Bên ngoài viện.
Hai bóng người một trước một sau chậm rãi đi tới.
Đi đằng trước tự nhiên không thể nghi ngờ là Dương Phóng, thân hình cao lớn, mái tóc đen buông xõa, trên người mặc áo bào đen nạm vàng, bên hông là thanh Nhuyễn kiếm màu tím, có loại khí chất khó tả.
Đằng sau thì là Diệp Huyền.
Đầu óc hắn vẫn còn đang ong ong, suy nghĩ hỗn loạn, đi theo bên cạnh Dương Phóng, đến lúc này còn có loại cảm giác thật khó có thể tin được.
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao có thể như vậy?
Tổ chức này thật chẳng lẽ chỗ nào cũng có sao?
Trước đó ở thế giới hiện thực, những người bạn đồng hành trong Ẩn Tàng giả vừa mới nói về tổ chức Thiên Thần, kết quả ở khi xuyên không qua thế giới bên này thì thật đúng gặp được thành viên của bọn họ.
Là đối phương cố ý tính toán? Hay là trùng hợp?
Hắn có biết chuyện bốn người đồng bạn trong Ẩn Tàng giả kia muốn bán tổ chức Thiên Thần hay không?
"Hơn phân nửa là biết, nếu không không có khả năng một mực mặc cho ta qua lại ..."
Diệp Huyền càng nghĩ trong lòng càng bất an, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, sợ mất vía.
Trong sân.
Thẩm Lăng Tâm đã ăn đan dược vào, áp chế thương thế bên trong cơ thể, sau khi nhìn thấy Dương Phóng trở về, trong lòng vô cùng rung động.
Không hổ là người đã từng đánh bại Ngạ Lang!
Một nháy mắt vừa rồi, không cần biết là Thiên Mệnh Thất tử cũng được, Âm Dương nhị lão cũng được, thế mà tất cả đều bị giết chết, loại lực lượng này thực sự kinh khủng.
"Tiêu trưởng lão ..."
Thẩm Lăng Tâm bước nhẹ liên tục, bước về phía Dương Phóng, hạ thấp người nói: "Đa tạ tối nay xuất thủ cứu giúp, ngươi yên tâm, thiếp thân về sau chắc chắn có trọng báo, chuyện Phủ Thành chủ cấu kết với mảng Khôn, thiếp thân nhất định phải nhanh chóng truyền đi, để cho thế lực khắp nơi có hành động, tối nay không cách nào tiếp tục ở lại đây lâu, còn xin Tiêu trưởng lão thứ lỗi."
"Không sao."
Dương Phóng nói với giọng điệu bình tĩnh, mở miệng nói ra: "Chuyện báo tin cho các thế lực khác vậy làm phiền Thẩm các chủ, Tiêu mỗ không thích náo nhiệt, chỉ thích yên tĩnh, mong được thứ lỗi."
"Vâng, Tiêu trưởng lão."
Thẩm Lăng Tâm hạ thấp người lần nữa mà nói.
Nàng ta hít sâu, nhìn thoáng qua Dương Phóng một lần nữa, không còn tiếp tục ở lâu, mà nhân lúc thương thế sau khi được áp chế ngắn ngủi, lập tức rời khỏi nơi này.
Người trong Phủ Thành chủ liên tục bị Tiêu trưởng lão giết chết nhiều người như vậy, đoán chừng Phủ Thành chủ vào lúc này chắc chắn cũng sẽ đại loạn, bọn họ chắc chắn không còn dám tiếp tục phái người chạy ra.
Cho nên hiện tại chạy trở về mới là cơ hội tốt nhất.
···
Trong Phủ Thành chủ.
Trong một gian phòng đen như mực, liên tục có chín ngọn Hồn đăng lần lượt vị dập tắt, vù vù rung động.
Bên trong gian phòng.
