Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)

Chương 859 - Chương 859 - Đến Cùng Là Có Chuyện Gì Xảy Ra?

Chương 859 - Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Chương 859 - Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

"Hừ!"

Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh lùng nặng nề lập tức vang lên trong đầu của thanh niên đôi mắt hẹp dài, giống như núi lở, lại giống như vô số mũi kim đâm thẳng vào não hải của hắn, khiến cho thanh niên đôi mắt hẹp dài lập tức kêu thảm thiết, miệng mũi chảy máu, lập tức lui ra ngoài, vừa kinh vừa sợ, cũng không dám ở lại lâu, hai tay vội vàng vươn ra.

Một tay nắm lấy nữ tử ăn mặc sang trọng đang ngồi trên mặt đất, một tay nắm lấy Mặc Lân thú, cố nén linh hồn bị trọng thương, quay người là trốn, không dám chờ lâu thêm một chút nào.

Những người bên cạnh vừa nhìn thấy thanh niên con mắt hẹp dài miệng mũi chảy máu cũng lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra, thi nhau biến sắc, lập tức nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Ngay cả người đàn ông cao lớn vạm vỡ hơn ba mét kia, ánh mắt cũng thay đổi, quay người liền đi.

Dương Phóng tiếp tục tiến về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.

Từ đầu đến cuối, bước chân không dừng lại một chút nào.

Rất nhiều người lộ ra vẻ mờ mịt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bọn họ chỉ nghe thấy trong miệng Dương Phóng phát ra một tiếng hừ lạnh, sau đó đám cao thủ Thương Khung Thần cung kia thi nhau lần lượt bỏ chạy, ngay cả thanh niên hai mắt hẹp dài kia cũng phun ra máu tươi, này có chút khó có thể tin nổi.

Liễu Vân cũng trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được.

Thật tình không biết, thanh niên con mắt hẹp dài kia muốn lấy lực lượng linh hồn tới ám toán Dương Phóng, kết quả Dương Phóng trực tiếp lấy lực lượng hắc ám thôn phệ sạch sẽ toàn bộ lực lượng ám toán mà đến, sau đó càng là lấy Đại Diệt Thiên Long âm thúc giục Lôi âm, hung hăng cho thanh niên hai mắt hẹp dài kia một kích mạnh.

Loại lực lượng này được Dương Phóng khống chế cực kỳ vi diệu.

Ở những người khác nghe thấy cũng chỉ là một tiếng hừ mạnh mà thôi.

Căn bản không cảm nhận được trong đó ẩn chứa lực lượng kinh khủng như thế nào.

···

Tiểu trấn không nhỏ, ước chừng có tới mấy ngàn hộ gia đình.

Có đủ loại người tụ tập ở đây, không chỉ có nhân loại, mà còn có nhiều chủng tộc khác nhau, hầu như tất cả các quán trọ, nhà dân gần như tất cả đều đã có người ở.

Khắp nơi đều là nhân sĩ giang hồ.

Dương Phóng dẫn theo Liễu Vân một đường đi tới, cuối cùng thuê được một viện tử có tường đất bao quanh.

Cả viện, lộ ra màu sắc nhợt nhạt.

Khu vực góc tường tất cả đều là bùn đất rơi xuống.

Mặc dù là như vậy, viện tử này cũng là bỏ ra cái giá ba lượng bạc mới thuê được, không còn nơi nào khác, trong tiểu trấn thực sự có quá nhiều người, giá tiền thuê nhà cũng đang theo nước lên thì thuyền lên.

Nếu không loại viện tử cũ kỹ sập xệ này mỗi tháng nhiều nhất chỉ vài đồng tiền bạc mà thôi.

"Sư tôn, vừa rồi ngài dùng chiêu số gì vậy?"

Liễu Vân cuối cùng không nhịn nổi sự tò mò, mở miệng hỏi thăm.

