"Phiên bản thứ ba, thì là để lúc ngươi đối mặt với kẻ địch yếu hơn, có thể một kích trí mạng, giảm đi khoảng thời gian gặp chiêu phá chiêu, không biết ngươi muốn học phiên bản nào?"
Trên mặt hắn giống như cười mà không phải cười.
Cái gọi là ba cái phiên bản này, thật ra thì cũng đều là thoát thai từ kiếm pháp của đối phương mà thôi.
Hắn chỉ xáo trộn trình tự kiếm pháp của đối phương, cũng thêm vào một số hiểu biết của chính mình.
Hai mắt Diệp Huyền sáng lên, trong nháy mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, sau đó đầu óc quay cuồng nhanh chóng, mở miệng nói: "Vãn vối có thể học hết hay không?"
"Học hết sao?"
Dương Phóng cười nói: "Ngươi ngược lại là rất tham, cuộc thi đấu võ của ba nhà tổ chức vào khi nào?"
"Buổi sáng ngày kia!"
Diệp Huyền vội vàng nói.
"Về thời gian có hơi vội vàng, tuy nhiên nếu như ngươi chịu khó chăm chỉ, chưa chắc không thể học được."
Dương Phóng mỉm cười.
Dù sao bộ kiếm pháp đó nói cho cùng vẫn là kiếm pháp gia truyền của đối phương, chỉ là xáo trộn một chút trình tự, chứ cũng không tính là một loại kiếm pháp mới.
Cho nên đối phương muốn học được thì cũng là chuyện cực kỳ nhanh chóng.
"Đa tạ tiền bối."
Diệp Huyền mừng rỡ.
Dương Phóng vung tay lên, một cành cây khô ở trong sân lập tức bay vào trong tay của hắn, nói: "Phiên bản thứ nhất, rất bá đạo, chính là túc sát chi kiếm, chú trọng thẳng tiến không lùi, có ta không có gì khác, bỏ qua mọi biến hóa ở bên trong kiếm pháp, chỉ cầu một chữ nhanh, cái gọi là võ học trong thiên hạ chỉ có nhanh là không phá ..."
"Chỉ có nhanh là không phá."
Diệp Huyền thì thào, đột nhiên phản ứng lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Vãi nồi!
Đây không phải là lời thoại trong một bộ phim nào đó ở thế giới hiện thực sao?
Làm sao mà vị tiền bối này lại biết?
"Nhìn kỹ."
Dương Phóng giống như cười mà không phải cười, nhìn về phía Diệp Huyền, nhánh cây trong tay hắn di chuyển ngay lập tức.
Một bộ Kim Phong Tế Vũ kiếm pháp bị hắn gây dựng lại được hắn thi triển ra trong nháy mắt, vù vù rung động, tàn ảnh hiện lên, ở trong kiếm chiêu được gây dựng lại, đột nhiên còn thêm mấy chiêu số do chính Dương Phóng tự sáng tạo.
Tất cả biến hóa và thân pháp tất cả đều bỏ qua.
Trên cơ sở ban đầu, nó lại nhanh hơn gấp hai hoặc ba lần.
Vù vù vù vù!
Âm thanh rít gào, tàn ảnh liên miên.
Giống như gió táp mưa rào.
Diệp Huyền xem đến mê man, đầu óc nổ vang, vang lên ong ong.
Một lúc sau, bộ kiếm pháp này mới được Diệp Huyền xem như hiểu toàn bộ.
Sau đó, Dương Phóng lại thi triển phiên bản thứ hai.
Phiên bản thứ hai là bình thường, chỉ cần đối thủ không phải mạnh tới đặc biệt không hợp thói thường, đều có thể duy trì bản thân ở trạng thái bất bại, cái giá lớn mà bản thân phải trả cũng cực ít.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua.
Dương Phóng nhanh chóng diễn luyện ba phiên bản kiếm pháp một lần.
Không cần biết Diệp Huyền có hiểu hay không, dù sao Dương Phóng đã thể hiện cả ba phiên bản kiếm thuật không giống nhau một lần.
