Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)

Chương 900 - Chương 900 - Chúng Ta Chắc Chắn Từng Gặp Mặt!

Chương 900 - Chúng ta chắc chắn từng gặp mặt!
Chương 900 - Chúng ta chắc chắn từng gặp mặt!

Loại bí pháp mà Ngạ Lang kia thi triển quả thực cổ quái.

Thế mà để rụng tứ chi của mình ra, chờ đó trốn như điên.

Chẳng lẽ về sau hắn còn có thể mọc ra lần nữa?

Tuy nhiên!

Tiếp theo Dương Phóng sẽ chạy tới Thiên Long vực, xem như bị Ngạ Lang ghi hận thì cũng chẳng sao, chờ đối phương tìm được rồi lại nói.

Đến lúc đó nói không chừng mình đã là Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê.

Hắn thuận tay nhấc thân thể của Tào Văn Liệt lên, sau đó nhanh chóng lục soát tìm kiếm trên những thi thể nằm trên mặt đất một lượt, tìm được không ít thứ, sau đó lập tức nhẹ nhàng rời khỏi nơi này.

Thánh Phạn Thiên ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Dương Phóng mà không nói một lời.

...

Hai mươi phút sau.

Thân pháp Dương Phóng cực nhanh, đạp qua trên ngọn cây khắp nơi.

Đột nhiên!

Thân thể hắn dừng lại, dừng lại lần nữa, quay đầu nhìn lại, nhìn về phía bóng tối sau lưng, trên mặt khẽ nở ra nụ cười, nói: "Thánh huynh, sao mà phải tiễn ta xa đến như vậy?"

Trong khu rừng đen nhánh.

Đằng sau một thân cây to lớn.

Thân thể Thánh Phạn Thiên lại chậm rãi đi ra lần nữa, sắc mặt âm trầm, chăm chú nhìn Dương Phương.

Thực sự rất cảnh giác!

Dựa vào bí pháp của chính mình tới thu liễm khí tức và tiếng động, thế mà vẫn bị đối phương phát hiện.

Cuối cùng là người nào?

Ở Kình Thiên vực thế mà lại xuất hiện một cao thủ cỡ này?

"Ta luôn có một loại cảm giác quen thuộc ở ngươi, thật giống như là một 'cố nhân' nào đó của ta, chúng ta chắc chắn từng gặp mặt!"

Thánh Phạn Thiên nói với giọng điệu lạnh lùng.

"Có phải cố nhân hay không cũng không quan trọng? Ít ra đêm nay ta và ngươi không cần động thủ, không phải sao? Chẳng lẽ Thánh huynh chỉ vì một cái ảo giác mơ hồ là muốn động thủ sao?"

Dương Phóng mỉm cười mà nói.

"Hừ! Giả thần giả quỷ!"

Thánh Phạn Thiên hừ lạnh, nhưng lại không xuất thủ.

Không biết nội tình của đối phương, thực lực cũng không rõ, xuất thủ tùy tiện với hắn mà nói cũng không phải là hành động sáng suốt.

"Nói không chừng sau này ngươi và ta còn sẽ có một ngày hợp tác, Thánh huynh bảo trọng nhiều hơn, không cần tiếp tục tiễn ta nữa."

Dương Phóng cười ha ha một tiếng, thân thể lại lao nhanh về phía nơi xa một lần nữa nhanh chóng rời đi.

Thánh Phạn Thiên không nói một lời, cau mày lại.

Ánh mắt trở nên thâm thúy.

···

Trong rừng sâu tối tăm.

Bóng người chập chờn.

Mông lung không rõ.

Thân thể Dương Phóng nhẹ nhàng rơi xuống lần nữa, mặt nạ da người trên mặt sớm đã được thay đổi, thúc giục chân khí dũng mãnh lao vào trong thân thể của Tào Văn Liệt, qua một lúc lâu, Tào Văn Liệt đang hôn mê mới dần dần tỉnh lại, lộ vẻ mặt kinh hãi.

"Số mười ba!"

