Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)

Chương 867 - Chương 867 - Thánh Phạm Thiên Bị Thương Rồi?

Chương 867 - Thánh Phạm Thiên bị thương rồi?
Chương 867 - Thánh Phạm Thiên bị thương rồi?

Ầm! Ầm!

Âm thanh nổ vang, chưởng của hai người hung hăng va chạm vào nhau.

Một chưởng của Dương Phóng bổ vào trên người Thánh Phạm Thiên, Thánh Phạm Thiên cũng một chưởng bổ vào trên người Dương Phóng.

Tuy nhiên phòng ngự nghịch thiên của hai người rõ ràng chặn lại được hết tất cả.

Nhưng Lôi âm lại rót vào bên trong não hải của Thánh Phạm Thiên trong thời gian ngắn ngủi, khiến cho não hải của Thánh Phạm Thiên rơi vào trong trạng kêu ong ong.

Dương Phóng nắm lấy cơ hội, ánh mắt lạnh lùng, Long trảo đáng sợ thi triển Phục Thiên thủ, lực lượng chấn động hung hăng bổ về phía thân thể của Thánh Phạm Thiên.

Ở trong nháy mắt ngắn ngủi, Dương Phóng lập tức liên tục đánh ra bảy tám lần.

Tuy nhiên!

Chuyện đáng sợ xảy ra.

Tất cả lực lượng của hắn rơi xuống đều bị lực lượng trận vực (trong phạm vi của lực lượng lĩnh vực) của Thánh Phạm Thiên vặn vẹo chấn nát, cực ít rơi vào trên người Thánh Phạm Thiên.

Dương Phóng thầm giật mình, lại ý thức được sự quái dị của loại lực lượng này, quyết định thật nhanh, quay người là chạy.

Người luyện được lĩnh vực quả nhiên đã gần như biến thái.

Tuy nhiên!

Ngay khi hắn vừa mới quay người, Thánh Phạm Thiên đã khôi phục lại lần nữa, trong con ngươi bắn ra vệt sáng đáng sợ, nghiêm nghị quát lớn: "Đi đâu?"

Hắn nhanh chóng lao về phía Dương Phóng, đồng thời khuếch tán lực lượng lĩnh vực ra lần nữa, muốn vây khốn Dương Phóng.

Nhưng Dương Phóng đang ở trong tình huống biến thứ ba còn có tác dụng, lực lượng sớm đã có thể nghiền ép xông phá lĩnh vực, thân thể nhoáng một cái, lập tức từ trong lĩnh vực lao ra ngoài.

Thánh Phạm Thiên thi triển thân pháp, nhanh chóng đuổi theo Dương Phóng.

Chỉ có điều Dương Phóng dưới tác dụng của Hư Không bộ + Thị Huyết Phi phong + Phong luật, lập tức nhanh đến mức khó mà tin nổi, lóe lên mấy cái đã hoàn toàn kéo ra khoảng cách với Thánh Phạm Thiên, sau đó thân thể nhanh chóng chạy đi xa.

Nhanh chóng biến mất tại nơi rừng sâu.

Cho dù là Thánh Phạm Thiên bây giờ cũng không giữ được Dương Phóng.

Hắn không thể không tức giận mà hét lớn, lĩnh vực khuếch tán ra, bốn phương tám hướng phát sinh tiếng nổ đùng đoàng kinh khủng, rung động ầm ầm.

Tất cả đây đối với hắn mà nói tuyệt đối là sỉ nhục lớn lao.

Một người chưa luyện ra được lĩnh vực thế mà có thể trốn thoát thành công từ trong tay của hắn!

Tất cả nhân sĩ giang hồ bốn phương tám hướng xung quanh đều lộ ra vẻ kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi.

"Ai. . . Người nào thắng?"

"Còn phải hỏi sao? Chắc chắn là Thánh Phạm Thiên!"

"Thế nhưng người thiết giáp giành được lệnh bài, thành công rời khỏi, Thánh Phạm Thiên cũng không thể làm gì được người thiết giáp?"

