làm cái gì, là trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao ..."

Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói của một người đàn ông.

"Cũng không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên cần dùng tiền, ta lại tìm những người khác vay xem sao."

Dương Phóng gạt ra nụ cười, nói câu trả lời.

Hắn cúp điện thoại, trong lòng suy nghĩ.

Một lát sau, hắn lại gọi một cú điện thoại nữa, đồng dạng là một người bạn cùng phòng thời đại học.

Trong thời gian hắn đi học đại học thì trong phòng có tổng cộng bốn người, quan hệ tới vô cùng mật thiết, thường xuyên rủ nhau ra ngoài ăn cùng một bữa cơm, các loại vật phẩm trên cơ bản đều là dùng chung, chưa bao giờ quan tâm đến tiền bạc.

"Alo, tiểu Phóng, có chuyện gì vậy?"

Điện thoại bấm nghe rất nhanh, bên kia truyền tới giọng nói hào phóng của một người đàn ông.

"Vương Bác, ngươi đang làm gì đó?"

Dương Phóng hỏi.

"Giờ này thì còn có thể làm gì nữa a, đang ở bên ngoài chơi a, tiểu tử ngươi làm sao lại gọi điện thoại cho ta vậy?"

Tiếng cười của người đàn ông bên kia tiếp tục vang lên.

Kèm theo đó là từng tiếng động sống động của âm nhạc.

"Vương Bác, ta gần nhất có chút việc phải làm, ngươi có thể cho ta mượn mấy vạn đồng tiền để giải quyết chuyện khẩn cấp trước hay không, chờ ta nhận được lương thì ta sẽ trả lại cho ngươi!"

Dương Phóng hỏi.

"Vay tiền sao? Ngươi muốn vay bao nhiêu?"

Đầu điện thoại bên kia hỏi.

"Ba vạn có được không?"

Dương Phóng hỏi.

Chương 32: Công lược?

Hắn cũng không thể vừa nói đến vay đã vay tám vạn được, mà là chuẩn bị vay trước ba vạn, sau đó lần lượt vay phần còn lại của những người khác, như vậy, người khác mới sẽ không bị dọa sợ.

Bằng không, nghe thấy bản thân mình muốn vay tới tám vạn thì đoán chừng phần lớn người đều sẽ bị dọa sợ.

Dù sao tất cả mọi người đều là những người mới bước chân vào xã hội, trên người có thể có được bao nhiêu tiền?

Làm việc cật lực mấy năm đầu, nhiều nhất cũng chỉ tiết kiệm được hơn mười mấy vạn, ai có thể nguyện ý cho ngươi vay một lần tới tám vạn?

"Ba vạn a. . ."

Đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng tiếc hận, "Ai, làm sao mà ngươi không nói sớm, ta vừa mới đính hôn xong, nhà gái bên kia đòi lễ hỏi lên tới ba mươi vạn, ta bây giờ còn đang sứt đầu mẻ trán đây, vốn là còn muốn từ chỗ của ngươi vay mấy vạn đồng để dùng ..."

"Như vậy a, vậy thật là quá không khéo, tuy nhiên ngươi thế mà cũng đã đính hôn rồi, thật sớm a ..."

Dương Phóng trả lời.

"Cũng không còn sớm nữa a, dù sao cũng đã sắp ba mươi tuổi rồi, còn ngươi thì khi nào đính hôn?"

Đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng cười.

"Ta cảm thấy vẫn còn sớm ..."

Hai người trò chuyện qua điện thoại một lúc.

Mười mấy phút sau, Dương Phóng lại cúp điện thoại và rơi vào trầm mặc.

Sau đó, hắn lại lần lượt gọi cho mấy người bạn học của mình.

Ở bên trong một vũ trường.

Vương Bác cúp điện thoại, trên mặt mang theo nụ cười, cầm lấy ly rượu uống cạn.

"Làm sao vậy? Là Dương Phóng sao? Tới vay tiền?"

Một cô nàng trẻ tuổi ở bên cạnh tò mò hỏi.