"Đại Diệt Thiên Long âm, chờ tu vi của ngươi tiến thêm một bước, nói không chừng có thể học được."

Dương Phóng bình tĩnh trả lời.

Sau đó hắn ở lại chỗ này, lấy Phong luật lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Viện tử này vừa đúng ở vào vị trí trung tâm của tiểu trấn, nếu như toàn lực lắng nghe, đối thoại trong phạm vi hơn mười dặm chắc hẳn đều được hắn nghe thấy.

Nhược điểm duy nhất là khi lọc thông tin, có vẻ sẽ rất tốn tinh thần.

"Vâng, đa tạ sư tôn."

Liễu Vân mừng rỡ trong lòng, vội vàng mở miệng nói.

Người sư tôn này có nhiều thủ đoạn, sâu không lường được, đi theo bên cạnh hắn tuyệt đối là tiền đồ vô lượng.

···

Ở một khu vực khác.

Tường bao quanh rộng rãi, diện tích không nhỏ, phong cảnh bên trong hợp lòng người, có người hầu kẻ hạ riêng.

Thanh niên hai mắt hẹp dài một đường từ đằng xa chạy đến, vẻ mặt trắng bệch, thật vất vả mới chạy vào viện lạc, thuận tay thả nữ tử ăn mặc sang trọng và con Mặc Lân thú kia xuống, cũng không chịu nổi nữa, lập tức phun ra một búng máu, chỉ cảm thấy trong đầu vô cùng đau nhói.

"Cường giả thật đáng sợ, không thể tưởng tượng nổi, thực sự không thể tưởng tượng nổi."

Mặt mũi hắn tràn đầy rung động, giọng điệu khó khăn.

Kiếm Âm Thập Bát thứ lần nào cũng đúng, rất khó đề phòng, nhưng đối phương lại nuốt trọn vậy mà lại không có một chút phản ứng nào.

Đó là thủ đoạn gì?

Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên từ sâu trong viện tử.

Rất nhiều bóng người lần lượt xuất hiện, chạy về phía bên này.

"Từ Đông, chuyện gì xảy ra? Ngươi bị thương rồi? Thánh sư muội không có sao chứ?"

Một giọng nói vang lên.

Người đàn ông khuôn mặt bình thường, mặc áo bào đen ở trong quán rượu tối hôm qua lộ ra vẻ kinh hãi, nhanh chóng đi tới.

Từ Đông nhìn thoáng qua nữ tử váy đỏ trên mặt đất, lắc đầu nói: "Thánh sư muội không sao, chính là Mặc Lân thú dường như nhận lấy ảnh hưởng."

"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"

Người đàn ông khuôn mặt bình thường kia hỏi.

"Chúng ta gặp người mà tối hôm qua nhìn thấy ở quán rượu, hắn lại là Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê, hơn nữa sâu không lường được, không có bất kỳ phản ứng nào đối với Kiếm Âm Thập Bát thứ."

Từ Đông trầm giọng nói.

"Cái gì?"

Người đàn ông khuôn mặt bình thường giật mình nói.

"Từ sư huynh, Mặc Lân thú hình như có vấn đề."

Nữ tử mặc váy đỏ vẫn đang kiểm tra Mặc Lân thú.

Chỉ thấy Mặc Lân thú vào lúc này, toàn thân run rẩy, nằm rên rỉ trên mặt đất, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi, giống như thể bị kích thích rất lớn.

Từ Đông đưa mắt nhìn tới, trầm giọng nói: "Nó chắc hẳn giống như ta, bị người đả thương linh hồn, Thánh sư muội, hai ngày này không nên động vào nó, để nó nghỉ ngơi thật tốt thì chắc hẳn sẽ khôi phục lại được."

"Tên kia đến cùng là ai?"

Nữ tử mặc váy đỏ tức giận ngẩng đầu lên.

P/S: Ta thích nào ... chương 3

Bình Luận (0)
Comment