Kẻ này thông thạo sử dụng song đao, xưa nay luôn được biết đến là thiên tài.
Vô số tiếng thảo luận đột nhiên vang lên từ mọi hướng.
Sau đó vô số người đang tiến hành đặt cược, rất nhiều tiếng xôn xao.
"Diệp Huyền thế huynh, mời!"
Đường Trảm chắp hai tay lại nói.
"Mời!"
Diệp Huyền hít sâu, cũng ôm quyền nói.
Sưu! Sưu!
Hai người giữa sân nhanh chóng lao vào cùng một chỗ, kiếm quang lăng lệ, đao pháp lập lòe, trong nháy mắt đan dệt ra một mảnh sắc bén chói lọi, dẫn tới vô số người lớn tiếng khen hay.
Diệp Huyền cũng không có vừa lên tới đã thi triển kinh nghiệm mà Dương Phóng truyền thụ cho, mà là lấy kiếm pháp vốn có của chính mình để tiến hành đối địch, chỉ có điều sau khi phá chiêu hơn mười chiêu, Diệp Huyền dần dần rơi vào hạ phong, thầm giật mình.
Lão tổ Diệp gia, gia chủ Diệp gia trên đài quan sát cũng hơi thay đổi sắc mặt, lập tức nắm chặt nắm đấm.
Diệp Huyền đang làm cái gì, vậy mà còn không sử dụng loại kiếm thuật trước đó?
Diệp Huyền thế nhưng là lá bài tẩy của bọn họ, bọn họ tăng thêm rất lớn phần thưởng vào bên trong.
Nếu như trận đầu mà thua vậy đả kích dành cho bọn họ chính là vô cùng lớn!
"Ha ha, Diệp huynh, xem ra trận đấu này, Đường gia chúng ta muốn may mắn mà thắng."
Đường Vân Tiêu - Gia chủ Đường gia mở miệng cười nói.
Keng keng keng keng!
Từng tiếng âm vang điếc tai vang lên, ánh lửa bắn tung tóe, khí kình rít gào.
Nhậm Quân, Từ Khai, Trình Thiên Dã và những người khác ở dưới đài đều giật mình.
Siêu phẩm đệ nhị quan!
Diệp Huyền này đúng là Siêu phẩm đệ nhị quan!
Ẩn tàng thật sâu!
Diệp Huyền mắt thấy bản thân rơi vào hạ phong, biết không thể tiếp tục như vậy nữa, trong lúc đó thay đổi kiếm pháp, lập tức thi triển ra phiên bản thứ nhất, tốc chiến tốc thắng.
Keng keng keng!
Liên tục ba tiếng vang thanh thúy vang lên.
Phốc phốc!
Song đao của Đường Trảm lập tức bị đánh văng ra xa, nơi bả vai bị một kiếm kều trúng, thân thể lập tức bay tứ tung ra ngoài, hung hăng rơi đập ra bên ngoài lôi đài, gây náo động trong đám đông.
"Đã nhường!"
Diệp Huyền chắp tay.
"Hay!"
Gia chủ Diệp gia mừng rỡ, đột nhiên vỗ bàn một cái.
Gia chủ Đường gia ở cách hắn không xa thì mặt mũi tràn đầy kinh hãi, giống như không thể tưởng tượng nổi.
Đường Trảm thua?
Làm sao lại đột nhiên thua như vậy?
Sắc mặt hắn lập tức âm trầm xuống, lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Huyền, nói: "Được, thực sự không nghĩ tới, Diệp Huyền chất nhi vậy mà ẩn giấu sâu đến như vậy!"
Mặc dù hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không còn biện pháp nào khác.
Cách đó không xa.
Ở trên nóc nhà cao ngất.
Dương Phóng ở trên cao nhìn xuống, lặng lẽ quan sát, thu hết tất cả vào trong mắt.
"Xem như không tệ."
Trong lòng hắn tự hỏi.
Xem ra mức độ hiểu biết của chính mình đối với Kiếm đạo là hoàn toàn chính xác, kể từ đó hắn cũng có thể yên tâm mà thôi diễn.
