Thân thể của hắn giống như đang không ngừng rơi xuống vực thẳm, giống như muốn bị hút vào bên trong địa ngục vô gian.
Phải qua khoảng một lúc rất lâu, hắn mới khôi phục lại tinh thần, sắc mặt tái nhợt, vô cùng kinh hãi, vội vàng nhanh chóng lùi lại, trên dưới toàn thân đều là mồ hôi lạnh đầm đìa.
"Tiền bối, ta thật sự không có gặp hắn, nếu như thực sự gặp, ta chắc chắn sẽ nói ra lời nói thật."
Kim Chiếu Thiên bờ môi run rẩy, hoảng sợ nói.
Huyền Long đạo nhân có được bằng hữu như vậy từ lúc nào?
Dương Phóng sắc mặt bình tĩnh, đã tiếp tục mân mê nụ hoa trước mặt nói: "Vậy trước khi hắn mất tích có từng liên lạc với ngươi hay không? Từng nói chuyện gì với ngươi?"
Hắn vốn muốn sử dụng lực lượng tinh thần, trực tiếp uy hiếp Kim Chiếu Thiên, để Kim Chiếu Thiên rơi vào trạng thái mê mê, trực tiếp khống chế lại, nhưng lại phát hiện lấy tinh thần lực hiện tại của hắn muốn trực tiếp khống chế một cao thủ Thánh Linh cảnh còn sống thì cực kỳ khó khăn, cho nên sau khi thử một lúc lâu thì đành phải thu tay lại lần nữa.
Điều này đã tạo ra ảo ảnh đáng sợ mà Kim Chiếu Thiên vừa mới gặp phải.
"Chuyện này ... hắn quả thực từng liên hệ với ta, đại khái là vào ba ngày trước, bản thân hắn bị trọng thương, giống như đánh nhau với người, trong đêm tới tìm ta, xin ta một chút bí dược chữa thương, lúc đó ta muốn giữ hắn lại nghỉ ngơi, đáng tiếc hắn khăng khăng muốn đi, từ sau đêm đó đến giờ ta chưa từng gặp hắn."
Kim Chiếu Thiên thay đổi sắc mặt.
"Thật sao? Vậy hắn có khả năng sẽ đi tới chỗ nào? Ngươi biết không?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Có lẽ ... có lẽ đã âm thầm rời đi, hắn chắc chắn là đã đắc tội với kẻ địch cực kỳ cường đại nào đó cho nên lúc đó mới không muốn ở lâu."
Kim Chiếu Thiên tiếp tục nói.
"Đắc tội với kẻ địch cực kỳ cường đại sao?"
Dương Phóng lặp lại, sau đó tiếp tục hỏi thăm một số vấn đề khác.
KIm Chiếu Thiên sắc mặt tái nhợt, thành thành thật thật, nói ra hết những gì mình biết.
Đảo mắt cái bảy tám phút trôi qua.
Dương Phóng sắc mặt bình tĩnh, bước chân bước đi, chậm chạp đi về phía bên ngoài sân, giọng nói bình thản truyền ra: "Kim gia chủ, tối nay quấy rầy, mong rằng chớ trách."
"Không dám không dám."
Kim Chiếu Thiên vội vàng trả lời.
Dương Phóng không nói thêm lời, thân thể chậm rãi biến mất ở bên trong bóng tối dày đặc, dần dần mơ hồ, không còn chút khí tức nào.
Kim Chiếu Thiên trong lòng kinh hãi, mồ hôi lạnh lăn xuống.
Đây rốt cuộc là gia hỏa nào?
Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê?
Trong lòng hắn dao động nhanh chóng, đột nhiên lao ra ngoài, trong bóng tối cẩn thận kiểm tra, xác định trong bóng tối không có người, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại đi về phía thư phòng một lần nữa.
Hắn đẩy cửa phòng ra, tiến vào thư phòng, đầu tiên ngồi trên ghế, không động đậy.
