Người thiết giáp giết nhiều người Thần cung của bọn họ như vậy.
Sớm muộn cũng có một ngày, Thần cung muốn thanh toán.
Hôm nay tạm thời hợp tác cũng không sao.
Nàng ta lập tức nhìn về phía nam tử ba mắt, truyền âm nói: "Công tử, tiếp theo phải xem ngươi rồi, nhất định phải diệt trừ Tử Thiên Hùng!"
Nam tử ba mắt vẻ mặt trầm mặc, chậm rãi gật đầu.
"Đồng loạt ra tay, ngăn chặn Tử Thiên Hùng!"
Số một đột nhiên quát lớn lên, lập tức lao tới một lần nữa.
Đông đảo cao thủ Thương Khung Thần cung tất cả đều thiêu đốt huyết mạch một lần nữa, gào thét một tiếng rồi thi nhau lao tới.
Tử Thiên Hùng sắc mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mọi người, hiển nhiên cảm nhận được bọn họ vừa mới truyền âm, nói: "Không cần biết các ngươi có âm mưu gì, hôm nay, một người cũng không thể rời đi!"
Ầm!
Dao động cực kỳ hỗn loạn lại bộc phát ra một lần nữa.
Tử Thiên Hùng lấy một địch nhiều, tiến hành giao thủ với mọi người, tàn ảnh hiện lên, tiếng nổ vang trời.
Ở đông đảo cao thủ dốc hết toàn lực tấn công, lại có ba tên cao thủ Thương Khung Thần cung bỏ ra cái giá lớn bằng tính mạng, thân thể chia năm xẻ bảy, rải rác đầy trời.
Cùng lúc đó, Tử Thiên Hùng cũng phát ra tiếng kêu to, phọt ra máu tươi, bị số một hung hăng đánh bay ra ngoài, rơi đập về phía nơi xa.
Đúng vào lúc này!
Ánh mắt nam tử ba mắt phát lạnh, nắm lấy cơ hội thúc giục bí thuật, từ trong mi tâm của hắn lập tức bắn ra một luồng thần quang quỷ dị.
Vèo một cái, luồng sáng tím lập tức hiện lên, bao phủ thân thể Tử Thiên Hùng một lần nữa.
Tử Thiên Hùng lập tức không động đậy đột nhiên đứng im.
Dương Phóng nắm lấy cơ hội, thân thể giống như súc địa thành thốn, lập tức hiện lên, nhanh đến cực hạn.
"Rống!"
Lôi âm bùng phát, kinh thiên động địa, ẩn chứa thiên y cuồn cuộn.
Ầm ầm!
Giống như thương thiên vô thường từ nơi sâu xa tức giận, chấn động nhân gian, khiến vạn vật thất thần.
Mặc dù Tử Thiên Hùng sớm có phòng bị nhưng vẫn bị chấn đến ông một tiếng, đầu óc trống rỗng, hồn phách giống như thoát khỏi cơ thể trong thời gian ngắn ngủi, cộng thêm định thân của nam tử ba mắt, càng không cách nào phản ứng được chút nào.
Thân thể Dương Phóng lập tức xuất hiện, Long trảo kinh khủng được ánh sáng đen dày đặc bao trùm, bên trong ẩn chứa lực lượng của hàng chục chấn động, ánh sáng nội liễm, vô cùng đơn giản.
Giống như không có bất kỳ sóng năng lượng nào.
Phốc phốc!
Một móng vuốt vỗ mạnh vào vùng ngực của Tử Thiên Hùng, hàng chục lực lượng chấn động quỷ dị xuyên thấu qua ngay lập tức.
Giống như một làn sóng vô hình, trong nháy mắt quét qua thân thể Tử Thiên Hùng, lập tức chấn động.
Lốp bốp!
Âm thanh sắc nét.
Thân thể Tử Thiên Hùng nhoáng một cái, giống như tờ giấy trong gió, trên dưới toàn thân trong lúc đó hiện ra vô số máu tưới, tinh thần hắn vốn đang ngơ ngơ ngác ngác khôi phục lại lần nữa.
