Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)

Chương 870 - Chương 870 - Trở Về, Ngôi Mộ Cổ.

Chương 870 - Trở về, ngôi mộ cổ.
Chương 870 - Trở về, ngôi mộ cổ.

Quyển trục này được hút ra từ bên trong Khư Thần cung, đây chẳng lẽ là công pháp mà Thần linh để lại?

Dương Phóng tiến hành đánh giá cẩn thận.

Lại phát hiện bên trong tối nghĩa cao thâm, rất nhiều nội dung khó mà hiểu rõ.

Bởi vì bên trong dùng rất nhiều từ của Phật môn.

Đối với hắn người khác với người hiểu về kinh phật mà nói, trên cơ bản rất khó đọc hiểu.

Tuy nhiên thứ này nếu như đoạt được từ Khư Thần cung, như vậy hắn đương nhiên cũng sẽ không buông tha dễ dàng.

Ngày sau có thể từ từ nghiên cứu.

Nếu như không được thì cũng có thể tìm cao tăng tiến hành giải thích.

"Đó là cái thứ gì?"

Dương Phóng nhíu mày, cầm lấy cái nghiên mực màu đen, quan sát cẩn thận.

Cái nghiên mực này trông bình thường không có gì lạ.

Không có bất kỳ khí tức nào.

Ở trên cũng không có bất kỳ chữ viết nào.

Như cái thứ bình thường bán trên đường vậy.

Chỗ khác thường duy nhất là trọng lượng không nhẹ, một khối nho nhỏ này ít nhất gần trăm cân.

Dương Phóng ước lượng cẩn thận, liên tục quan sát, cuối cùng rót chân khí vào.

Nhưng kết quả vẫn như nhau.

Nghiên mực không động đậy, không có bất kỳ phản ứng nào.

Hắn nhịn không được mà cười lên.

Không phải là vật tầm thường cũng bị Thái tử hút ra tới chứ?

Tuy nhiên!

Có thể tồn tại ở bên trong Khư Thần cung lâu như vậy mà không sao, làm sao có thể là vật tầm thường.

Dương Phóng như có điều suy nghĩ, cuối cùng vẫn cất cẩn thận.

Không cần biết vô dụng hay không, để lại trong giới chỉ cũng không chiếm không gian.

Dương Phóng nhìn về phía những bảo vật khác, trong mắt lóe lên ánh sáng, trong lòng khẽ động.

"Đáng tiếc chuyện xảy ra gấp, chỉ kịp chặn lại năm món đồ, chỉ năm món đồ này mà đã quý như thế, bên Thái tử không biết được bao nhiêu chỗ tốt?"

Trong lòng hắn suy tư, nghĩ tới biểu hiện của Thái tử vào đêm hôm đó.

Thái tử thật đang tiếp dẫn Thần linh sao?

Loại khí tức kinh khủng kia đến nay vẫn khiến hắn có loại cảm giác rùng mình!

Thậm chí lúc đó chính mình nhìn thoáng qua cũng thiếu chút nữa nhịn không được mà quỳ lạy.

Này khó tránh khỏi có hơi không thể tưởng tượng nổi.

Dương Phóng suy nghĩ thật lâu, nhẹ nhàng lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, sau đó lấy từ trong giới chỉ ra tấm Ma Thiên đồ đã được ghép lại hoàn chỉnh, đặt Ma Thiên đồ ở một bên.

Tay hắn lật cái nữa lấy Long trảo ra.

"Ma Thiên đồ đã có thể gột rửa chiết xuất huyết mạch, không biết có hữu hiệu đối với Long trảo hay không ..."

Dương Phóng tự nói.

···

Thời gian bên ngoài trôi qua.

Thêm một ngày trôi qua.

Tình huống toàn bộ tiểu trấn càng hỗn loạn hơn, liên tục có người từ trong rừng núi chạy trốn trở về, lại liên tục có người xông vào, mỗi ngày đều mang về đủ loại tin tức, gây náo động không ngớt.

"Bên trong Khư Thần cung rộng lớn vô biên, tồn tại một mảnh huyết trì, mơ mơ hồ hồ là Thần huyết!"

