Ngay sau đó, tất cả côn trùng giống như vạch phá không gian vậy, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ khu vực.
Trên trời dưới đất hoàn toàn hóa thành một màu đen kịt, giống như là biển cổ trùng vậy.
Nhưng vào lúc này!
Ông!
Một lớp lực lượng quỷ dị vô hình lấy Dương Phóng làm trung tâm lập tức quét ngang.
Tất cả côn trùng đều đột nhiên dừng lại ở giữa, không động đậy, lạch cạch lạch cạch thi nhau rơi xuống đất, lít nha lít nhít, trong nháy mắt rụng đầy mặt đất, toàn bộ chết thảm.
Địa mẫu!
Lực lượng chấn động!
Bóng người mặc áo bào xanh lục lộ ra vẻ giật mình, theo bản năng lùi lại một bước, một đôi ánh mắt lóe ra ánh sáng xanh biếc đáng sợ nhìn thẳng về phía Dương Phóng, quát lên: "Độc Tâm thuật!"
Hai tay của hắn đột nhiên kết ấn lần nữa.
Một luồng sáng xanh quỷ dị nhìn không rõ trong chốc lát phát ra từ hai tay của hắn, lít nha lít nhít giống như tơ nhện vô hình vậy, trong nháy mắt nhanh chóng lan tràn về phía trái tim Dương Phóng.
Loại tơ nhện vô hình này dung nhập vào hư không, kết nối linh hồn, có thể bỏ qua bất kỳ phòng ngự nhục thân nào, chính là một loại bí thuật cực kỳ cổ quái ở mảng Khôn.
Sau khi nhập vào linh hồn của người khác thì có thể rót tất cả trùng độc, trứng trùng, khí độc vào bên trong trái tim của người khác, cho nên được gọi là Độc Tâm thuật.
Chỉ có điều thuật này vô cùng khó luyện, thời điểm kết nối linh hồn cần lấy linh hồn của bản thân làm dẫn, động một tí là sẽ chịu phải phản phệ kịch liệt.
Sưu sưu sưu sưu!
Những sợi tơ nhện dày đặc vô hình nhanh chóng đâm thẳng về phía trái tim của Dương Phóng.
Dương Phóng nhíu mày, không do dự chút nào, một ngón tay trong nháy mắt giơ lên, điểm nhẹ nhàng về phía trước một cái.
Xùy!
Vòng xoáy quỷ dị xuất hiện, vang lên ong ong, trong nháy mắt nuốt chửng tất cả những sợi tơ nhện vô hình, dung nhập vào trong vòng xoáy đen rồi tan biến.
Sau đó Dương Phóng bước ra một bước, giống như xuyên qua không gian, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Cổ Tâm lão quái, một chưởng mơ hồ, như xuyên qua không gian, lập tức bao trùm về phía thân thể của Cổ Tâm lão quái.
Cổ Tâm lão quái giật mình, lập tức cảm nhận được một cỗ áp lực vô cùng to lớn và kinh khủng đang xâm nhập đến, che khuất bầu trời, giống như ở khắp mọi nơi, tạo ra cho hắn một loại cảm giác như linh hồn bị đè nén.
Ảo giác!
Tất cả đều là ảo giác!
Không dọa được ta!
Hắn lập tức hét lớn lên, bộc phát chân khí, xua tan mọi chướng ngại tâm lý, chân khí toàn thân ngưng tụ đến cực điểm, mấy chục con cổ trùng quỷ dị giấu ở trong lòng bàn tay lập tức một chưởng hung hăng nghênh đón về phía Dương Phóng.
Ba!
Ầm!
Hai tiếng trầm đục phát ra, thân thể Cổ Tâm lão quái trong lúc đó không động đậy, giống như hóa thành bức tượng, vẻ mặt ngốc trệ, sắc mặt đờ đẫn, giống như tới chết cũng không kịp phản ứng.
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao có thể như vậy?
Đây là tuyệt học gì?
Ta thế nhưng là Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê ...
Thất khiếu hắn chảy máu, nội tạng, kinh mạch, xương cốt bị một chiêu của Dương Phóng chấn vỡ, bề ngoài nhìn không ra bất kỳ thương thế nào, cả người lung la lung lay, đột nhiên tê liệt, trực tiếp hóa thành một đống bùn nhão, chết không thể chết lại.
Về phần cổ độc được hắn giấu giếm trong lòng bàn tay quả thực xâm nhập vào lòng bàn tay của Dương Phóng.
Chỉ có điều đám cổ độc này lại bị Dương Phóng lấy Hắc Ám Thần chủng chặn lại, ngăn ở bên ngoài da, khiến cho bọn chúng không cách nào thực sự xâm nhập vào trong cơ thể.
"Cần gì chứ?"
Dương Phóng nhẹ giọng thở dài, ống tay áo phất lên, giống như thể đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng để nhắc tới.
Thẩm Lăng Tâm ở sau lưng hắn một mặt trắng bệch, khó có thể tin.
Cổ Tâm lão quái Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê thế mà cứ chết đi như vậy?
Mặc dù còn chưa luyện ra được lĩnh vực, nhưng đối phương tinh thông cổ độc, nhiều thủ đoạn, dù không địch lại thì cũng có thể hóa thành trùng độc mà rời đi, nhưng đối phương vào lúc này vậy mà ngay cả cơ hội hóa trùng thoát đi cũng không có?
Này cũng quá nhanh!
"Thẩm các chủ, tối nay ngươi thế nhưng là rước lấy phiền phức lớn cho Tiêu mỗ."
Giọng nói của Dương Phóng vang vọng, cao xa mờ mịt, phản ánh khí thế độc đáo, khiến cho thân thể của hắn giống như cao hơn lớn hơn.
Thẩm Lăng Tâm lộ ra nụ cười khổ.
"Tiêu trưởng lão yên tâm, sau việc này, thiếp thân tất có hậu báo, chắc chắn sẽ để cho Tiêu trưởng lão hài lòng."
Nàng ta trả lời.
Dương Phóng không động đậy, chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ nhìn về phía nơi xa, khe khẽ thở dài: "Xem ra tối nay đã định sẵn sẽ không được yên tĩnh, lại có người tới."
Lại có người tới?
Thẩm Lăng Tâm lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía bóng tối bên ngoài.
Chỉ là bóng tối dày đặc, nơi nào có thể nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.
Nhưng mấy phút sau, nàng ta đã nghe được tiếng xé gió nhỏ xíu, sưu sưu rung động, đang nhanh chóng tới gần.
Cuối cùng mới tin tưởng vào lời nói của Dương Phóng.
Thính lực của hắn lại cũng đáng sợ như vậy?
Xoát! Xoát!
Hai bóng người nhanh chóng lao tới, lập tức rơi vào trong sân.
Một người mặc áo bào xam, cao khoảng một mét bảy, tóc rối bù, trên mặt phủ kín vết đồi mồi, người còn lại cao khoảng một mét năm, mắc bệnh trứng cá đỏ, thân hình mập lùn, con ngươi âm u độc ác.
Vừa mới xuất hiện, đồng tử bọn họ co rụt lại, lập tức nhìn về phía thi thể Cổ Tâm lão quái nằm ở trên mặt đất, sau đó lập tức nhìn về phía Dương Phóng.
"Cổ Tâm lão quái chết rồi?"
"Là hắn giết chết Cổ Tâm lão quái!"
Hai người thầm giật mình.
P/S: Ta thích nào ... chương 7