"Hắn muốn vay ba vạn đồng trong một lần, ta làm sao có thể lấy ra được nhiều như vậy? Với cả, nhớ đâu sau này hắn không chủ động trả tiền thì ta nào có ý tứ đi tìm hắn đòi? Dù sao tất cả mọi người đều chơi với nhau rất tốt trong thời học đại học."

Vương Bác lắc đầu, nói, "Cho nên ta không có cho hắn vay, đây cũng là vì để cả hai bên đều tốt, tránh cho sau này lúc tính tiền lại làm ra một số mâu thuẫn thì không tốt!"

"Cũng phải."

Cô nàng trẻ tuổi kia gật đầu nói.

Người nào không biết bây giờ nợ tiền mới là đại gia.

Hai người tiếp tục nhảy nhót ở chỗ này.

. . .

Bên trong gian phòng.

Dương Phóng cười khổ trong lòng, gọi điện thoại một vòng mới chỉ vay được ba vạn đồng.

Không nghĩ tới nhân duyên của mình sống thế nào lại kém tới như vậy.

Nhưng trong lúc bình thường, mọi người chơi với nhau đều khá tốt a ...

Hắn thở dài bất đắc dĩ, đành phải gọi điện thoại cho cha mẹ của mình.

"Alo, mẹ à, trong nhà có còn tiền không? Bên chỗ con có chút việc cần dùng tới, mẹ trước tiên chuyển cho con năm vạn đồng có được không?"

Dương Phóng hỏi.

"Năm vạn sao? Làm sao mà động một cái lại cần nhiều tiền tới như vậy? Tiểu Phóng a, có phải là ở bên đó gặp phải chuyện gì hay không, có phải là có tin nhắn lừa đảo nào không, ngươi cũng không nên bị mắc lừa, mọi thứ trên mạng đều là giả mạo ..."

Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói lo lắng.

"Mẹ, con đương nhiên sẽ không bị lừa, con chính là đang nhìn trúng một số đồ nội thất trong nhà cho nên chuẩn bị sửa sang một chút."

Dương Phóng nói.

"A, thì ra là thế, vậy mẹ sẽ bảo cha con chuyển cho con."

Đầu điện thoại bên kia nói.

"Được rồi mẹ, vậy con ở đây đi ăn cơm cái đã."

Dương Phóng nói.

"Làm sao mà giờ này con còn chưa ăn cơm, lại đang tăng ca sao?"

Đầu điện thoại bên kia lại truyền tới giọng nói lo lắng một lần nữa.

"Đúng vậy, không nói nhiều nữa nha."

Dương Phóng trả lời vài câu thì cúp điện thoại.

Hắn thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán, quả nhiên là thế!

Trên thực tế, hắn còn có một cách khác để có thể lấy được tiền.

Đó chính là giao dịch với các thành viên khác trong cùng nhóm, dùng bạc bên kia tới đổi lấy tiền đồng trong hiện thực của bọn họ.

Nhưng nếu làm như vậy thì chắc chắn sẽ đắc tội với 'Giang Nam Khách'.

'Giang Nam Khách' làm ra một cái nhóm như vậy thì chắc chắn muốn moi sạch tiền của mọi người, làm sao có thể để cho bọn họ giao dịch âm thầm được, một khi bị hắn phát hiện vậy vấn đề thế nhưng là lớn lắm.

Nhẹ thì đá ngươi ra khỏi nhóm mà nặng thì lập tức xử lý ngươi ở thế giới bên kia, tới lúc đó chết cũng không biết mình chết như thế nào.

"Đinh!"

Chẳng mấy chốc tiếng tin nhắn tới lại vang lên trong điện thoại.

Dương Phóng cầm lấy điện thoại kiểm tra, khoản tiền năm vạn đồng đã được chuyển tới.

Hắn lập tức chuyển tất cả tám vạn đồng vừa mới vay tới này cho 'Giang Nam Khách'.

"Nhận được!"

Giang Nam Khách gửi tin nhắn trả lời, nói: "Đúng rồi huynh đệ, nhân tiện có một số file đính kèm được chia sẻ ở bên trong nhóm, ngươi chắc là còn chưa có xem đi, ngươi có thể tải xuống, bên trong có rất nhiều công lược trong đó, nói không chừng ngươi cũng có thể dùng tới, công lược này là ta tặng miễn phí."

