Hắn cũng không nghĩ tới trên người gia hỏa Liễu Vân này thế mà lại mang theo Đan thư?
Chẳng lẽ Liễu Tiên Quyền là lo lắng hắn sẽ bị kẻ thù tìm tới cửa một lần nữa, sợ Đan thuật thất truyền, cho nên mới sớm viết ra giao cho Liễu Vân?
"Được, đa tạ sư tôn."
Liễu Vân mừng rỡ.
Sau đó Dương Phóng lập tức biểu diễn cho hắn xem.
Nửa canh giờ sau.
Dương Phóng đã dừng lại lần nữa, mở miệng nói: "Đúng rồi Liễu Vân, thu dọn một chút, buổi chiều chúng ta sẽ trở về Kình Thiên vực."
"Nhanh như vậy?"
Liễu Vân giật mình.
"Đúng vậy, có một số việc nhất định phải trở về giải quyết."
Dương Phóng trả lời.
Hắn cũng ý thức được tình huống của bản thân bây giờ quái dị, không dám chậm trễ, chậm trễ một ngày, nói không chừng sẽ có một ngày gặp nguy hiểm.
Đương nhiên, hắn cũng nhất định phải để lại một cái tâm nhãn mới được, để tránh chỗ số một thực sự có tính toán gì đó đang chờ đợi mình.
Dương Phóng lập tức đi về phía đại điện, gọi Tống Kim Luân, Trần Bưu, Long bà bà, Quỷ Y và những người khác tới, bắt đầu chuyện bàn giao, đồng thời lấy Hồng Ngọc mễ chủng ra giao cho bọn họ, bảo bọn họ phụ trách trồng trọt đúng cách.
Về phần Hắc Ngọc linh chủng, hắn cũng không lấy ra.
Thứ này liên quan trọng đại, nhỡ đâu bị người khác phát hiện được, vậy khó tránh khỏi sẽ mang đến tai họa ngập đầu.
Hắn chuẩn bị biến Bạch Trạch vực xem như là một cái hang trong thỏ khôn có ba hang của chính mình, sau này lúc gặp phải phiền phức khó mà giải quyết, có thể chạy về tị nạn bất cứ lúc nào.
"Đúng rồi sư tôn, ta chuẩn bị để Thiết ma ở lại, tạm thời đảm nhiệm Hộ Pháp thần của Thần Vũ tông, cứ như vậy, sau này gặp phải những biến cố khác, không đến mức rơi vào bối rối, có điều, lai lịch của Thết ma rất lớn, không phải vạn bất đắc dĩ, các ngươi không nên sử dụng lực lượng của hắn một cách tùy ý."
Dương Phóng nhìn về phía Tống Kim Luân và những người khác, ngưng trọng nói.
Cái gọi là Thiết ma, tự nhiên là chỉ Bàng Vạn Chung.
Bàng Vạn Chung hiện tại đã không theo kịp thực lực của mình, mang theo trên người thì quá dễ thấy, mà cất vào trong giới chỉ lại quá chiếm chỗ.
Thay vào đó, tốt hơn hết là để lại trong tông môn!
"Được, Tông chủ, chúng ta sẽ sắp xếp thỏa đáng."
Tống Kim Luân và những người khác gật đầu trầm giọng nói.
Lần từ biệt này, không biết lần gặp lại sau sẽ vào lúc nào.
Bọn họ có loại cảm giác, Dương Phóng hiện tại để bọn họ càng ngày càng nhìn không thấu.
"Ừm, vậy chuyện của Thần Vũ tông giao cho sư tôn, ta lập tức rời đi."
Dương Phóng mở miệng nói.
Bên ngoài đại điện.
Trần Thi Nghiên một mặt rung động nhìn về phía Bàng Vạn Chung trên người mặc thiết giáp, cao tới hơn năm mét trước mặt, trong đầu một mảnh nổ vang.
