Ở bên cạnh, một nữ tử váy đen đi tới đi lui, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên vỗ ra một chưởng, răng rắc một tiếng, đánh cho một bức tượng gỗ hình lão giả vỡ nát, tức giận quát: "Đủ rồi, ngươi nhìn vào dáng vẻ của ngươi bây giờ một chút xem, suốt cả ngày không có làm ra việc gì đàng hoàng, cứ ngồi điêu khắc khúc gỗ, thế này thì còn ra cái thể thống gì!"
Người đàn ông ba mắt đột nhiên dừng động tác lại, mở miệng nói: "Ta thích điêu khắc gỗ!"
"Ngươi! Ngươi đơn giản là không làm tốt công việc của mình, nhiệm vụ lần trước thật vất vả mới hoàn thành, kết quả lại chết mất nhiều trưởng lão như vậy, lão gia ở trong Thần cung phải gánh chịu bao nhiêu áp lực lớn ngươi có biết không? Thần cung vốn muốn trừng phạt ngươi, là lão gia, lão gia liều mình quỳ gối bên ngoài Thần điện ba ngày ba đêm mới có thể miễn sự trừng phạt cho ngươi, để ngươi đi lập công chuộc tội, ngươi bây giờ đi tới Bạch Trạch vực không phải là để hưởng thụ mà là để ngươi nhanh chóng đi tìm người của người thiết giáp kia, tìm đám người trong đầu có linh hồn cấm chế, ngươi biết không?"
Nữ tử váy đen quát lớn, nhìn về phía người đàn ông ba mắt, nói: "Ngươi nhìn lại dáng vẻ của ngươi bây giờ một chút? Ngươi xứng đáng với những gì lão gia bỏ ra cho ngươi sao? Lão gia vì ngươi đã bỏ ra rất nhiều rồi!"
Người đàn ông ba mắt lập tức trầm mặc xuống.
Không nói một lời.
"Lại im lặng, ngươi thế mà lại im lặng, lúc nào thì ngươi mới có thể hiểu được mọi chuyện đây? Lúc nào ngươi mới có thể thực sự trưởng thành!"
Nữ tử váy đen tiếp tục quát.
"Các ngươi mang tới áp lực quá lớn cho ta, ta chỉ muốn làm một người bình thường!"
Người đàn ông ba mắt trầm giọng nói.
"Đủ rồi, ngươi sinh ra ở Thiên gia, vốn đã không bình thường, ngươi nhất định phải tranh một hơi thở cho lão gia, những bức tượng gỗ này tất cả đều là những thứ mê muội mất hết ý chí!"
Nữ tử váy đen đột nhiên đẩy một cái, đẩy tất cả các bức tượng gỗ xuống, nghiến răng nghiến lợi, giơ chân lên hung hăng giẫm xuống, răng rắc răng rắc rung động, giẫm nát tất cả toàn bộ tượng gỗ.
"Lão gia ... lão gia cả đời đều đang đấu tranh với vận mệnh, làm sao lại sinh ra ngươi loại đứa con này, ngươi quá làm cho lão gia phải thất vọng, ngươi làm cho lão phu nhân đã chết đi cảm thấy thế nào?"
Nữ tử váy đen hét lớn.
"Đủ rồi! Đừng nhắc tới mẹ ta!"
Người đàn ông ba mắt hét lớn.
"Không muốn để cho ta nhắc tới lão phu nhân vậy lấy đấu chí của ngươi ra, đi ép người thiết giáp kia, tìm đám người trong đầu có linh hồn cấm chế kia."
Nữ tử váy đen hét lớn, tuyệt không sợ hãi công tử nhà mình.
Như thể nàng ta mới là chủ nhân!
Người đàn ông ba mắt lại im lặng lần nữa, không nói một lời.
Nữ tử váy đen giận quá hóa cười, nói: "Lại im lặng, lại đang im lặng, xem ra ngươi thật quyết tâm muốn làm một tên phế vật a, đáng thương cho lão gia đã chịu nhục mấy chục năm, ha ha ha ..."
Ầm!
Đột nhiên, tiền viện truyền đến tiếng nổ vang trầm thấp, vô cùng không ổn định.
Giống như xảy ra giao thủ.
Nữ tử váy đen đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía ngoài viện, tức giận quát: "Kẻ nào dám tới nơi này gây chuyện, bắt lấy bọn họ!!"
···
"Thật can đảm!"
"Lưu lại!"
Phanh phanh phanh!
A!
Từng tiếng giao thủ kịch liệt truyền ra, kèm theo đó là từng tiếng trầm đục vang lên, động tĩnh kinh người.
Cao thủ Thương Khung Thần cung ở nơi đây tất cả đều lao ra ngoài.
Bao gồm hai tên trưởng lão Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê, cũng phát ra tiếng hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng, đang nhanh chóng lao về phía đám người Đông Phương trưởng lão.
Đám người Đông Phương trưởng lão đều kinh sợ trong lòng.
Không ổn!
Trên mặt bọn họ lộ ra vẻ tuyệt vọng, muốn chửi ầm lên.
Dương Phóng còn chưa tiến tới trợ giúp?
Ở trên nóc nhà bên cạnh.
Dương Phóng khoanh tay đứng nhìn, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng.
Là bọn họ!
Hắn đột nhiên nhận ra hai vị trưởng lão Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê kia.
Vào cái đêm Hoàng thành hỗn loạn đó, lúc ở bên trong tổng bộ của Lục Phiến môn đã có sự tồn tại của hai người này, không nghĩ tới hai người này thế mà cũng chưa chết.
Xem ra Thương Khung Thần cung quả nhiên có thủ đoạn không người nào biết!
Bằng không, đại trận phong tỏa chặt chẽ như vậy, còn có tổ chức Tà Đạo truy sát, bọn họ sao có thể chạy trốn được?
Lặng yên không tiếng động, từng sợi kịch độc Diêm Ma túy được Phong luật của Dương Phóng dẫn lượn vòng quay, lượn vòng về phía cao thủ Thương Khung Thần cung mà đi.
Phấn độc vô hình dung hợp lại hoàn mỹ với không khí.
Mặc dù cao thủ Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê bên ngoài có tồn tại áo giáp phòng ngự, nhưng trong lúc giao thủ vẫn là khó tránh khỏi phải hít thở, chỉ cần hít thở thôi vậy chắc chắn sẽ bị kịch độc nhập thể.
Còn có cao thủ, ở vào lúc lấy hơi, không cần lấy hơi bằng lỗ mũi mà lợi dụng lỗ chân lông quanh người.
Nhưng đạo lý cũng là tương đồng.
Chỉ cần lấy khí, kịch độc chắc chắn sẽ chui vào trong cơ thể theo lỗ chân lông.
"Ừm?"
Vẻ mặt Dương Phóng khẽ động, nhìn về phía khu vực bên cạnh.
Chỉ thấy ở một nơi bên cạnh chỗ mọi người giao thủ, một người mặc trường bào màu xanh sẫm, trọc nửa đầu đang cười tủm tỉm đứng ở đó, bụng phệ, tuổi tác không nhỏ.
Ước chừng khoảng trên dưới năm sáu mươi tuổi.
Đang cảm thấy rất hứng khi nhìn về phía mọi người.
Hắn vừa xem, tay vừa vung lên, một chút phấn độc vô hình thẩm thấu vào bên trong không khí, dũng mãnh lao về phía đám người Đông Phương trưởng lão.
"Hắn chính là vị Độc sư kia?"
Dương Phóng ánh mắt kinh dị.
P/S: Ta thích nào ... chương 5