"Công lược?"

Dương Phóng tò mò.

Cái này hắn quả thực là chưa có xem.

Dương Phóng lập tức tìm kiếm ở trong mục đính kèm của nhóm, thấy được một tệp đính kèm được chia sẻ.

Hắn lập tức ấn vào download.

Vừa xem vừa đi về phía ra ngoài cửa, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.

Ban đầu là định ăn hải sản, nhưng nghĩ tới điều kiện kinh tế hiện tại của mình thì đâu còn có thể ăn nổi được hải sản nữa? Chỉ có thể đi ăn tự phục vụ (buffet).

Sau đó, Dương Phóng bắt taxi ra ngoài, đọc nội dung trên điện thoại di động.

Cái gọi là công lược trên thực tế chỉ là đang giới thiệu một số tình huống cơ bản của nơi định cư Hắc Thiết tụ, sau khi Dương Phóng xem thoáng qua, chẳng mấy chốc đã lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Những tình huống cơ bản này hắn sớm đã hiểu rõ từ mấy ngày trước rồi.

Chương 33: Không có gì kỳ lạ cả, chắc chắn đều là giả.

Phần công lược này hoàn toàn vô dụng đối với hắn.

Trong lòng Dương Phóng cảm thấy bất đắc dĩ, tiếp tục kéo xuống dưới, muốn tìm một số thông tin mới mà mình chưa biết.

Đột nhiên, hắn lộ ra sắc mặt khác thường, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Tu luyện tại thế giới hiện thực cũng có tác dụng sao?"

Hắn chấn động trong lòng, quả thực không thể nào tin được.

Phần cuối cùng của công lược này đột nhiên viết một số chữ.

"Tất cả mọi người ở sau khi trở về hiện thực đều thử việc tu luyện, muốn luyện công pháp ở thế giới bên kia ở thế giới hiện thực, đáng tiếc tất cả đều thất bại, đều cho rằng ở thế giới hiện thực là không cách nào tu luyện, thật ra thì đều sai, thế giới hiện thực cũng có thể tu luyện, chỉ có điều quá trình tu luyện cực chậm, hơn nữa cần ngộ tính và căn cốt cực mạnh, quan trọng hơn nữa là, xem như ngươi có thể tu luyện ở thế giới hiện thực thì cũng không cách nào phát huy ra năng lực siêu cường ở thế giới hiện thực."

"Điều đó có nghĩa là gì?"

"Thật ra thì cái này tương đương với treo máy ở trong game khi offline vậy, người có tư chất tốt tu luyện mỗi ngày ở trong thế giới hiện thực, đều sẽ sinh ra một chút 'Điểm kinh nghiệm', loại 'Điểm kinh nghiệm' này nhìn không thấy cũng sờ chẳng tới, chỉ có ở sau khi ngươi trở lại thế giới bên kia một lần nữa, 'Điểm kinh nghiệm' này mới có thể lập tức thêm vào trên tu vi của ngươi."

"Chẳng qua trước mắt mà nói, trong nhóm chúng ta cũng chỉ có ta là có thể làm được điểm này, bằng hữu khác trong nhóm đều không được, nguyên nhân chắc là ở căn cốt và ngộ tính, tuy nhiên cũng không sao cả, dù sao ở thế giới hiện thực chẳng được mấy ngày thì lại sẽ xuyên không lần nữa, xem như tu luyện thì cũng luyện ra không bao nhiêu 'Điểm kinh nghiệm' ..."

Trong lòng Dương Phóng giật mình không thôi.

Khó trách lần trước hắn thử tu luyện lại không có bất kỳ hiệu quả nào!

Đầu tiên, tốc độ tu luyện sẽ cực kỳ chậm!

Thứ hai cũng có yêu cầu với căn cốt và ngộ tính.

"Không biết cái ngộ tính này là chỉ ngộ tính ở trong hiện thực hay là ngộ tính ở thế giới kia?"

Hắn rất muốn nhanh chóng trở về nhà để thử lại một chút.

...

Mười giờ tối.

Dương Phóng no tới mức bụng nhô lên đến mức đánh ợ một cái.

Sau khi xuyên không trở về đi ăn một bữa buffet, quả thực không phải là quá thú vị.

