"Cút!"
Ầm ầm!
Lôi âm phát ra, lạnh lùng đinh tai nhức óc, ẩn chứa thiên uy kinh hoàng.
A!
Hơn mười bóng đen cùng lúc phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, lập tức ôm chặt lấy đầu của mình ngã xuống đất, thân thể bốc khói mù mịt, bắt đầu nhanh chóng tán loạn.
Ngay sau đó đầu óc của bốn người Liễu Vân cũng nổ vang rền, vang lên ông ông, giống như hồn phách trong nháy mắt rời khỏi thân thể.
Chờ khi bọn họ khôi phục lại ý thức một lần nữa, từng người lại càng hoảng sợ hơn, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
Chỉ thấy ở trên bờ vai của bọn họ, đột nhiên cõng theo một bóng người quỷ dị sắc mặt trắng bệch, ánh mắt âm trầm oán độc, chỉ có điều, những bóng người quỷ dị này dường như cũng nhận phải trọng thương, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, hai tay ôm đầu, thân thể xuy xuy rung động, tiêu tán nhanh chóng.
Trong nháy mắt toàn bộ hồn phi phách tán.
Bốn người Liễu Vân vô cùng hoảng sợ, vội vàng liều lĩnh chạy về phía Dương Phóng.
"Tiền bối cứu mạng a!"
Bọn họ sợ hãi kêu to.
Phốc!
Trường kiếm Dương Phóng quét qua, đầu nữ tử vừa rồi lập tức bay ra ngoài, con mắt trợn trừng, che kín sự kinh ngạc, bay múa trên không trung.
"Thất muội!"
Mấy người Liễu Vân hoảng sợ kêu to.
Nhưng chẳng mấy chốc bọn họ lại lộ ra vẻ sợ hãi, chỉ thấy đầu nữ tử bay ra ngoài đang nhanh chóng hóa thành khói đen, gióng như là hư ảo vậy, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó thi thể trên đất cũng lập tức hóa khói luôn.
"Cha ngươi nhờ ta tới cứu ngươi, đi thôi."
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh nhạt, đưa mắt nhìn về phía hai người còn lại, quay người đi về phía bên ngoài.
Ba người Liễu Vân run lẩy bẩy, ngơ ngơ ngác ngác, lạnh từ đầu đến chân.
Thất muội của bọn họ sớm đã chết rồi?
Một mực đến nay đều là Tà Linh đóng giả?
Nhìn vào thân thể cao lớn thẳng tắp của Dương Phóng, mấy người vô cùng sợ hãi, nhanh chóng chạy theo sau lưng.
"Tiền bối ... Thất muội của ta chết vào lúc nào?"
Liễu Vân sợ hãi mở miệng hỏi.
"Không biết."
Dương Phóng trả lời một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Mảnh không gian quỷ dị này, ngay cả hắn cũng cảm thấy đáng ngại.
Hiện tại vẫn là nhanh chóng rời khỏi nơi này thì tốt hơn.
Dù sao cũng đã tìm được Liễu Vân, may mắn tiểu tử này mạng lớn.
Bằng không, chính mình xem như là đi một chuyến không công.
Ba người run lẩy bẩy, đi theo Dương Phóng một bước không ngừng, cũng không dám nói nhiều thêm bất kỳ lời nói nào.
Tuy nhiên!
Ở liên tục đi ra mấy con đường, thời điểm đi ra khỏi một con hẻm nhỏ.
Đột nhiên, thân hình Dương Phóng dừng lại lần nữa, lông mày khẽ động đậy, nhìn về phía phương hướng đằng trước.
Ba người Liễu Vân vội vàng dừng lại theo, đưa mắt nhìn thì trợn to mắt lên.
Chỉ thấy ở phía trước bọn họ.
Xuất hiện bóng người với số lượng đông đảo.
Bỗng nhiên lượng lớn quân sĩ xuất hiện, giơ cao bó đuốc trên tay, lít nha lít nhít xuất hiện ở đây, giống như đang tìm kiếm thứ gì, ngoại trừ quân sĩ ra còn có một lá cờ Phượng Hoàng màu vàng rực rỡ, sáng rực rỡ bên trong ánh lửa.
