Tất cả kinh mạch đến cả đan điền của Yến Vân Phi đều bị hủy đi toàn bộ.
Cả người lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ.
Bịch!
Dương Phóng thuận tay vứt xuống, vứt hắn xuống mặt đất, nói: "Tìm hai nữ tử khỏe mạnh một chút tới cắt hắn, cắt chậm một chút để cho hắn được trải nghiệm thật tốt!"
"Vâng, Tông chủ!"
Trần Bưu cắn răng nhe răng cười, vươn một cánh tay ra lập tức nắm lấy thân thể của Yến Vân Phi, sau đó đi ra phía bên ngoài.
"Đừng, đừng, ta là người của Thần Tích phường, các ngươi không thể đối với ta như vậy, trưởng lão Thần Tích phường sẽ lập tức tới đây, các ngươi không được như thế ..."
Yến Vân Phi thống khổ hét lớn.
"Sư tôn, Long bà bà, các ngươi đi xuống trước đi, ta còn có chút chuyện còn phải hỏi."
Dương Phóng đột nhiên mở miệng.
"Được, vậy ngươi cẩn thận!"
Mấy người Tống Kim Luân mở miệng nói.
"Biết."
Dương Phóng gật đầu.
Mấy người Tống Kim Luân lại chắp tay lần nữa, lập tức rời khỏi đại điện.
Dương Phóng ánh mắt lạnh lùng, thân thể bước ra, áo bào xanh bay bổng, thân hình cao lớn vạm vỡ chậm rãi ngồi vào trên bảo tọa màu vàng kim trước mặt, nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
"Liễu Vân, nơi này chính là nơi khởi đầu của vi sư, vi sư luyện võ, học nghệ, bình định kẻ địch các phương ở chỗ này!"
"Thì ra là thế, người trước đó chính là môn nhân của sư tôn?"
Liễu Vân hỏi.
"Đúng vậy, trong số bọn họ có người là sư tôn ta, có người là sư thúc ta, còn có chính là sư tỷ của ta."
Dương Phóng trả lời.
"Đều là trưởng bối?"
Liễu Vân thay đổi sắc mặt.
Nhưng chẳng mấy chốc đã ý thức được chuyện càng đáng sợ hơn.
Tu vi của những người kia dường như đều kém hơn so với sư tôn.
Nói như vậy, thiên phú sư tôn nhà mình chẳng phải là cực kỳ khủng bố sao?
Bằng không sao có thể đến sau mà tiến lên phía trước?
Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng ở một bên vẫn nằm đó, mái tóc rối bù che mặt, không động đậy, giống như sợ thu hút sự chú ý của Dương Phóng.
"Ta hỏi ngươi, lần này các ngươi tới bao nhiêu người, đều là nhưng cao thủ nào?"
Dương Phóng đột nhiên hỏi, giọng nói bình tĩnh truyền vào trong tai của người trung niên mặc áo bào trắng.
Người trung niên mặc áo bào trắng trong lòng cảm thấy đắng chát, lập tức chậm rãi đứng dậy dưới mặt đất, trả lời: "Tại hạ Lữ Lương Thiên, xin ra mắt tiền bối."
"Ừm?"
Dương Phóng vẻ mặt lạnh lùng.
Sưu!
Ba!
Lại một cái tát được tát ra lập tức tát cho người đàn ông trung niên áo bào trắng liên tục quay cuồng, lại hung hăng va vào tường một lần nữa, máu tươi bắn tung tóe rơi rụng, lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Ta hỏi ngươi lần này có bao nhiêu người tới, ngươi nói ngươi tên là Lữ Lương Thiên với ta để làm gì, ngươi đang đùa với ta sao?"
Dương Phóng nói với giọng lạnh lùng.
"Không có, không có, chúng ta lần này có tổng cộng mười bốn người, có hai vị trưởng lão dẫn đội, tổng cộng năm vị Thánh Linh, những người còn lại đều là nửa bước Thánh Linh."