Hắn đi ra bên ngoài gọi xe taxi, trực tiếp chạy thẳng về trong nhà.

Sau khi trở về trong nhà, Dương Phóng nhanh chóng tắm rửa một cái thì khoanh chân ngồi trên giường và bắt đầu nhắm mắt tu luyện.

Lần ngồi xuống này lập tức trôi qua mấy giờ.

Mắt thấy đã sắp gần hai giờ sáng, Dương Phóng mở hai mắt ra, không nói nên lời, không thể không từ bỏ.

Điểm kinh nghiệm có được thông qua việc luyện tập ở đây hay không, hắn căn bản không có cách nào phán đoán.

Ngồi gần bốn giờ, quả thực không có một chút cảm giác nào.

"Thôi, ngày mai luyện thêm đi, sáng mai còn phải đi làm."

Dương Phóng tự nói một mình.

Hắn lập tức ngửa đầu nằm xuống.

. . .

Sáng sớm ngày hôm sau.

Dương Phóng mang theo đôi mắt thâm quầng, đi tới nơi làm việc của mình một lần nữa.

Vào buổi sáng là giao ban như thường lệ, kiểm tra phòng, làm y lệnh và viết bệnh án.

Cả ngày đều đang bận bịu làm việc.

Vào buổi chiều.

Một y tá trẻ trẻ trong khoa bứt rứt bất an, trông có vẻ vô cùng lo lắng, lắc lư qua lại trước mặt Dương Phóng.

Dương Phóng vốn còn đang bị phân tâm, sau khi chú ý tới y tá trẻ tuổi này đi tới đi lui thì không thể không lộ ra vẻ hoài nghi.

"Phương Đình, ngươi đang làm cái gì vậy?"

Y tá trẻ tuổi này tên là Phương Đình, năm nay mười chín tuổi, hôm nay vừa đúng được chuyển làm chính thức, tính cách hoạt bát cực kỳ đáng yêu, vẫn giữ được nét tươi trẻ tràn đầy sức sống của sinh viên đại học.

"A, bác sĩ Dương!"

Phương Đình giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Phóng, trong lòng giống như đang giãy giụa kịch liệt, đột nhiên vươn đầu ra nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Dương, ngươi thử nói xem trên đời này thật sự sẽ có người có thể xuyên không sao?"

Trong lòng Dương Phóng giật mình, nhìn về phía y tá trẻ tuổi trước mặt.

"Có ý tứ gì?"

Hắn biết mà còn hỏi.

"Không có ý gì, ta chính là chỉ tò mò mà hỏi một chút, đột nhiên ta nhớ tới vào mấy ngày trước ở khoa chúng ta chết mất một bệnh nhân tên là Trịnh Phương Hoa."

Phương Đình vội vàng nói, thần sắc có hơi bối rối, vô thức chạm vào cánh tay trái của nàng ta bằng lòng bàn tay.

"A, là như thế này a."

Dương Phóng bình tĩnh lại một chút, giả vờ cái gì cũng không biết, "Loại chuyện xuyên không này nói như thế nào đây? Chắc chắn đều là ý tưởng từ trong tiểu thuyết, nếu như thật có thể xuyên không vậy không phải xã hội sẽ đại loạn ..."

"Thế nhưng là. . . Ai."

Phương Đình còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng rồi lại không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể thở dài một tiếng, nói, "Nhưng ta vẫn cảm thấy nó hơi kỳ lạ."

"Không có gì kỳ lạ cả, chắc chắn đều là giả."

Dương Phóng nói.

Phương Đình không còn gì để nói.

Giả?

Nếu như nói vào thời điểm của mấy ngày trước thì nàng ta chắc chắn cũng tin tưởng là giả ...

Phương Đình thở dài một tiếng, từ bên người Dương Phóng rời đi, không tiếp tục nói thêm lời nào nữa.

Nàng ta biết có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, hai người căn bản đều không ở trên cùng một tần sóng, không tự mình trải qua loại chuyện này thì sẽ chẳng có ai tin tưởng cả.

Ánh mắt Dương Phóng thì lại ngưng tụ lại nhìn vào bóng lưng của Phương Đình.

