Nghĩ tới Bàng Vạn Chung trước đó, chắc hẳn cũng đột nhiên bị hút vào, cho nên mới mất đi liên hệ với chính mình.
Bây giờ tình hình không rõ ràng, Dương Phóng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Thạch lão nhận lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, cũng biết lời nói của Dương Phóng không giả.
Nơi này quả thực rất quái dị!
Nếu như cưỡng ép đoạt bảo vậy chắc chắn sẽ bỏ mạng chết thảm.
"Đi!"
Hai người hành động lần nữa, lao ngược trở về.
Ngay cả thân thể của Bàng Vạn Chung, Dương Phóng cũng không dám đi lấy.
Ầm! Ầm!
Hai tiếng vang trầm đục vang lên, thân thể của bọn họ xông ra giống như gặp phải kết giới vô hình lại bị hung hăng bắn ngược trở lại.
"Không cách nào rời đi?"
Dương Phóng giật mình.
Nơi cửa hang tồn tại cấm chế?
"Không tốt!"
Trong lòng Thạch lão nhân hơi lo lắng một chút.
Đây là nơi quái dị gì, sẽ không bị nhốt ở chỗ này chứ?
Đột nhiên, Dương Phóng nhướng mày, thế mà lại phát hiện một tấm bia đá nữa.
Ngay ở chỗ cách bọn họ không xa.
Chỉ thấy trên một tấm bia đá đầy vết rạn nứt, loang lổ, giống như đã trải qua sự ăn mòn của vô số năm tháng, một vài dòng chữ hiện ra.
"Bọn họ lại tới, lại muốn lôi kéo ta, ý đồ để cho ta cấu kết với bọn họ cùng nhau đi làm việc xấu, nhưng ta trực tiếp kéo lấy bọn họ tự bạo, hắc hắc, bên trong sương mù hắc ám hóa ra lại ẩn giấu đi bí mật như vậy."
Chữ viết là viết ngoáy, rất là lộn xộn.
Nhưng thông qua biểu đạt từ chữ viết cũng có thể nhìn ra được, người để lại chữ viết này vào lúc đó dường như đang rất vui vẻ.
Dương Phóng thầm giật mình.
Bên trong sương mù hắc ám ẩn giấu đi bí mật như thế nào?
Bí mật gì?
'Bọn họ' ở đây là chỉ người nào?
Người để lại chữ viết thực sự là cường giả đi ra một bước cuối cùng sao?
Đột nhiên!
Dương Phóng thay đổi sắc mặt, cảm nhận được một cỗ nguy cơ âm trầm, không chút nghĩ ngợi vội vàng quay đầu lại, dùng sức vỗ mạnh về phía khu vực sau lưng.
Một bóng máu lập tức lóe lên, đạt tới tốc độ cực hạn.
Thạch lão nhân cũng giật nảy cả mình, vội vàng nhanh chóng xuất thủ.
Chỉ thấy cái bóng máu kia vô cùng linh hoạt, vặn và vặn vẹo, giống như hoàn toàn vô lực, lập tức hiện lên ở bên cạnh bọn họ.
Mà ở sau khi cái bóng này hiện lên, bốn phương tám hướng chẳng mấy chốc lại hiện ra từng cái bóng giống nhau.
Có tới bốn cái.
Mỗi một cái đều mơ mơ hồ hồ, khí tức âm lãnh, những cặp mắt quỷ dị đang nhìn về phía thân thể hai người Dương Phóng.
Trong lòng Thạch lão nhân có hơi lo lắng một chút.
"Này không phải là những người chết thảm trước đó mà biến thành Tà Linh chứ?"
Sưu sưu sưu sưu!
Bốn cái bóng không dừng lại, lập tức lao về phía thân thể hai người Dương Phóng.
"Cút!"
Dương Phóng đột nhiên quát lớn, phát động Lôi âm, xen lẫn tiếng nổ kinh hoàng.
