Hắn đột nhiên liên tưởng lúc truyền tống trở về, ở trước truyền tống trận gặp phải thi thể ba vị trưởng lão Thanh Long hội.
Trên ba bộ thi thể đó, tất cả đều phủ đầy độc ban.
Hiện tại xem ra, chắc là do vị Độc sư Thạch Lão nhân này để lại.
"Đi thôi, cùng đi trên lầu tiếp kiến vị công tử Thánh tộc kia một chút."
Dương Phóng đột nhiên chậm rãi đứng dậy, mái tóc đen xõa tung, thân thể cao hơn Ngô Cương khoảng hai cái đầu, nói: "Đúng rồi, vị công tử Thánh tộc đó tên gọi là gì?"
"Gọi là Thánh Hải Vân!"
Ngô Cương vội vàng trả lời.
"Ừm."
Dương Phóng lên tiếng, lập tức đi về phía tầng lầu trên.
Lữ Lương Thiên ở bên cạnh thì giống như cười mà không phải cười, nhìn thoáng qua Ngô Cương, kẹp Ngô Cường vào giữa.
Ngô Cương trong lòng đắng chát, tê cả da đầu, đành phải đi theo lên tầng lầu
Chưởng quỹ, tiểu nhị đều một mặt kinh ngạc nhìn về phía hai người Dương Phóng.
Ban đầu bọn họ muốn ngăn cản, nhưng vừa nhìn thấy Ngô Cương đều không nói gì, bọn họ tự nhiên cũng dừng lại.
···
Khu vực tầng ba.
Bên trong một gian phòng riêng rộng rãi.
Truyền đến những tràng cười sảng khoái.
Thôi Ngự và một đám Trưởng lão Nguyên Linh giáo, mặt mũi đều tràn đầy nụ cười lấy lòng, không ngừng lấy lòng công tử áo gấm trước mặt.
Nhưng vẻ mặt công tử áo gấm này lại không hứng thú lắm, như thể hắn không dám hứng thú với bất cứ điều gì.
"Vân công tử, không nên vội, đồ ăn sẽ lập tức bưng lên, nói thật cho ngươi biết, bên trong quán rượu này có một món ăn rất nổi tiếng, tên là Hoạt Thủ Hầu não (Kiểu óc khỉ sống), vô cùng tươi mới."
Thôi Ngự nở nụ cười.
"Hoạt Thủ Hầu não?"
Công tử áo gấm lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Đúng vậy, chính là dùng vòng sắt cố định đầu con khỉ nhỏ, sau đó ở khi con khỉ nhỏ còn sống, dùng dụng cụ sắc bén cắt đầu con khỉ nhỏ ra, tưới lên một muôi canh, sau đó dùng một thìa nhỏ lấy óc khỉ tươi bên trong ra ăn, mùi vị đó, chậc chậc, có thể nói là rất tuyệt."
Thôi Ngự cười nói.
"Ồ? Vậy ta ngược lại là chưa bao giờ nhìn thấy, có thể thử một lần."
Công tử mặc áo gấm mỉm cười.
"Sắp được nhìn thấy rồi."
Thôi Ngự vẻ mặt tươi cười, nói: "Đúng rồi, để ta đi giục họ làm nhanh!"
Hắn lập tức đứng dậy, chuẩn bị mở cửa phòng đi ra bên ngoài.
Ở vào khoảnh khắc vừa mở cửa phòng ra, thân thể khựng lại, hai mắt trợn trừng, lộ ra vẻ mặt tràn đầy kinh hãi và không thể tưởng tượng nổi, cả người giống như bị sét đánh vậy.
"Giáo ... Giáo chủ ..."
Hắn quả thực không dám tin.
Khu vực cửa phòng.
Một bóng người cao lớn vạm vỡ, sắc mặt bình tĩnh, lẳng lặng đứng ở đó, không biết đã xuất hiện ở chỗ này từ lúc nào, một đôi mắt quét về phía gian phòng.
"Cuộc sống của Thôi trưởng lão ngày càng tốt đẹp nhỉ, ngay cả phương pháp ăn Họa Thủ Hầu nãu này cũng có thể nghĩ ra được, thực sự không biết nên nói cái gì?"