Hắn vội vàng xoay người từ dưới đất lên, lộ ra vẻ cảnh giác, nói: "Ta dường như đã bị ai đó đánh lén trước đó, thật đáng sợ đến nỗi ta không có một chút phản ứng nào, chỉ một kích đã đánh trúng vào chỗ hiểm của ta!"

"Tào bộ đầu phúc lớn mạng lớn, nếu không phải ta kịp thời chạy tới, chỉ sợ rằng Tào bộ đầu sớm đã mất mạng rồi."

Dương Phóng nói với giọng bình tĩnh: "Tiếp theo còn mời Tào bộ đầu cần phải cẩn thận, còn có chuyện ta lén truyền tống, hy vọng Tào bộ đầu nhanh chóng giải quyết."

"Được, ta hiểu rồi."

Tào Văn Liệt lập tức gật đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ở sau lưng.

Loại cảm giác trước đó thực sự là đáng sợ.

Để hắn cũng không kịp nhìn thấy rõ đối thủ là ai đã bị một chiêu chế trụ.

Nếu như đối phương muốn giết mình, mình chẳng phải là chết cũng không biết rõ chân tướng sao?

"Ừm."

Dương Phóng lên tiếng, thân thể hoáng một cái hòa vào trong bóng đêm biến mất không thấy đâu nữa.

Trong lòng Tào Văn Liệt còn sợ hãi, cũng không muốn chờ lâu, vội vàng nhanh chóng rời khỏi nơi này.

···

Sáng sớm ngày hôm sau.

Mặt trời vừa mới mọc lên.

Lớp tuyết đọng thật dày trên mặt đất cũng đã bị đông cứng lại, khiến cho nơi này càng trở nên lạnh giá hơn, một đám khách giang hồ ở trước Thương Hải quan chịu đông lạnh cả một đêm, rất nhiều người ngay cả xe ngựa, lều vải cũng không có.

Cho dù là người trong giang hồ, cũng đều bị tê cóng rất nhiều.

Cũng may Dương Phóng, Liễu Tiên Quyền còn có hai chiếc xe ngựa, bên trong còn có không ít thiết bị, một đêm tôi qua cũng xem như là tương đối thoải mái.

"Mở cửa ra a, ta nguyện ý hợp tác điều tra, van cầu các ngươi!"

"Đại nhân cho chúng ta đi vào đi."

"Van cầu các ngươi, muốn ta làm gì cũng được!"

"Con của ta sắp không chịu nổi nữa rồi, van cầu đại nhân."

Rất nhiều người hoảng sợ la hét lên ở bên dưới quan.

Đám đông đen kịt dày đặc, khuôn mặt của mọi người đều tái nhợt vì lạnh.

Chửng mấy chốc mệnh lệnh trên quan lại truyền tới lần nữa.

Nhân sĩ giang hồ từ Thất phẩm trở xuống có thể được vào thành, về phần Thất phẩm trở lên thì tiếp tục chờ đợi.

Mà Siêu phẩm đệ nhị quan trở lên, yêu cầu vẫn giống như ngày hôm qua.

Muốn vào thành, thì nhất định phải bị kiểm tra tập trung.

Tin tức vừa ra, bên dưới lập tức xì xào bàn tán.

Tất cả người Thất phẩm trở xuống đều cảm động đến rơi nước mắt, vô cùng kích động, không biết bao nhiêu người bên dưới reo hò, bắt đầu xếp hàng đi nhanh về phía trước, chủ động tiếp nhận kiểm tra.

"Đáng chết, Hoàng thất đến cùng là đang giở trò quỷ gì vậy?"

Liễu Tiên Quyền lộ ra vẻ mặt khó coi, từ đằng xa đi tới, đi về phía bên Dương Phóng, nói: "Tiêu huynh đệ, chúng ta có nên trực tiếp tới tiếp nhận kiểm tra hay không?"

Hắn không muốn tiết tục chờ đợi ở cái nơi trời đất ngập tràn băng tuyết này nữa, muốn nghe theo sự sắp xếp của Hoàng thất.

"Vẫn là thôi đi, Liễu Đan sư chẳng lẽ chưa từng nghe qua chuyện ở Bắc vực sao?"

Dương Phóng lắc đầu.

P/S: Ta thích nào ... chương 10

Bình Luận (0)
Comment