Dương Phóng cẩn thận điều hòa chân khí trong cơ thể, cho đến khi điều chỉnh trạng thái của mình đến trạng thái hoàn mỹ nhất, sau đó mới vươn lòng bàn tay, nắm lấy màn cửa nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài được bao phủ bởi tuyết trắng ngần, nhìn như vô tận.
Cả vùng đất hóa thành vẻ mênh mông.
Trong khu rừng xơ xác bên đường, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những thi thể chết cóng, khiến người ta kinh hãi.
Đột nhiên!
Dương Phóng vểnh tai lên, tiến hành lắng nghe, Phong luật vô hình khuếch tán ra bốn phía xung quanh, thu hết toàn bộ các loại âm thanh trong phạm vi hơn mười dặm vào trong tai.
···
Nơi xa.
Một đám mây đen dày đặc xuất hiện trên bầu trời cao, giống như thủy triều màu đen dày đặc, nằm ngang trên bầu trời, mang theo một luồng khí tức khủng bố và ngột ngạt, thật lâu không tiêu tan.
Cách đám mây đen không xa, rất đông người đã tụ tập, trong đó có hiệp khách giang hồ mang đao kiếm, có từng cái thương hội, cũng có rất nhiều người bình thường.
Đều không ngoại lệ, tất cả hầu như đều là kẻ chạy nạn.
Tất cả mọi người đều là một mặt kinh hãi, tập trung ở chỗ này, âm thanh ồn ào, dừng bước không tiến, ngẩng đầu nhìn vào đám mây đen trên không trung.
Đám mây đen này quá lớn, quá mức quỷ dị, trải dài mênh mông, căn bản không thấy điểm cuối, bọn họ cảm thấy rất lo lắng, nếu như đi qua chặng đường bên dưới đám mây đen này, có thể sẽ xảy ra chuyện kinh khủng nào đó hay không.
"Đi vòng, nhanh đi vòng!"
"Đi vòng thì ít nhất phải đi thêm mấy trăm dặm đường!"
"Móa nó, coi như có xa hơn nữa thì cũng phải đi đường vòng, đi nhanh!"
Không ít hiệp khách giang hồ mắng to.
Là người thì đều có thể nhìn thấy được sự quái dị trong đám mây đen phía trước.
Loại tình huống này, ai dám đi qua?
Tuy nhiên hầu hết người đều không có lập tức di chuyển, lựa chọn tiếp tục quan sát.
Lúc bọn họ chạy trốn là vô cùng vội vàng, trên người căn bản không mang theo bao nhiêu lương thực, nếu như đi đường vòng thì có thể sẽ có rất nhiều người phải chết đói chết rét.
Huống chi, đi đường vòng cũng chưa chắc đã an toàn, nói không chừng sẽ còn gặp phải yêu quái và yêu ma quỷ quái, đến lúc đó chết càng nhanh hơn.
"Đại sư, tình huống này là tình huống như thế nào?"
Trình Thiên Dã trừng to mắt, không thể tin, nhìn về phía đám mây đen to lớn trước mặt.
Lão tăng mày trắng bên cạnh, sắc mặt cũng ngưng trọng lên, nhìn chăm chú vào đám mây đen, cảm nhận được khí tức kinh khủng từ bên trong đám mây đen.
Cho dù tu vi của hắn đạt đến cấp độ này vẫn có loại cảm giác lông tơ dựng ngược lên.
"Nguy hiểm!"
Lão tăng trầm giọng nói.
"Đại sư, thế này còn có thể đi tiếp được không?"
Nhậm Quân ở một bên giật mình hỏi.
"Khó mà nói, khó mà nói."
Ánh mắt lão tăng vô cùng ngưng trọng.
Mấy tiểu sa di bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Bọn họ rất ít khi nhìn thấy thần sắc sư tôn nhà mình như vậy.
"Nhanh, mấy người các ngươi bây giờ lập tức đi qua, bằng không chúng ta sẽ làm thịt các ngươi ngay bây giờ!"
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng quát chói tai.
Lão tăng mày trắng, Nhậm Quân, Từ Khai, Trình Thiên Dã và những người khác lập tức quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một đám hiệp khách giang hồ với vẻ mặt dữ tợn, rút trường đao trường kiếm ra, ép buộc một đám người tu vi nhỏ yếu chỉ có Nhị, Tam phẩm, bắt bọn họ phải đi qua đoạn đường dưới đám mây đen.
"Các ngươi ... các ngươi đừng có ép người quá đáng!"
Một người đàn ông trung niên tức giận quát lại.
Phốc phốc!
Máu me bắn tung tóe, thi thể bay tứ tung.
Ngay cả một câu kêu thảm cũng không kịp phát ra, người đàn ông trung niên đó đã bị một người trong đó chém đứt đầu.
"Đậu xanh rau muống, bảo các ngươi đi qua vậy mà còn dám nói nhảm, nếu nói nhảm nữa sẽ giết sạch toàn bộ các ngươi, nhanh, nhanh đi qua!"
Một hiệp khách giang hồ hung ác, nghiêm nghị quát
Những người còn lại lập tức run lẩy bẩy, vô cùng kinh hoảng.
Bọn họ cũng không dám nói thêm gì, ở dưới sự bức bách của đám người này, vội vàng đi vào con đường bên dưới đám mây đen.
Bàn chân giãm vào trên lớp tuyết dày, phát ra tiếng phốc phốc phốc phốc.
"Khinh người quá đáng!"
Từ Khai cắn răng.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào nhóm người đang chạy dưới đám mây đen kia.
Chỉ thấy bọn họ càng chạy càng xa, càng chạy càng nhanh, đám mây đen trên không trung từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ động tĩnh nào.
Theo thời gian dần trối qua, một đám người chẳng mấy chốc đã chạy không còn hình bóng, mây đen trên đầu vẫn không có động tác gì.
"Không có nguy hiểm, đi mau!"
"Quá tốt rồi, xông lên a!"
"Không nên náo loạn, tránh cho kinh động đến mây đen!"
···
Tất cả mọi người đều nhanh chóng chạy về phía trước, sợ mình bị rớt lại phía sau nửa bước.
"Tội lỗi tội lỗi."
Lão tăng mày trắng chắp tay trước ngực, miệng tụng kinh Phật, nói: "Đi thôi, chúng ta cũng đi qua."
"Được!"
Người bên cạnh thi nhau gật đầu và vội vã đi về phía trước.
···
Sau lưng không xa.
Trong đám người hỗn loạn, xuất hiện ba con tuấn mã, ngồi trên lưng ngựa là ba người đàn ông cực kỳ vạm vỡ, trên người khoác áo khoác, đứng sừng sững trong băng tuyết.
Người đàn ông cầm đầu có mái tóc dài màu vàng óng, thân hình cường tráng giống như một tảng đá, một đôi mắt sắc bén hơi trũng xuống giống như dao vậy.
"Cảnh tượng thật náo nhiệt a!"
Một nụ cười lãnh khốc xuất hiện trên khuôn mặt của hắn.
"Bọn họ đều là những người bình thường, mạnh nhất cũng mới Siêu phẩm, xem ra cao thủ thực sự còn chưa tới, hoặc là nói đã rời đi từ trước, đại ca, chúng ta có nên đi qua trước hay không?"
Người đàn ông ngồi trên lưng ngựa bên trái đánh giá đám người hỗn loạn trước mặt, mở miệng cười nói.
P/S: Ta thích nào ... chương 1