Dương Phóng khẽ thở dài.
"Giáo ... Giáo chủ, sao ngài lại tới đây?"
Thôi Ngự run lẩy bẩy, nghĩ đến việc sợ bị Dương Phóng chi phối.
"Ta thế nhưng là không dám nhận làm Giáo chủ của ngươi, Thôi trưởng lão thực sự là làm cho tại hạ không chịu nổi."
Dương Phóng nói với giọng điệu bình tĩnh, cất bước đi vào trong gian phòng.
Lữ Lương Thiên ở một bên khẽ mỉm cười, thân hình nhoáng lên một cái, gần như ngay lập tức ngăn cản Thôi Ngự, khiến Thôi Ngự vô cùng sợ hãi, không cách nào động đậy.
Bên trong phòng.
Thánh Hải Vân công tử áo gấm nhanh chóng cảm thấy có điều gì đó không ổn, cau mày, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhìn về phía cửa.
Một đám trưởng lão ngồi cùng bàn thi nhau biến sắc, vội vàng nhanh chóng đứng dậy.
"Giáo chủ Nguyên Linh giáo!"
"Vân công tử, là hắn, hắn chính là người thiết giáp đó!"
"Vân công tử, nhanh bắt lấy hắn, hắn chính là người thiết giáp!"
Mấy vị trưởng lão lộ ra vẻ mặt lo lắng, cực kỳ giảo hoạt, lập tức mở miệng hét lớn.
Thánh Hải Vân tròng mắt co rụt lại, ban đầu muốn mở miệng quát lớn lại đột nhiên nghĩ đến lời cảnh báo của gia tộc hắn trước khi đến đây.
Người thiết giáp kia đã đạt tới Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê!
Ngay cả Tử Thiên Hùng dung hợp bản nguyên Tà Thần cùng bị một chưởng của hắn vỗ chết, vô cùng kinh khủng, không được một thân một mình tới đối mặt với đối phương.
Hắn tới lần này chỉ là để tích lũy kinh nghiệm và lấy tiếng.
Mọi công việc động thủ tự có trưởng lão Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê tới làm.
"Ngươi!"
Thánh Vân Hải sắc mặt trắng bệch, vội vàng nhanh chóng lùi lại, gần như suýt chút nữa xoay người bỏ chạy.
"Vân công tử, chạy cái gì? Đến cũng đã đến rồi, không muốn nói chuyện vài câu sao?"
Dương Phóng mỉm cười, tự mình ngồi xuống trên một cái ghế, nhìn về phía một đám trưởng lão ngồi cùng bàn, cười nói: "Thực sự không nghĩ ra, đám gia hỏa này bán ta được thì sẽ bán ta ngay, uổng công ta vội vàng chạy tới đây thực sự là ý tốt đều để cho chó ăn rồi."
Mấy vị trưởng lão Nguyên Linh giáo kia lập tức phát hiện bầu không khí không đúng, vẻ mặt kinh biến.
Vị Vân công tử cao cao tại thượng trong mắt bọn họ này, vừa rồi dường như muốn chạy trốn?
"Giáo chủ, chúng ta là bị ép, cầu giáo chủ tha mạng a."
"Đúng vậy a Giáo chủ, chúng ta cũng là bất đắc dĩ!"
"Giáo chủ tha mạng!"
Mấy người vội vàng quỳ rạp xuống đất, mở miệng kêu rên.
"Không sạch sẽ thì chết sớm một chút đi."
Dương Phóng nhẹ giọng mở miệng.
Phấn độc vô hình sớm đã thẩm thấu mà ra, lặng lẽ không một tiếng động tiến vào trong mũi của mấy người, thẩm thấu vào bên trong nội tạng.
Mấy trưởng lão Nguyên Linh giáo đang cầu xin tha thứ chẳng mấy chốc vẻ mặt trắng bệch, hai tay che lấy cổ, từng người đều điên cuồng phun máu, lập tức ngã nhào xuống đất, bỏ mạng chết thảm.
P/S: Ta thích nào ... chương 3.