Tiểu nha đầu này khả năng cũng xuyên không rồi?

Chẳng lẽ xuyên không từ mấy ngày trước?

Cứ như thế này xem ra, toàn bộ người trong thành phố Phương xuyên không chỉ sợ tuyệt không phải ít.

"Cũng không biết những thành thị khác có có hay không?"

Dương Phóng nhíu mày.

...

Chương 34: Tác dụng của Hắc Tinh thạch

Chắc chắn còn có không ít người đều chưa tìm được tổ chức a.

Dù sao có thể xuyên không loại chuyện này, nói ra cũng không có người tin tưởng, ai sẽ lựa chọn đi rêu rao khắp nơi?

Rêu rao ồn ào khắp nơi giống như Trịnh Phương Hoa, kết quả trước mắt chính là được đưa vào trong bệnh viện tâm thần.

"Cũng không biết liệu có bất kỳ quy tắc nào cho kiểu xuyên không này hay không ..."

Dương Phóng tiếp tục suy nghĩ.

. . .

Vào buổi tối.

Sau khi Dương Phóng cơm nước xong xuôi, hắn quay trở về trong nhà.

Giống như ngày thường, hắn lấy điện thoại di động ra, lại mở ra đọc tin nhắn trong nhóm.

Cái mở ra đọc tin nhắn này lập tức trên mặt hắn lộ ra vẻ giật mình, chỉ là một lát không xem, tin nhắn trong nhóm đó đã lập tức đạt tới hơn 800 cái.

Chẳng mấy chốc Dương Phóng phát hiện, là bởi vì trong nhóm đó lại có người mới tới.

Thành viên ban đầu trong nhóm đó chỉ có 64 người.

Thế nhưng bây giờ lại trở thành 69 người.

Những tin nhắn này tất cả đều chỉ là mọi người đang nói chuyện phiếm với nhau.

"Lại có người thông qua diễn đàn tham gia vào, đội hình người xuyên không quả nhiên càng ngày càng nhiều.

Dương Phóng thầm nghĩ.

Hắn nhìn vào những dòng tin nhắn mà mọi người nói chuyện với nhau, phát hiện tất cả mọi người đều giống như hắn, thiếu nhất đều vẫn là tiền.

Bọn họ chỉ có thể dùng tiền đồng đi trao đổi bạc với 'Giang Nam Khách'.

Vừa nhìn thấy nơi này, Dương Phóng lại cảm thấy lo lắng.

"Tiền có trong người của ta đã sử dụng hết, có nên để cho người tới thuê mấy gian phòng trong nhà không?"

Trong nhà của hắn có ba phòng ngủ và hai sảnh, một mình hắn ở đó cũng không hết.

Không bằng lấy hai phòng ngủ ra cho người ta thuê, như vậy dựa vào việc cho thuê phòng thì có thể kiếm thêm ba hoặc bốn nghìn đồng một tháng, một năm chính là được mấy vạn.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức tìm kiếm các trang web cho thuê nhà trên Internet và đăng thông tin cho thuê nhà của mình lên đó.

Bất kể như thế nào, có thể lấy được bao nhiêu tiền thì bấy nhiêu đi.

Sau khi đăng xong, Dương Phóng ngồi ở trên ghế salon, tiếp tục quan sát mọi người nói chuyện phiếm.

Lúc này, 'Giang Nam Khách' lại nhắc tới Hắc Tinh thạch một lần nữa.

"Mọi người, trong số mọi người nếu như có ai gặp được loại Hắc Tinh thạch này ở trong thế giới bên kia thì nhớ phải tới tìm ta, giá tiền gì gì đều dễ nói."

'Giang Nam Khách' gửi ra một dòng tin nhắn đồng thời còn có đính kèm hình ảnh.

Bức tranh này là bức tranh được vẽ bằng tay của hắn, đã được tô màu và trông sống động như thật.

"Lão đại, Hắc Tinh thạch này đến cùng là làm được cái gì mà ngày nào ngươi cũng nhắc tới?"

Một thành viên trong nhóm tên là 'Địa Sản Tiểu Hồ' đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy a, lão đại, hay là nói ra một chút xem sao."