. . .

Sâu trong khu rừng tối.

Thánh Phạm Thiên phát ra tiếng gào thét, khí tức trên người bành trướng lên, lập tức phá hủy rừng rậm xung quanh trở nên vô cùng thê thảm, khắp nơi đều là đá vụn và mảnh gỗ vụn.

Thật lâu sau, mới dừng lại, sắc mặt tái mét.

Chỉ có điều sau khi dừng lại, khuôn mặt hắn đột nhiên đỏ bừng, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Sắc mặt hắn khó coi, thuận tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, chân khí cuộn trào mãnh liệt quanh người lập tức vận chuyển lại, áp chế ám kình vừa mới thâm nhập vào trong cơ thể của hắn.

Khoảnh khắc trước đó, hắn bị Dương Phóng oanh kích bảy tám lần, mỗi một lần đều đều có mười cỗ ấm kình kinh khủng xuyên thấu vào.

Mặc dù những ám kình này đã được lĩnh vực của hắn bóp méo rất nhiều, nhưng vẫn có một chút chui vào trong cơ thể của hắn.

Bảy tám lần oanh kích đó, vẫn vậy khiến cho thân thể của hắn cực kỳ khó chịu.

"Người thiết giáp, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Thánh Phạm Thiên nói với giọng lạnh lùng.

"Máu ... ca ta ói máu ..."

Giọng nói của nữ tử mặc váy đỏ phát run, không thể tưởng tượng nổi.

Những người khác tất cả đều vô cùng rung động, trợn mắt há hốc mồm.

Thánh Phạm Thiên bị thương rồi?

Bọn họ đột nhiên rùng mình một cái, trong lòng kinh hoảng, sau đó không dám chờ lâu, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Thánh Phạm Thiên thế mà bị người thiết giáp đánh cho bị thương!

Bọn họ rất lo lắng nếu như tiếp tục ở lại, Thánh Phạm Thiên có thể giận lây mà trực tiếp giết bọn họ hay không?

Dù sao đây cũng là một người đàn ông rất lãnh khốc và bá đạo.

Trước đó từng đại khai sát giới ở Khư Thần cung, nhân sĩ giang hồ khắp nơi chết mất không biết bao nhiêu.

Chuyện gì hắn cũng có thể làm ra được!

Thánh Phạm Thiên vẻ mặt lạnh lùng, lạnh lùng nhìn vào mọi người nhưng không có để ý tới, đột nhiên nhìn về phía Khư Thần cung một lần nữa, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, lao thẳng tới.

Hắn nghĩ tới cảnh tượng Diệp Thiên Kỳ đột nhiên rời đi trước đó.

Phương Thiên Kỳ tuyệt sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ lệnh bài Thần quốc!

Đối phương lúc đó chủ động xông vào bên trong Khư Thần cung, nói rõ bên trong Khư Thần cung chắc chắn còn có thứ quan trọng hơn.

···

Nơi xa.

Sâu trong rừng.

Dương Phóng một đường chạy nhanh, dung nhập vào bóng tối, chẳng mấy chốc đã lao ra không biết bao nhiêu dặm, sau khi xác định xung quanh không có người, bộ giáp và phi phong trên người biến mất.

Sắc mặt trắng bệch, khí tức hỗn loạn, lập tức nhét Tử Nguyên đan và Hồi Khí đan vào trong miệng, đang chữa trị thương thế một cách nhanh chóng.

"Lực lượng lĩnh vực quả nhiên cường đại, toàn bộ chiến lực của ta đã mở ra, vậy mà hoàn toàn không làm gì được đối phương."

"Không hổ là điều kiện để trở thành Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê."

Trong lòng Dương Phóng dâng trào.

Luyện ra được lĩnh vực là đã có thể được cho là một nửa cao thủ Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê.

Cái này giống như là mai rùa vậy, lực phòng ngự tuyệt thế vô song.

P/S: Ta thích nào ... chương 11.

Bình Luận (0)
Comment