Thời gian trôi qua khoảng hai canh giờ, sau khi xác định bên ngoài không còn người nào thăm dò, lúc này mới lập tức đứng dậy, bắt đầu toàn lực kích hoạt một số trận pháp cỡ nhỏ ở bên trong thư phòng.
Sau khi bảy tám cái trận pháp liên tục được kích hoạt.
Bàn tay hắn vươn ra, lập tức chụp vào một cái bình ngọc ở trước mặt, nhẹ nhàng xoay chuyển.
Ầm ầm!
Truyền ra từng đợt âm thanh nặng nề.
Một căn phòng bí mật rộng rãi và sâu thẳm đột nhiên xuất hiện trong mắt Kim Chiếu Thiên.
Kim Chiếu Thiên cúi người, lập tức chui vào trong mật thất, rồi lại đóng chặt cửa mật thất lại.
Sâu trong mật thất.
Huyền Long đạo nhân sắc mặt tái nhợt, không có một chút máu nào, xếp bằng ở trên một chiếc giường ngọc, đang dốc sức chữa thương, trên người tỏa ra từng làn khói xanh lượn lờ.
Sau khi Kim Chiếu Thiên đi vào, hắn lập tức mở hai mắt ra, hơi có vẻ mệt mỏi, nói: "Đại ca, có chuyện gì xảy ra sao?"
Hô!
Kim Chiếu Thiên khẽ thở ra một hơi, sắc mặt nghiêm nghị, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vừa rồi thiếu chút nữa thì bị người phát hiện, mấy năm nay ngươi ở bên ngoài đến cùng đã trêu chọc người nào, vừa rồi thế mà có một tồn tại kinh khủng mơ hồ đã đạt tới Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê tới đây tìm ngươi, may mắn ý chí ta kiên định, được ta chặn lại."
Hắn và Huyền Long đạo nhân đúng là một đôi huynh đệ thân thiết!
"Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê?"
Huyền Long đạo nhân thay đổi sắc mặt.
Là kẻ thù?
Hay là cao tầng của Địa Phủ?
Ngay vào lúc hắn đang suy nghĩ nhanh chóng, đột nhiên, một giọng nói bình tĩnh chậm rãi mà ung dung lại vang lên: "Huyền Long đạo nhân, ngươi thật đúng là để cho ta dễ tìm ..."
Huyền Long đạo nhân, Kim Chiếu Thiên, tất cả đều đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Đặc biệt là Kim Chiếu Thiên, quả thực không dám tin.
Là người vừa rồi sao?
Hắn quay trở lại rồi?
Làm sao hắn có thể tiến vào mật thất?
"Ngươi!"
Kim Chiếu Thiên vội vàng quay đầu, kinh hãi mở miệng.
Nhưng đập vào mi mắt trực tiếp là một bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng phất một cái, Kim Chiếu Thiên lập tức mất đi ý thức, thân thể lảo đảo, mê mê man man lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.
Huyền Long đạo nhân ở bên cạnh thì tròng mắt co rụt lại, lộ ra vẻ kinh ngạc, trong đồng tử phản chiếu ra là một bóng người vô cùng cao lớn.
Hắn định xoay người đứng lên, liều lĩnh tiến hành ngăn cản nhưng thân thể đột nhiên dừng lại, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Trước mắt, một cái lệnh bài sáng lên trong tay của đối phương, lóe ra từng đợt màu sáng bạc.
Trên đó viết một chữ lớn 'Bạch'.
"Vô ... Vô Thường tôn giả?"
Môi hắn run rẩy.
Bạch Vô Thường!
Một trong những cao tầng của Địa Phủ?
Cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê!
"Nói đi, ta muốn biết tất cả."
Sau khi lệnh bài Dương Phóng sáng lên, bình tĩnh mở miệng.
P/S: Ta thích nào ... chương 3