Một thành viên khác trong nhóm tên là 'Ngưu Ca' cũng mở miệng hỏi.

"Lão đại, nói cho chúng ta biết một chút đi, dù sao chúng ta chắc chắn sẽ tìm ngươi để giao dịch, ở thế giới kia xem như có đạt được thứ này thì cũng không dám bán ra ngoài một cách tùy tiện."

Thành viên thứ ba trong nhóm nói.

Các thành viên khác trong nhóm, tất cả đều ồn ào đi theo, thi nhau hỏi thăm.

Dương Phóng cũng lộ ra vẻ tò mò, nhìn chằm chằm lên màn hình điện thoại.

Bên phái 'Giang Nam Khách' trầm mặc một lúc, một lát sau lại gửi tới một dòng tin nhắn, "Ai, nói như thế nào đây, thứ này thật ra thì các ngươi quả thực là không cần dùng tới, bởi vì trạng thái của thứ này trước mắt chỉ là một loại nguyên vật liệu, nó là nguyên liệu để luyện chế ra Tịch Tà ngọc, một viên 'Hắc Tinh thạch' thì có thể luyện chế thành hai viên Tịch Tà ngọc bình thường."

"Tịch Tà ngọc?"

"Lại là thứ này?"

"Khá lắm!"

Các thành viên trong nhóm rất ngạc nhiên và làm ra đủ loại biểu cảm xuất hiện.

Dương Phóng cũng đột nhiên giật mình.

Tịch Tà ngọc, đeo ở trên người có thể ngăn cản được Tà Linh trong thời gian ngắn ngủi, cái này tương đương giống với phù triện trong tiểu thuyết, trong người có Tịch Tà ngọc, Tà Linh nhỏ yếu bình thường vốn không dám tới gần ngươi.

Hắn đột nhiên phải ứng lại vì sao ở vào lúc xuyên không lần đầu tiên, Tà Linh kia liên tục giết nhiều người ở xung quanh mình như vậy mà bản thân mình thì lại không sao.

Đây có lẽ là bởi vì ở dưới giường của hắn có một viên Hắc Tinh thạch.

Mặc dù viên Hắc Tinh thạch kia còn chưa được luyện chế thành Tịch Tà ngọc.

Nhưng dù sao cũng là nguyên vật liệu luyện chế ra Tịch Tà ngọc, chắc là không nhiều thì ít cũng đưa tới một chút tác dụng uy hiếp đối với Tà Linh.

"Được rồi mọi người, mọi người đều đã biết được tác dụng của thứ này, mọi người chắc là sẽ không giấu giếm ta tự mình bán ra đi a?"

'Giang Nam Khách' lại gửi một dòng tin nhắn nữa vào nhóm.

"Không a, lão đại ngươi cứ yên tâm đi."

"Chúng ta ở thế giới bên kia còn phải nhờ lão đại ngươi chiếu cố nhiều hơn, xem như thực sự có được thứ này thì chắc chắn cũng phải tìm tới lão đại để giao dịch đầu tiên."

Mọi người thi nhau mở miệng.

Không nói những chuyện khác, giao dịch với 'Giang Nam Khách', mức an toàn tối thiểu nhất còn có thể đạt được cam đoan.

Nhưng nếu như giao dịch với những thế lực khác, sợ rằng hàng hóa vừa mới lấy ra thì đã bị người diệt khẩu.

Về phần âm thầm đi tìm người luyện chế Tịch Tà ngọc sao?

Vậy thì càng không nên nghĩ tới!

Riêng phí tổn thuê người luyện chế đã là một khoản không ít bạc.

Sau đó mọi người lại bắt đầu tiếp tục nói chuyện phiếm.

Sau khi Dương Phóng xem một lúc thì để điện thoại di động xuống, bắt đầu tiếp tục thử nghiệm việc tu luyện ở hiện thực.

Không cần biết có thể luyện ra được 'Điểm kinh nghiệm' hay không, hắn cũng quyết định, sau này ngày nào cũng phải duy trì việc tu luyện trong bốn giờ, nhỡ đâu thật sự có hiệu quả thì sao đây?

Cuộc sống cũng nên ôm lấy một chút hy vọng mới đúng phải không.

. . .

Bình Luận (0)
Comment