"Người của triều ... triều đình ..."
Liễu Vân sợ hãi nói: "Đây là cờ của Minh Ngọc quận chúa!"
"Triều đình."
Dương Phóng có vẻ trầm tư.
Quả nhiên nơi như thế này sẽ không thiếu bóng dáng của triều đình.
Đột nhiên, một lão giả thân thể gầy gòm nhanh chóng chạy về phía phương hướng của bọn họ, chẳng mấy chốc đã xuất hiện ở trước mặt mấy người Dương Phóng, chắp tay nói: "Minh Ngọc quận chúa có lệnh, tất cả võ giả tiến vào đều phải tạm thời dừng lại nghe theo mệnh lệnh, tiến hành tập hợp, các hạ, còn xin đi qua một chuyến đi."
Dương phóng khẽ lắc đầu, nói: "Thật xin lỗi, đang có việc, không cách nào ở lại lâu hơn!"
"Ngươi ... đây là mệnh lệnh của Minh Ngọc quận chúa!"
Lão giả kia vội vàng nói.
Dương Phóng không tiếp tục để ý, nhìn thoáng qua ba người Liễu Vân bên cạnh, bình tĩnh nói: "Các ngươi có đi hay không?"
Hắn tiến lên một bước đi thẳng về phía trước.
Ba khuôn mặt sắc mặt đờ đẫn, phản ứng lại, vội vàng nhanh chóng đuổi theo.
Vị cao thủ thần bí này dám phớt lờ Minh Ngọc quận chúa?
Lão giả kia lộ vẻ kinh ngạc, tức giận đến bàn tay phát run, nói: "Ngươi dám vi phạm mệnh lệnh của triều đình?"
"Không dám vi phạm, chỉ là ta bây giờ có chuyện quan trọng khác, hôm khác đi."
Dương Phóng trả lời.
"Ngươi ở lại cho ta!"
Lão giả giận dữ hét lên, thân thể lao tới và dùng lòng bàn tay chộp về phía phần gáy của Dương Phóng.
Chỉ là bàn tay của hắn vừa mới chộp ra.
Một thanh trường kiếm của Dương Phóng cũng đã như thiểm điện đâm trở lại, tinh chuẩn không sai, đâm về phía lòng bàn tay của lão giả.
Thật giống như là lão giả chủ động đưa bàn tay đụng vào vậy.
Lão giả lộ ra vẻ mặt kinh hãi, vội vàng nhanh chóng biến chiêu.
Nhưng chiêu số của hắn vừa mới thay đổi, trường kiếm của Dương Phóng đã dao động đổi hướng theo, vẫn nhắm ngay lòng bàn tay của hắn, thật giống như bất kể lão giả này biến chiêu như thế nào, từ đầu đến cuối một chưởng của hắn đều vỗ thẳng về mũi kiếm của Dương Phóng.
Ở sau khi biến chiêu liên tục hơn mười lần, mồ hôi lạnh trên người lão giả như mưa, trong lòng rung động, vội vàng nhanh chóng lui ra ngoài.
Hắn biết đêm nay chắc chắn đã gặp phải cao thủ!
Người này chắc chắn là một tồn tại từ kiếm thuật cho đến tu vi tất cả đều vô cùng đáng sợ.
Đối phương muốn lấy tính mạng của mình có thể nói là dễ như trở bàn tay!
Hắn vừa kêu ầm ĩ, vừa quay người là trốn.
Ba người Liễu Vân, tất cả đều xem tới sắc mặt ngốc trệ, vô cùng chấn động.
Cao thủ như thế này, cha ta đến cùng là từ chỗ nào mời tới được?
Người vừa mới chạy trốn kia thế nhưng là Ngũ Vân thủ - Đoạn Thanh Điền tiếng tăm lừng lẫy!
Đại cao nhân Thánh Linh cảnh!
···
P/S: Ta thích nào ... chương 10