Một người đàn ông có khuôn mặt trắng bệch, ngồi xếp bằng, trên người mặc trường sam cẩm y đột nhiên mở mắt, con ngươi đen nhánh mà thâm thúy nhìn về phía chín ngọn Hồn đăng.
Làn da của người đàn ông này rất kỳ lạ, thoạt nhìn như được đắp lên một lớp son phấn màu trắng thật dày, trong trắng lộ ra đỏ, để cho người ta nhìn không ra tuổi tác cụ thể của hắn.
"Âm Dương Nhị lão, Thiên Mệnh Thất tử tất cả đều chết rồi? Có cao thủ, tin tức sắp bại lộ!"
Người đàn ông này nói với giọng lạnh lùng, đột nhiên mở miệng quát: "Người tới!"
Xoát xoát!
Bên trong gian phòng đen như mực này lập tức xuất hiện hai bóng người, bọn họ mặc y phục màu xanh lục, phủ kín từ đầu đến chân, nhìn không rõ mặt, chỉ có hai con mắt lập lòe âm u.
"Chủ nhân!"
Bọn họ mở miệng nói.
"Báo tin cho người của Phủ Thành chủ, lập tức rút lui, chậm thì sinh biến!"
Người đàn ông có làn da trắng bệch nói với giọng âm trầm.
"Vâng, chủ nhân!"
Hai bóng người màu xanh lục trước mắt chợt lóe lên, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Không bao lâu.
Một lão giả thần bí xuất hiện nói với giọng già nua: "Cổ Tâm lão quái, Âm Dương nhị lão đều là cường giả có tiếng tăm lừng lẫy ở mảng Khôn chúng ta, mỗi một người đều vô cùng khó chơi, thủ đoạn nắm giữ đều đáng sợ, huống chi còn có Thiên Mệnh Thất tử tương trợ, nhưng bọn họ thế mà tất cả đều chết rồi, người hạ thủ, thực lực chắc chắn không thể tưởng tượng nổi, chắc chắn đã tu luyện được lĩnh vực, thậm chí còn có thể là cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê!"
"Mặc lão, có thể nhìn thấy là người nào hạ thủ không?"
Người đàn ông làn da trắng bệch lạnh lùng hỏi.
"Có thể!"
Lão giả thần bí kia lập tức gật đầu, nói: "Mặc dù Thiên Mệnh Thất tử bị giết, nhưng hình ảnh mà bọn họ nhìn thấy trước khi chết được truyền vào trong não của lão phu."
Hắn thuận tay lật một cái, lấy ra một viên tinh thạch, dán vào mi tâm, tiến hành lạc ấn (in), một lát sau, gỡ tinh thạch xuống, lập tức cung kính đưa tinh thạch cho người đàn ông làn da trắng bệch kia.
Người đàn ông này cầm vào trong tay, ánh mắt quét qua, đen nhánh mà thâm thúy nói: "Được, ta nhớ kỹ người này, lập tức rút lui!"
"Vâng, tướng quân!"
Lão giả thần bí trả lời.
Toàn bộ Phủ Thành chủ đều đang hành động nhanh chóng.
···
Trong viện tử (sân).
Diệp Huyền trong lòng lo lắng, vô cùng khẩn trương nhìn về phía Dương Phóng, trong lòng giãy giụa thật lâu, vẫn là không nhịn được mà hỏi một câu.
"Tiền bối ... ngài ... ngài đến cùng có phải đến từ nơi đó hay không?"
Da đầu hắn tê dại, nhìn về phía Dương Phóng.
"Nơi đó?"
Dương Phóng bình tĩnh hỏi.
"Chính là cùng một nơi với Hành Giả Võ Tòng, Thông Thiên giáo chủ."
Diệp Huyền hỏi.
Hắn rất muốn nói, ngươi đến cùng có phải là người xuyên không không?
Nhưng lại lo lắng nhỡ đâu đối phương không phải người xuyên không, vậy chẳng phải là tự khai thân phận sao?
P/S: Ta thích nào ... chương 9