Ở lúc Dương Phóng lộ ra nụ cười mỉm, lúc tiếp tục quan sát, đột nhiên sinh ra phản ứng, quay đầu nhìn lại, lộ ra vẻ nghi hoặc.
Chỉ thấy sau lưng không xa, đột nhiên xuất hiện hai bóng người đang lăng lẽ nhìn về phía hắn.
Một trong số hai người là người đàn ông trên mặt đầy nụ cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng, trên đầu tóc dài màu vàng kim.
Người này chính là ... Ngạ Lang!
Người còn lại, là người đàn ông trên người mặc trường bào màu đỏ chót chòn chọt, mặt mũi đầy vẻ lười biếng, khóe miệng mang theo nụ cười nồng đậm, một bộ dáng vẻ rất hứng thú.
"Tiêu huynh ..."
Người đàn ông mặc trường bào màu đỏ mở miệng cười nói.
"Ngươi là?"
Dương Phóng nhíu mày.
"Ta sao? Ngươi có thể gọi ta là Bạch Vô Thường."
Người đàn ông mặc trường bào màu đỏ mỉm cười nói.
Ở thế giới này cũng có thần thoại và truyền thuyết về Địa phủ, giống với thế giới hiện thực, nhưng lại không hoàn toàn giống với thế giới hiện thực.
Bọn họ có Hắc Bạch Vô Thường, cũng có Thập Đại Diêm Quân.
Chỉ có điều tên bên trong Thập Đại Diêm Quân lại có rất nhiều đều là những cái tên lạ lẫm.
"Địa Phủ!"
Ánh mắt Dương Phóng ngưng trọng lại.
···
"Không sai."
Người đàn ông mặc trường bào màu đỏ trông có vẻ nhàn nhã và cười nhẹ nói: "Từ Bạch Lạc thành cho đến Bạch Trạch vực, từ Bạch Trạch vực cho đến Kình Thiên vực, từ Kình Thiên vực lại đến Thiên Long vực, đoạn đường đi tới này của Tiêu huynh đệ thế nhưng quả thực làm cho người ta kinh hãi, mà ngay cả ta cũng không thể không bởi đó mà sợ hãi thán phục."
"Các ngươi điều tra ta?"
Trong lòng Dương Phóng lập tức cảm thấy nặng nề.
Đồng thời cảm thấy ngạc nhiên nghi ngờ.
Địa Phủ này quả nhiên thần bí khó lường.
Nhiều chuyện như vậy thế mà đều được bọn họ điều tra ra được rõ ràng.
Bọn họ đến cùng còn điều tra ra chuyện gì nữa?
"Không cần lo lắng, ta chỉ là cảm thấy có hơi chút tò mò đối với quá khứ của ngươi mà thôi chứ cũng không ra tay với ngươi, thật ra tới lần này chủ yếu là vì để cứu ngươi."
Bạch Vô Thường khẽ mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ lười biếng, duỗi lưng một cái nói: "Tiêu huynh đệ, ngươi có biết đại họa của ngươi đã đến trên đầu rồi, sắp bỏ mình trong vài ngày nữa hay không!"
"Có ý gì?"
Ánh mắt Dương Phóng lạnh lùng.
Bạch Vô Thường lại cười một tiếng nữa, nói: "Hành động trước đây của ngươi đều đã bại lộ, Thương Khung Thần cung cũng được, Thần Tích phường cũng thế, đúng rồi, còn có Thiên Linh tháp nữa, bọn họ sẽ lập tức biết rõ chân tướng là ngươi sát hại đệ tử của bọn họ, cho nên, Tiêu huynh đệ nhân lúc còn thời gian thì vẫn là nhanh chóng chạy thoát thân đi thôi, nếu như chạy chậm, ta lo lắng Tiêu huynh đệ sẽ không đi nổi nữa, dù sao Thương Khung Thần cung thế nhưng là có truyền thừa xa xưa, ngay cả ta cũng không dám trêu chọc một cách tùy tiện!"
P/S: Ta thích nào ... chương 2