Bốn cái bóng máu tất cả đều bị chấn động đến một trận mơ hồ.
Nhưng vào lúc này!
Bàng Vạn Chung trên mặt đất đột nhiên lao ra, nhanh đến cực điểm, giống như dịch chuyển, ngay lập tức xuất hiện ở sau lưng Dương Phóng, một cánh tay còn sót lại đột nhiên ôm một cái, gần như trong nháy mắt ôm lấy thân thể của Dương Phóng.
Một luồng sáng đen kỳ lạ trực tiếp phát ra từ cơ thể hắn, ầm một tiếng, dũng mãnh lao về phía cơ thể của Dương Phóng.
"Tiêu tông chủ!"
Thạch lão nhân thay đổi sắc mặt.
Thế mà có Tà Linh ẩn nấp trong cơ thể của Bàng Vạn Chung, tấn công Dương Phóng ở thời khắc mấu chốt?
Bàng Vạn Chung nhếch miệng lên, nở ra nụ cười quỷ dị, lập tức không động đậy.
Thân thể Dương Phóng cũng đột nhiên không động đậy, vẻ mặt ngây ngô giống như ngốc trệ, ngừng mọi sự giãy giụa.
Ở trong đầu của hắn.
Một không gian độc lập và rộng lớn.
Dương Phóng tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía một con quái vật đáng sợ trước mặt.
Sở dĩ nói đối phương là quái vật là bởi vì thân thể đối phương to lớn, cao chừng khoảng bảy, tám mét, toàn thân lít nha lít nhít mọc đầy lông đen, ấm khí quấn quanh người.
Trên người thế mà lại mọc ra tới năm cái đầu.
Ngoại trừ cái đầu ở giữa nhất ra, trên vai của hắn, trên ngực của hắn đều có hai cái đầu.
Những khuôn mặt trên năm cái đầu hoặc là mỉm cười, hoặc là thống khổ, hoặc là hạnh phúc, hoặc là nhăn nhó ... vẻ mặt không giống nhau.
Mà tại thời điểm quái vật quỷ dị này xuất hiện, bốn bóng máu bên ngoài cũng gần như cùng lúc nhanh chóng chui vòa trong thân thể của Dương Phóng.
Chỉ có điều sau khi bọn chúng chui vào thì lại trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể quái vật quỷ dị kia.
Thật giống như bốn cái đầu trên người quái vật quỷ dị mới là chân thân của bọn chúng vậy.
"Ha ha ... cuối cùng ta cũng được được, thực sự là không dễ dàng."
Quái vật trước mắt phát ra tiếng cười chật vật, giống như rất mỏi mệt, chăm chú nhìn vào Dương Phóng.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Là vị tiền bối để lại chữ viết trên bia đá kia sao?"
Dương Phóng nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Phải, cũng không phải."
Quái vật trước mặt tiếp tục phát ra tiếng cười, nói: "Tên ngu xuẩn kia, bốn người chúng ta lôi kéo hắn không chỉ một lần, đều bị hắn từ chối, cuối cùng còn ôm theo chúng ta đồng quy vu tận, tuy nhiên chỉ như vậy mà muốn giết chết chúng ta, vậy không khỏi quá mức ngây thơ, đã nhiều năm như vậy, hồn phách của chúng ta đã quấn vào nhau, chúng ta chính là hắn, hắn cũng chính là chúng ta."
Trong lòng Dương Phóng không nhịn được mà hiển hiện lên từng đợt kinh hãi.
Hồn phách của bọn họ quấn vào cùng một chỗ?
Khó trách lại có năm cái đầu lâu!
Đây là bốn người và vị cao thủ để lại bia chữ trước đó dung hợp lại với nhau!
Chỉ có điều!
Hiện tại ai có thể phân biệt ra được, cái nào mới là vị cao thủ để lại bia chữ kia!
P/S: Ta thích nào ... chương 9