Hô hấp của Thạch lão nhân lập tức trở nên dồn dập, vội vàng nhìn về phía Bàng Vạn Chung.
Sau khi Bàng Vạn Chung chạy về, lập tức lấy toàn bộ vật từ trong ngực ra, để ở dưới đất.
Dương Phóng nhanh chóng kiểm tra.
Có tới tận năm bình đan dược, tám cuốn sách, hai tấm bản đồ cổ thần bí, một thanh kiếm mềm màu tím.
Tổng cộng có 14 gốc linh dược không biết tên.
Còn có bốn viên Thiên Chu quả.
Dương Phóng đầu tiên là lấy ra một viên Thiên Chu quả nhét vào trong mồm nhấm nhấp cẩn thận, sau khi phát hiện chưa quá hạn, lập tức ném một quả vào trong tay Thạch lão nhân.
Quả này cũng chỉ tương đương với hai viên Hoàng Cực đan mà thôi, với hắn mà nói cũng không tính quý giá gì.
Thạch lão nhân lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng cảm ơn.
Sau đó một đôi mắt lập tức trông mong nhìn về phía vài cọng linh dược ở trên đất.
"Ngươi còn muốn cái gì nữa?"
"Khụ khụ, hai gốc kia chắc là U Minh thảo danh tiếng lẫy lừng, lão phu cầu nhiều năm mà không được ..."
Thạch lão nhân ngượng ngùng nói.
"Dùng để làm gì?"
"U Minh thảo có thể tăng cường độc tính, có thể phối hợp với kịch độc thuộc tính âm, độc tính sẽ mạnh hơn ba phần."
"Được, tặng ngươi một gốc."
Dương Phóng vô cùng hào phóng, lập tức ném cho Thạch lão nhân một gốc.
Sau đó tiếp tục kiểm tra những vật phẩm khác.
Bên trong năm bình đan dược có hai bình là Hoàng Cực đan, hai bình là Định Tâm đan, một bình là Thanh Vân đan.
Hoàng Cực đan tự nhiên không cần phải nhiều lời.
Định Tâm đan là một loại đan dược thần bí có thể ổn định tâm ma, để bản thân không bị tâm ma xâm nhiễm.
Mỗi lần Dương Phóng đột phá đều sẽ nhìn thấy rất nhiều hình ảnh mà người khác không nhìn thấy được, nghe được những âm thanh mà người khác không nghe được, có thể nói là tâm ma cực nặng.
Định Tâm đan này vừa đúng có tác dụng với hắn.
Về phần Thanh Vân đan thì là một loại đan dược có thể kéo dài rất nhiều tuổi thọ.
Một viên Thanh Vân đan có thể kéo dài tuổi thọ ít nhất năm năm.
Tuy nhiên loại đan dược kéo dài tuổi thọ này đều có một cái đặc tính, chính là khả năng kháng dược cực cao.
Cùng một chủng loại, cả đời chỉ uống được một viên, khi uống đến viên thứ hai sẽ không còn tác dụng.
Dương Phóng mở bình đan ra kiểm tra, bên trong có tới bốn viên.
"Đúng rồi, những quyển sách này ngươi xem xem, xem có tác dụng hay không?"
Dương Phóng lập tức lật xem.
Chỉ thấy tám cuốn sách này chỉ có một cuốn tên Nhuyễn Kiếm Chân giải là bí tích.
Bảy cuốn còn lại đều là sách cổ bình thường.
Nội dung tối nghĩa, khóc đọc, kể về một số đạo lý trong thiên địa, thần bí khó lường, nhìn không thấu.
"Những cuốn sách này đều là để thư giãn."
Thạch lão nhân phức tạp nói.
"Thư giãn?"
"Đúng vậy, hắn đi ra một bước cuối cùng, gặp phải nguyền rủa xâm nhập, khoảng thời gian tỉnh táo cực ít, cho nên mới tìm kiếm sách cổ, tiến hành thư giãn, nhưng đáng tiếc, tựa hồ những sách cổ này mang đến tác dụng rất nhỏ, cũng không thể để cho hắn được thư giãn."
