Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)

Chương 944 - Chương 944 - Tại Sao Nói Cho Ta Biết Tin Tức Về Tiêu Phóng?

Chương 944 - Tại sao nói cho ta biết tin tức về Tiêu Phóng?
Chương 944 - Tại sao nói cho ta biết tin tức về Tiêu Phóng?

Diệp Huyền vốn là cao thủ đứng thứ 191 trên Tiềm Long bảng, nhưng qua trận chiến ngày hôm nay, không thể nghi ngờ đã để thứ hạng của hắn cất cao thêm mấy bậc.

"Diệp Huyền ... hắn vậy mà cường đại như thế, không thể tưởng tượng nổi."

Từ Khai lộ ra vẻ mặt chấn kinh, thì thào nói.

Kiếm pháp như vậy, tu vi như vậy, thuộc về tuyệt đỉnh ở bên trong những người xuyên không đi?

Ngoại trừ thành viên tổ chức Thiên Thần ra, chắc là không có người nào có thể so sánh được với hắn!

"Hơn tám trăm người xuyên không ở Ma Đô, nếu như người nào cũng có thể học được loại kiếm pháp này, về sau còn có chuyện gì không làm được."

Nhậm Quân nói nhỏ: "Có loại tài nguyên này, có loại thiên phú này, đợi thêm một thời gian, có thể sẽ tạo nên thành tựu lớn ở thế giới này."

Hai người bên cạnh đều chấn động trong lòng, xuất hiện vô số ý nghĩ.

Trên lôi đài.

Diệp Huyền thở hồng hộc, kết thúc một vòng đấu nữa, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài sân, vẫn như cũ đang tìm kiếm bóng dáng của Dương Phóng.

Đáng tiếc sau khi quan sát một vòng vẫn là khó tránh khỏi thất vọng.

"Quả nhiên hắn không đến."

Diệp Huyền trong lòng phức tạp.

Chẳng lẽ vị tiền bối này đã đi xa?

Thật sự là đáng tiếc!

···

Trong rừng.

Dương Phóng một đường không ngừng, thi triển thân pháp, nhanh chóng lao về phía nơi xa, xuyên qua rất nhiều không gian, tốc độ không biết nhanh bao nhiêu.

Thời gian dần trôi qua trong lòng hắn bắt đầu hoài nghi.

Bởi vì một đường lao ra ngoài nó vô cùng yên tĩnh.

Không gặp phải bất kỳ kẻ truy đuổi nào.

Cũng không gặp phải bất kỳ người nào đứng ra cản đường.

Ngoại trừ chính mình ra dường như không còn ai khác, dưới chân không biết đã chạy ra được lộ trình bao xa.

Chẳng lẽ người đàn ông mặc trường bào đỏ kia đang lừa mình?

Hắn đang cố ý trêu đùa chính mình?

Sắc mặt Dương Phóng trở nên âm trầm, càng nghĩ càng hiển hiện sát cơ.

Trên thực tế nếu như trước đó hắn ra hết át chủ bài, chưa chắc không thể giết chết người đàn ông mặc trường bào màu đỏ đó, chẳng qua lúc đó còn đang ở bên trong Thiên Linh thành, cao thủ đông đảo, lại thêm cao thủ của Thần Tích phường, Thiên Linh tháp, Thương Khung Thần cung đang chạy đến theo như lời đối phương, cho nên hắn căn bản không dám ở lại lâu thêm.

Một khi át chủ bài của hắn xuất hiện, bại lộ ở nơi đó, về sau chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự truy sát khắp nơi của các thế lực!

"Thôi, không cần biết đối phương nói thật hay giả, Thiên Linh thành không thể ở lại, lập tức rời đi."

Dương Phóng thầm nghĩ trong lòng.

Địa Phủ không hổ là tồn tại khiến tất cả các thế lực lớn phải đau đầu, cũng không biết bọn họ đã bí mật điều tra chính mình từ khi nào.

Dương Phóng càng nghĩ càng cảm thấy bất an.

Thật không biết đối phương đến cùng đã điều tra ra được bao nhiêu tin tức?

Hắn tiếp tục lao nhanh về phía phương hướng nơi xa.

