Ba người Liễu Vân tất cả đều giật nảy cả mình, tinh thần sợ hãi, vội vàng nhanh chóng chạy đến sau lưng Dương Phóng, một mực đứng ở đó.
Đây là Ngũ Vân thủ - Đoạn Thanh Điền trước đó?
Làm sao mà hắn lại rơi vào kết cục như thế này?
Nhưng chẳng mấy chốc, để ba người Liễu Vân càng sợ hãi hơn chính là.
Thân thể của Minh Ngọc quận chúa cũng ngay sau đó rơi vào, miệng phun máu tươi, tóc đen tán loạn, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà lộ ra vẻ ửng hồng, bị thương không nhẹ.
Mà sau khi Minh Ngọc quận chúa rơi đập xuống.
Ngoài miếu, chẳng mấy chốc đã có hai bóng người lao tới, một trái một phải, một người mặc áo bào trắng, một người mặc áo bào đen, khí tức âm trầm, ánh mắt yêu dị.
Người mặc áo bào trắng kia, sắc mặt trắng bệch, giống như ác quỷ.
Người mặc áo bào đen kia, sắc mặt đen nhánh, giống như bị đổ sơn đen vào mặt vậy.
Sau khi hai người xuất hiện, ánh mắt liếc nhìn, chẳng mấy chốc phát hiện Dương Phóng, lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Là hắn!"
"Người mời rời khỏi nơi định cư? Hắn chưa đi xa?"
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hoạt động nhanh chóng.
"Bằng hữu, ngươi cũng muốn xen vào việc của người khác sao?"
Bóng người mặc áo bào đen đột nhiên gạt ra nụ cười quỷ dị, đưa mắt nhìn về phía Dương Phóng.
"Bằng hữu cứu mạng, đây là Minh Ngọc quận chúa, cứu Minh Ngọc quận chúa, triều đình chắc chắn có báo đáp lớn, muốn có tiền có tiền, muốn quan có quan, muốn đan dược có đan dược, còn xin bằng hữu ra tay!"
Lão giả kia hoảng sợ vội vàng mở miệng.
Ba người Liễu Vân âm thầm rung động.
Chuyện như thế này cũng để cho bọn họ gặp phải?
Dương Phóng ánh mắt hờ hững, lạnh giọng nói ra: "Cút ra ngoài làm việc đi, đừng có ở chỗ này quấy rầy ta!"
"Bằng hữu cứu mạng!"
Lão giả vội vàng hét lớn, giống như không dám tin.
Hai bóng người một đen một trắng, sau khi nghe được lời nói này của Dương Phóng thì lập tức lộ ra nụ cười nồng đậm.
Xem ra đối phương vẫn là kẻ thức thời.
Không dám quản chuyện của bọn họ.
"Được rồi, đối phương đã không quản, vậy chúng ta cũng không cần phải ra tay với hắn."
Bóng người áo bào trắng truyền âm nói.
"Thế nhưng là chuyện chúng ta giết chết Minh Ngọc quận chúa đêm nay, đã bị người này thấy được, nếu như sau này người này lan truyền lung tung vậy sẽ bất lợi cho chúng ta."
Bóng người áo đen trả lời.
"Ừm?"
Hai mắt người áo bào đen cau lại, tiếp tục truyền âm: "Không sai, nói có lý, một khi bị người ta biết việc này là do chúng ta gây nên, chắc chắn sẽ đứng trước sự trả đũa điên cuồng của Hoàng đế, người này là không thể giữ lại!"
"Rất đúng! Giết Quận chúa trước rồi lại giết người này."
Bóng người áo đen trả lời.
Sưu! Sưu!
Bọn họ đột nhiên lao ra lập tức lao thẳng về phía thân thể của Minh Ngọc quận chúa.
Minh Ngọc quận chúa từ dưới đất đứng dậy, khóe miệng chảy máu, ánh mắt lạnh lùng, tiếp tục lao nhanh về phía hai người bọn họ, lão giả kia cũng vội vàng nhanh chóng lao ra phát ra tiếng gầm thét, liều lĩnh tiến hành ngăn cản.
Chỉ có điều bản thân hắn và Minh Ngọc quận chúa để đã bị trọng thương, bất kể như thế nào cũng khó mà ngăn cản được công kích của hai người trước mắt, ở từng giếng giao thủ nặng nề vang lên, chẳng mấy chốc hai người lại trúng chưởng lần nữa, bay ngược về phía sau.
Sắc mặt hai bóng người bên kia lập tức lộ vẻ mừng rỡ, nhanh chóng lao tới, muốn nhanh chóng giải quyết Minh Ngọc quận chúa, nhưng vào lúc này, dị biến xảy ra.
Một bóng đen bên cạnh đột nhiên hiện lên.
Nhanh đến cực điểm!
Phốc phốc!
Đầu của bóng người áo đen lập tức bay lên trên cao, hai mắt trợn trừng, không thể tin được.
Mình lại chết rồi?
Chỗ cổ không đầu phọt ra máu tươi, nhuộm đỏ cả trần nhà.
Chẳng mấy chốc thân thể nặng nề đổ nhào xuống đất!
Minh Ngọc quận chúa và lão giả gầy còm cả hai đều lộ ra vẻ mặt giật mình, đồng loạt nhìn về phía Dương Phóng.
Đối phương xuất thủ giúp bọn họ?
"Hắc Sát!"
Bóng người áo trắng lộ ra vẻ mặt giật mình, nhanh chóng nhìn về phía Dương Phóng, tức giận quát: "Ngươi giết chết Hắc Sát, ngươi dám quản chuyện của chúng ta!"
"Đúng vậy, ta thay đổi chủ ý."
Dương Phóng nói với giọng điệu bình tĩnh, đi thẳng về phía trước, nói: "Kiếp sau nếu như có truyền âm thì phiền truyền âm cách xa ta một chút, đừng có truyền âm ở trước người ta."
Tai nghe thấy hai người trao đổi nên đối phó mình như thế nào, Dương Phóng coi như không xen vào việc của người khác thì cũng không thể ngồi yên được.
Bóng người áo bào trắng thầm giật mình.
Đối phương có thể nghe được lời truyền âm trước đó của bọn họ?
Điều này sao có thể?
"Chẳng cần biết ngươi là ai? Giết chết Hắc Sát, Thánh giáo sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Bóng người áo bào trắng nói với giọng âm trầm, quay người là đi, bỏ chạy về phía phương hướng nơi xa.
Hắn còn có đồng bạn ở nơi định cư, vào lúc này đối mặt với Dương Phóng không biết sâu cạn ra sao, hắn cũng không dám ở lại lâu, chỉ muốn nhanh chóng triệu tập đồng bạn tới vây giết người này.
Tuy nhiên!
Xoát!
Thân thể Dương Phóng nhoáng một cái, sớm đã xuất hiện ở đằng sau hắn.
Một thanh trường kiếm được lôi điện bao bọc, nhanh chóng đâm về phía tim đối phương từ đằng sau.
Bóng người áo bào trắng kinh hãi trong lòng, vội vàng nhanh chóng trở lại, đánh ra từng đợt chưởng lực cường đại, dũng mãnh đánh về phía trường kiếm của Dương Phóng, đồng thời bàn giân giẫm mạnh, thân thể nhanh chóng lui lại.
Chỉ có điều tất cả chưởng lực của hắn gặp phải trường kiếm của Dương Phóng, tất cả đều nhanh chóng tản ra.
Trường kiếm thẳng tiến không lùi, không cần biết đối phương trốn tránh thế nào, từ đầu đến cuối đều đâm về phía tim của đối phương.
P/S: Ta thích nào ... chương 3