Thạch lão nhân nói.
"Thì ra là thế."
Dương Phóng gật đầu.
Này giống như một loại hóa phàm vậy.
Để cho tâm thần bản thân biến trở về bình thường.
Nhưng đáng tiếc vẫn là vô dụng.
Dương Phóng thuận tay nhặt hai tấm bản đồ cổ xưa bằng da thú trên mặt đất lên, ánh mắt lóe lên.
Một tấm là một phần Ma Thiên đồ!
Một tấm còn lại thì khó mà phân biệt, nhìn so Ma Thiên đồ còn phức tạp hơn.
"Đây là cái gì?"
"Không rõ ràn lắm, chưa nhìn thấy bao giờ, tuy nhiên có thể được loại cường giả này cất giữ, tự nhiên phi phàm."
Thạch lão nhân nói.
"Cũng phải."
Dương Phóng lập tức thu hồi hai tấm bản đồ da thú, sau đó cầm nhuyễn kiếm màu tím trên đất lên, vừa cầm vào tay, một cỗ sát khí cực kỳ khủng bố lập tức tỏa ra từ bên trong nguyễn kiếm, xuyên thấu vào trong đầu của hắn.
Dương Phóng ánh mắt ngưng trọng, vận chuyển chân khí, lập tức đánh tan sát khí.
"Kiếm tốt!"
Hai mắt hắn lóe lên, nhẹ nhàng gõ vào trên nhuyễn kiếm, phát ra tiếng leng keng giòn tan, thân kiếm nảy lên, tàn ảnh lần lượt xuất hiện.
Kiếm này phối hợp với Nhuyễn Kiếm Chân giải, không chỗ nào bất lợi!
···
Nửa ngày sau.
Bên ngoài Hắc Huyền thành.
Trong núi sâu.
Ở một chỗ ẩn nấp, gió lạnh đìu hiu, lá vàng chồng chất, khắp nơi đều là từng khối đá vụn không đáng chú ý.
Trên người Thạch lão nhân mặc một bộ Phúc Lộc bào màu xanh đỏ, bụng to phề phệ, một mặt cảm khái nhìn về phía Dương Phóng, nói: "Tiêu tông chủ, hôm nay cáo từ, ngày sau nếu như có cơ hôi, lại gặp nhau, có điều ta có thể sẽ không dừng lại ở Kình Thiên vực, mà sẽ từ Kình Thiên vực trực tiếp chạy tới Thiên Long vực."
"Dễ nói, sau này nếu như có tiến vào Thiên Long vực, nhất định sẽ bái phỏng."
Dương Phóng gật đầu.
"Ừm, không cần tiễn."
Thạch lão nhân mỉm cười, chắp tay lần nữa.
Hắn quay người nhanh chóng chạy về phía hang động cách đó không xa, lập tức kích hoạt truyền tống trận, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chẳng mấy chốc thân thể của hắn đã được truyền tống đi.
Dương Phóng không nói một lời, nhìn chằm chằm về phía trước.
Lại là một cái truyền tống trận!
Truyền tống trận này cũng không thể giữ lại.
Mắt thấy Thạch lão nhân được truyền tống trận truyền đi, thân thể Dương Phóng lóe lên, tiến vào hang động, lập tức lấy đi từng khối tinh thạch màu trắng, sau đó vỗ ra một chưởng, phá hủy hoàn toàn truyền tống trận trước mắt.
"Bạch Trạch vực chỉ cần một cái truyền tống trận là đủ rồi, những cái khác đều phải hủy đi."
Dương Phóng tự nói.
Trong tay cầm lấy hơn mười khối tinh thạch màu trắng, hắn lại kiểm tra xung quanh một lần nữa, xác định không còn bỏ sót thứ nào khác, lúc này mới thản nhiên quay người rời đi.
P/S: Ta thích nào ... chương 4