Hai mắt hắn trợn lên, thất khiếu chảy máu, tràn đầy vẻ không thể nào tin được nhìn về phía Dương Phóng.
"Ngươi ... ngươi ..."
Tinh thể hình thoi quỷ dị nào đó trong cơ thể của hắn ngay lập tức xuất hiện vô số vết nứt, sau đó lặng yên không tiếng động bắt đầu vỡ nát một cách nhanh chóng.
Ánh sáng trong mắt Tử Thiên Hùng lập tức ảm đạm xuống, bờ môi nhúc nhích, dòng máu đỏ sền sệt lập tức tuôn ra, cười đau thương nói: "Bản vương ... bản vương không cam lòng, giang sơn tổ tông ... há có thể chắp tay tặng người? Hoàng ... hoàng huynh ..."
Hắn khó khăn quay dầu, nhìn về phía phương hướng Hoàng cung, xòe bàn tay ra muốn chạm đến, máu và nước mắt chảy xuôi, cuối cùng thân thể cao lớn lập tức ngửa đầu ngã xuống, ầm một cái hung hăng rơi đập xuống đất.
Bụi bặm đầy trời.
Quét sạch đá vụn.
Dương Phóng mặt không biểu tình rơi vào trầm mặc, trên dưới toàn hân truyền đến cảm giác vô cùng mệt mỏi, giống như một kích vừa rồi đã rút sạch toàn bộ công lực của hắn, thân thể lảo đảo, khí tức hỗn loạn.
Ngươi không muốn chắp tay tặng giang sơn tổ tông cho người!
Nhưng ta cũng đâu có muốn chết thảm vào tối nay?
"Ta chỉ muốn rời đi!"
Hắn mở miệng nói với giọng điệu hờ hững.
Xoát!
Đột nhiên, sương mù màu đen quỷ dị bao trùm bốn phương tám hướng bắt đầu cấp tốc tiêu tán, giống như bốc hơi, tản ra từng mảnh, ngôi sao sáng cùng đêm dài lại xuất hiện.
Đông đảo bộ khoái của Lục Phiến Môn, tất cả đều phát giác đại trận tiêu tán, trên mặt thi nhau lộ ra vẻ kinh hãi.
"Vương gia!"
"Vương gia chết!"
"Tử vương gia!"
Từng tiếng kêu thê lương thảm thiết phát ra.
Sưu!
Dương Phóng đột nhiên quay đầu là chạy, gần như ở vào lúc thể lực vừa mới khôi phục lại một chút đã lập tức thúc giục Thị Huyết Phi phong cộng với Hư Không bộ lao đi cực nhanh.
Biến mất trong chớp mắt.
Một đám cao thủ Thương Khung Thần cung cũng đang thi nhau chạy đi, dốc sức phá vậy, lao ra ngoài.
"Cản bọn họ lại, báo thù cho Vương gia!"
Một tên Kim Chương Thần bộ mở miệng gào thét.
A!
Bên trong này lại đại loạn lần nữa, tiếng kêu thảm vang lên.
···
Sâu trong Hoàng cung.
Bên trong huyết trì nồng đậm mà yêu dị.
Lão Hoàng đế thay máu dường như đã đạt đến thời điểm quan trọng nào đó, vẻ mặt thống khổ, ngũ quan vặn vẹo, thần linh tàn hồn sau lưng cũng đã dung hợp được hơn tám thành.
Một tia hồn lực đáng sợ đang không ngừng hiển hiện và bành trướng ở ngoài thân thể của hắn.
Thân thể máu thịt của hắn giống như bị thổi phồng lên, trong chốc lát đã biến lớn lên, sau đó cấp tốc co rút thu nhỏ lại, tiếp đó lại kéo ra theo chiều ngang, sau đó lại biến thành một cái dây nhỏ.
Trạng thái cả người trở nên vô cùng yêu dị.
P/S: Ta thích nào ... chương 9