"Có rất nhiều người đi tới, Thánh Phạm Thiên, Diệp Thiên Kỳ lại đánh nhau!"

"Bên trong Khư Thần cung có vô số bảo vật a!"

"Có cả quái vật, bên trong Khư Thần cung xuất hiện rất nhiều quái vật."

···

Trên đường phố, mỗi ngày đều có vô số tin tức truyền về.

Liễu Vân toàn thân nhễ nhại mồ hôi, miệng thở phì phò phì phò, cuối cùng hôm nay cũng từ trong rừng chạy trở về.

Hắn cũng không dám vào Khư Thần cung, chỉ ở bên ngoài quan sát với một đám nhân sĩ giang hồ, chỉ những gì hắn chứng kiến trong hai ngày nay cũng đã đủ làm cho hắn vô cùng chấn kinh.

Vào lúc này, cuối cùng mới trở về viện lạc.

"Sư tôn, xảy ra chuyện lớn, bên trong Khư Thần cung xuất hiện vô số bảo vật, còn có một cái một cái Huyết trì đỏ tươi."

Liễu Vân vừa chạy về đã thở dốc mà nói.

"Biết."

Dương Phóng trả lời, đang chơi cờ với chính mình ở trong sân.

"Đúng rồi, trước đó nghe người ta nói người thiết giáp lại xuất hiện, đánh cho Thánh Phạm Thiên bị thương, sư tôn, đó là ngươi sao?"

Liễu Vân kinh ngạc hỏi.

"Không phải ta, mấy ngày nay ta chưa từng đi ra ngoài."

Dương Phóng phủ nhận, "Người thích mặc giáp cũng không chỉ có một người."

"Thế nhưng là ..."

Liễu Viên thay đổi sắc mặt, còn muốn mở miệng lại không biết nói cái gì.

"Dọn dẹp một chút, chờ sáng sớm ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này."

Dương Phóng đột nhiện hạ cờ xuống rồi đứng dậy nói với giọng điệu bình tĩnh.

"Rời đi?"

Liễu Vân trừng to mắt.

"Đúng vậy, nơi thị phi không cần thiết phải ở lâu."

Dương Phóng trả lời.

Sở dĩ lựa chọn rời đi vào sáng sớm ngày mai, đó là bởi vì ngày xuyên không trở về đã đến.

Đêm nay chính là ngày thứ 75!

Cho nên đành phải ở lại đây thêm một đêm.

"Thế nhưng là ngài không muốn đoạt bảo vật sao?"

"Đoạt bảo vật sao?"

Dương Phóng lắc đầu, nói: "Ngươi cũng phải có mạng thì mới đi đoạt được, hầu hết người đều chỉ chết vô ích mà thôi, thu dọn một chút đi, ta nghỉ ngơi ở trong phòng, không nên quấy rầy ta."

"Vâng, sư tôn."

Liễu Vân cung kính mà nói.

Dương Phóng quay trở về phòng, sau đó vung tay lên, cửa phòng đóng lại, xếp bằng ở trên giường, yên lặng chờ đợi.

Cùng lúc đó.

Vào một phương hướng khác.

Mấy người Nhậm Quân, Trình Thiên Dã, Từ Khai, tất cả cũng đều tìm cớ có việc riêng đều trở về trong phòng của mình, bắt đầu nằm xuống.

Không biết lần trở về này, thế giới hiện thực có xuất hiện biến cố nào nữa không?

...

Lam tinh.

Một vùng rừng núi thần bí.

Sương mù cuồn cuộn, sấm vang chớp giật.

Nơi này vốn là nơi khu vực quân sự nào đó tập luyện, các loại vũ khí kiểu mới thường xuyên sẽ được mang tới nơi này để thử nghiệm, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng bom nổ vang vọng cả núi rừng.

Nhưng thẳng tới vào nửa tháng trước xuất hiện biến cố.

Trong quá trình quân đội thử nghiệm làm mặt đất nổ tung ra xuất hiện một ngôi mộ cổ.

P/S: Ta thích nào ... chương 14 ...

Bình Luận (0)
Comment