···

Một phương hướng khác.

Trong núi rừng dày đặc, sương mù lượn quanh.

Một bóng người mặc trường bào màu đen, đầu đội mũ rộng vành, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu đen xuất hiện ở đây, giọng điệu lạnh lùng, cũng không có ngẩng đầu lên nói: "Ngươi là ai? Tại sao nói cho ta biết tin tức về Tiêu Phóng?"

Một người đàn ông mặc trường bào màu đỏ trên mặt nở nụ cười tươi, hai tay chắp sau lưng lặng lẽ đứng ở trên một cành cây cao đối diện, cười nói: "Ta lấy việc giúp người làm niềm vui, có đạo nghĩa cao thượng, nguyện ý nói cho ngươi biết thân phận và phương hướng chạy trốn của kẻ thù các ngươi cho ngươi biết, này chẳng lẽ còn không tốt sao?"

"Thế nhưng là ta không tin tin tức của ngươi!"

Người mặc áo bàm xám đội mũ rộng vành nói với giọng lạnh lùng, ngẩng đầu lên, một đôi mắt như vực sâu, nói: "Có lẽ ngươi là đang lợi dụng ta, cho nên, ta tình nguyện bắt lại ngươi!"

Sưu!

Thân hình hắn lóe lên, ngay lập tức xuất hiện ở bên cạnh Bạch Vô Thường, vồ tới.

Chỉ có điều ở khi bàn tay của hắn vừa mới vồ ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi, giống như cảm ứng được cái gì, thân hình lóe lên, lập tức lùi ra ngoài, xuất hiện ở một phương hướng khác.

Ở trong tay của hắn cũng không biết từ khi nào lại xuất hiện một cái lệnh bài màu trắng.

Hắn thế mà không kịp phản ứng, đối phương đưa lệnh bài vào trong tay hắn từ khi nào?

Nhưng ngay sau khi nhìn rõ lệnh bài, người mặc áo bào xám đội mũ rộng vành càng là đột nhiên biến sắc.

"Bạch Vô Thường?"

"Thế nào? Còn chưa tin sao?"

Bạch Vô Thường mỉm cười nói.

Người đàn ông mặc áo bào xám đội mũ rộng vành khẽ hít vào một hơi, trong lòng cuộn trào mãnh liệt, trả lệnh bài lại rồi chắp hai tay nói: "Đa tạ!"

Hắn không nói một lời, lập tức hướng về một cái phương hướng nhanh chóng đuổi theo.

"Đúng rồi, tốc độ của ngươi tốt nhất phải nhanh lên, bằng không Tiêu Phóng kia thế nhưng là sẽ bị người của Thiên Linh tháp giết chết, các hạ chắc hẳn cũng không muốn nhìn thấy điều đó xảy ra phải không?"

Tiếng cười của Bạch Vô Thường xuyên thấu không gian, nhanh chóng vang vọng trong đầu của người đàn ông mặc áo bào xám đội mũ rộng vành.

Người mặc áo bào xám đội mũ rộng vành trầm xuống, tốc độ đẩy cao lần nữa.

Sưu sưu!

Lấp lóe mấy cái hoàn toàn không thấy.

Ở khu vực sau lưng.

Thân thể Ngạ Lang nhanh chóng lướt tới, vẻ mặt tươi cười, lập tức rơi vào trước mặt Bạch Vô Thường, mái tóc dài màu vàng óng xõa sau lưng, cười nói: Sát Kiếm Vương Phong của Thương Khung Thần cung, hắn chắc hẳn có thể đuổi kịp phải không?

"Yên tâm, chắc chắn tới kịp, trừ khi Tiêu Phóng kia còn ẩn giấu thực lực."

Bạch Vô Thường mỉm cười, nhìn vào bàn tay mềm trắng bệch của chính mình, sau sưa cười nói: "Nhìn xem con mồi giãy giụa trong tay ta, có thể bóp chết hắn bất cứ lúc nào, nhưng ta hết lần này tới lần khác không bóp, đây thật đúng là chuyện cực kỳ thú vị."

P/S: Ta thích nào ... chương 4

Bình Luận (0)
Comment