Gia hỏa này cũng là người của tổ chức Thiên Thần sao?
Danh hiệu Thiết ma?
Bên trong tổ chức Thiên Thần, quả nhiên cũng không phải tất cả mọi người đều là người xuyên không, bọn họ cũng thu nạp thành viên ở thế giới này?
···
Nửa ngày sau.
Trong khu rừng trụi lủi, dày đặc những hàng cây màu trắng, nhìn như không thấy điểm tận cùng.
Dưới chân tất cả đều là lá rụng chồng chất.
Hai người Dương Phóng một trước một sau đang đi ở chỗ này.
Mắt thấy mặt trời bắt đầu dần dần xuống núi một lần nữa, Dương Phóng không thể không nhíu mày.
Trời lại sắp tối rồi.
Một khi trời tối, trạng thái của hắn rất dễ bị ảnh hưởng.
"Liễu Vân, đi theo ta!"
Giọng điệu của Dương Phóng trầm xuống, lập tức nắm lấy bả vai của Liễu Vân, tăng thêm tốc độ nhanh chóng lao về phía trước.
Không bao lâu sau đã tiến vào trong hang động trước đó.
Nhìn thấy truyền tống trận hoàn hảo không chút tổn hại nào trước mắt, Dương Phóng lập tức khẽ thở phào nhẹ nhõm, thuận tay thả Liễu Vân vào trên, sau đó bản thân cũng đáp xuống, ngồi xổm người xuống, lập tức kích hoạt truyền tống trận.
Ầm!
Một vầng sáng chói lòa phát ra, uy năng cường đại, xung kích qua lại, bao phủ thân thể hai người vào bên trong một lần nữa.
···
Bên trong Nguyên Dương thành.
Đèn đuốc sáng trưng, bó đuốc chiếu rọi.
Trên đường phố, lượng lớn binh sĩ mặc áo giáp sắt, trong tay cầm binh khí, đang nhanh chóng chạy đi, giống như đang đuổi theo người nào đó vậy, động tĩnh to lớn, tạo ra cảnh tượng gà bay chó chạy.
Trong quán rượu dọc đường.
Dương Phóng lặng lẽ ngồi ở chỗ này, vừa âm thầm vận chuyển Thánh quyết trong cơ thể, áp chế cảm giác quỷ dị bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện trong đầu, vừa giống như không có việc gì đang thưởng thức thịt rượu trước mắt, hai lỗ tai thì vểnh lên, lắng nghe toàn bộ âm thanh ở bên trong quán rượu
"Binh sĩ của Thái tử lại bắt người, hơn một tháng cho đến nay không ngừng, cũng không biết Bắc vực này lúc nào mới có thể yên ổn trở lại?"
"Yên ổn lại? Theo ta thấy thì chưa thể yên ổn lại được, là người thì đều có thể nhìn ra, Thái tử muốn làm Hoàng đế, trong khoảng thời gian này Thái tử đang chiêu binh mãi mã một cách điên cuồng, chỉ sợ không bao lâu sau sẽ tạo phản!"
"Thái tử tạo phản? ngươi không muốn sống nữa hay sao mà lại dám nói ra lời như vậy?"
Một cái bàn cách đó không xa, mấy người đàn ông trẻ tuổi giật mình nhìn về phía đồng bạn.
"Chuyện này cần ta phải nói sao? Người sáng suốt liếc mắt là có thể nhìn ra được, thậm chí ta nghe nói, Bàng Vạn Chung bị giết chết trước đó đều là hành động cố ý của Thái tử, Thái tử muốn mượn sức của các thế lực lớn, muốn tự mình làm Hoàng đế, lo lắng một khi Hoàng đế cải cách thành công thì hắn khó giữ được địa vị của mình, cho nên mới âm chết Bàng Vạn Chung ..."
Người đồng bạn kia nhỏ giọng nói.
P/S: Ta thích nào ... chương 7