Người đàn ông trung niên máu me đầy mặt, vội vàng nói.
"Hai vị trưởng lão? Tu vi là gì?"
Dương Phóng nhàn nhạt mà hỏi.
"Đệ ... đệ nhất thiên thê đỉnh phong."
Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng nhanh chóng trả lời.
"Bọn họ bây giờ đang ở nơi nào?"
Dương Phóng tiếp tục hỏi thăm.
"Đều ra ngoài tìm kiếm Ma Thiên đồ, chắc hẳn buổi chiều hoặc buổi tối sẽ trở về."
Lữ Lương Thiên tiếp tục trả lời.
"Ma Thiên đồ? Đây là thứ gì?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Là một tấm bản đồ kho báu cực kỳ cổ xưa, chỉ có điều đã bị phân tán, có một phần nhỏ ở chỗ này, đến nay chúng ta chỉ có một chút manh mối, hiện tại hai vị trưởng lão đang dẫn người đi điều tra!"
Lữ Lương Thiên trả lời.
"Thì ra là thế!"
Dương Phóng gật đầu, đột nhiên ánh mắt hờ hững nhìn về phía Lữ Lương Thiên tiếp tục nói: "Ngươi đang lừa ta sao?"
"Không có, tại hạ tuyệt đối không dám."
Lữ Lương Thiên sắc mặt kinh hoảng, vội vàng nhanh chóng mở miệng nói.
Trên thực tế, hắn quả thực là đang lừa Dương Phóng.
Trưởng lão tới lần này đã có một vị đạt đến Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê, ngoài ra còn có hai người đều ở vào Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê đỉnh phong!
Chỉ có điều hắn cố tình không nói chính là muốn có thể âm Dương Phóng một lần.
Người Thần Tích phường còn chưa bao giờ bị thua thiệt như vậy!
Nếu như không bắt được Dương Phóng, hắn căn bản không cam tâm.
Dương Phóng dường như đã lập tức nhìn thấu lòng dạ nhỏ mọn của hắn, ánh mắt sắc bén làm cho người sợ hãi.
Lữ Lương Thiên bị nhìn càng ngày càng kinh hãi, cuối cùng lập tức cúi đầu xuống.
"Hy vọng những gì ngươi nói là thật, bằng không, ta cũng không dám cam đoan ngươi sẽ có kết quả tốt đẹp gì?"
Dương Phóng nói với giọng điệu nhàn nhạt.
"Vâng, vâng."
Lữ Lương Thiên liên tục trả lời.
"Vậy các ngươi lần này là tới như thế nào? Cũng thông qua truyền tống trận sao?"
Dương Phóng tiếp tục hỏi thăm.
"Đúng vậy."
Lữ Lương Thiên kiên trì trả lời.
Chuyện này căn bản không lừa được.
Không thông qua truyền tống trận, bọn họ không biết phải đi quãng đường dài dằng dặc này trong bao nhiêu năm?
Dương Phóng cau mày lại, trong lòng suy tư.
Bên trong Bạch Trạch vực đến cùng còn có bao nhiêu truyền tống trận mà hắn không biết?
"Chỗ truyền tống trận kia ở nơi nào? Còn nữa, các ngươi là đến từ nơi nào?"
Dương Phóng hỏi.
"Truyền tống trận tọa lạc ở trong một ngọn núi rậm rạp."
Lữ Lương Thiên trả lời nhanh chóng, mô tả hình dạng và vị trí cụ thể của ngọn núi cho Dương Phóng, sau đó mở miệng tiếp tục nói: "Về phần chúng ta đến từ đâu, là truyền tống tới từ Thần Hoang vực."
"Thần Hoang vực."
Dương Phóng tự nói.
Có vẻ như đây là nơi mà người xuyên không ở Anh Hoa quốc ở lại!
P/S: Ta thích nào ... chương 4