Vào lúc chạng vạng tối.
Dương Phóng mới dừng lại, trong tay cầm phật kinh, đứng sừng sững dưới ánh chiều tà, bóng lưng cao lớn mông lung mà thần bí, nói với giọng nói bình thản: "Ngươi trở về đi, ngày mai không cần tới, chỉ cần nhớ kỹ toàn bộ ba cái phiên bản kiếm pháp này của ta là được rồi."
Trong đầu Diệp Huyền tất cả đều là từng chiêu kiếm thuật đang biến hóa không ngừng, lít nha lít nhít, bổ sung vào bên trong từng cái dây thần kinh của não, khiến cho đầu óc của hắn vô cùng lộn xộn.
Giờ phút này cũng rất cần nhanh chóng trở về để tiêu hóa.
Nếu không hắn lo lắng rằng ngay cả chính hắn cũng hoàn toàn rối loạn.
"Đa tạ tiền bối."
Diệp Huyền khom người nói: "Đúng rồi, tiền bối, đây là thiệp mời, buổi sáng ngày kia ba nhà sẽ tổ chức thi đấu võ, còn xin tiền bối có thể xuất hiện!"
Hắn cung kính lấy ra một tấm thiệp mời in chữ vàng, được làm rất tinh xảo và lộng lẫy.
"Nếu như có thời gian, ta sẽ đi qua."
Dương Phóng mở miệng nói với giọng nhàn nhạt.
"Vâng, tiền bối."
Diệp Huyền cung kính đặt thiệp mời vào trên bàn đá bên cạnh, sau đó lại khom người, chậm rãi lui về phía sau, xoay người rời đi.
Khóe miệng Dương Phóng không thể không nở ra nụ cười tươi.
Ngược lại là muốn nhìn Diệp Huyền đến cùng có thể chiến thắng được đối thủ hay không.
Nếu như thật sự có thể chiến thắng được đối thủ, vậy đã nói rõ tất cả sự hiểu biết của mình đối với kiếm đạo đều là chính xác.
Nếu như không thể, vậy thì ...
Sẽ không có vậy thì.
Dương Phóng nhìn thoáng qua thiệp mời trên bàn, thuận tay hất một cái, thiếp mời in chữ vàng rơi vào trong tay của hắn, ánh mắt lướt nhìn.
···
Thời gian trôi qua.
Từ sau khi Diệp Huyền trở về từ chỗ của Dương Phóng, lập tức trở về đến nhà khắc khổ tu luyện, lặp đi lặp lại đều đang diễn luyện ba cái phiên bản kiếm pháp khác biệt.
Lão tổ Diệp gia thì âm thầm hoài nghi, từ khi Diệp Huyền trở về nhà, liền đang âm thầm đánh giá Diệp Huyền.
Bởi vì hắn biết Diệp Huyền trước đó ra ngoài cả một buổi chiều chắc chắn là đi tìm vị 'Tiền bối' kia.
Hiện tại sau khi hắn trở về thì lập tức diễn luyện kiếm pháp.
Tuy nhiên!
Ba bộ kiếm pháp này lại làm cho hắn nghi hoặc không thôi.
Ba bộ kiếm pháp này tất cả đều cực kỳ tương tự với Kim Phong Tế Vũ kiếm tổ truyền của Diệp gia, nhưng cũng không hoàn toàn giống, trong đó còn nhiều hơn rất nhiều chiêu thức quái dị.
Hơn nữa các kiếm chiêu ban đầu bị phân tán thành một mớ hỗn độn.
"Lẽ nào lại như vậy, thi đấu sắp đến, Diệp Huyền không luyện tập kiếm pháp cho tốt, vậy mà biến đổi kiếm pháp thành một mớ hỗn độn, quả thực lẽ nào lại như vậy!"
Diệp Lăng Thiên, gia chủ Diệp gia ở một bên nhịn không được nói.
P/S: Ta thích nào ... chương 4