Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Dịch)

Chương 991 - Chương 991 - Thiên Toán Tử

Chương 991 - Thiên Toán Tử
Chương 991 - Thiên Toán Tử

Sương mù nồng đậm sôi trào mãnh liệt ở bốn phương tám hướng lập tức bắt đầu tiêu tán một cách nhanh chóng.

"Xuất hiện đường ra!"

Mọi người kinh hô lên, vội vàng nhanh chóng lao về phía bên ngoài.

"Đi!"

Dương Phóng khẽ quát một tiếng, cũng lập tức nhanh chóng lao nhanh ra bên ngoài.

Tứ Vực Luân hồi!

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng từ khi hắn hoàn toàn tu thành lĩnh vực đến nay!

Thực sự cường đại!

Trước đó mặc dù đã từng động tới, tuy nhiên ở vào thời điểm đó lĩnh vực của hắn còn chưa hoàn toàn thành hình, chỉ có thể duy trì khoảng bảy tám giây, cho nên Tứ Vực Luân hồi căn bản không mang tới bao nhiêu tác dụng.

Nhưng bây giờ thì khác, uy lực của nó so với trước đó là không thể sánh nổi.

"Theo Tứ Vực Luân hồi này phát triển, sau này chưa chắc không thể diễn biến thành Lục Đạo Luân hồi trong truyền thuyết a!"

Hai mắt Dương Phóng chớp động.

Bốn cái Thần chủng, đại biểu cho bốn cái vòng xoáy khác biệt.

Như vậy, nếu như sáu cái Thần chủng, uy lực càng mạnh phải không?

Nói là Lục Đạo Luân hồi, cũng không phải không thể.

···

Sau nửa canh giờ.

Bóng người lấp lóe.

Từng vị cao thủ cuối cùng cũng nhanh chóng lao ra khỏi màn sương mù màu trắng dày đặc, mỗi người đều vô cùng chật vật, trong lòng còn sợ hãi.

Bọn họ quay đầu nhìn lại đều có loại cảm giác như trở về từ cõi chết.

Loại sinh vật mới vừa rồi kia vô cùng quái dị, ngay cả cao thủ Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê thế mà cũng giết không được hắn!

Thân thể bị đánh nát bao nhiêu lần mà vẫn có thể sống lại được.

Quả thực yêu dị.

"Là âm mưu, tiếng sáo nơi này căn bản chính là một trận âm mưu, người trước đó còn ở bên trong ngôi miếu cổ chưa đi ra kia đoán chừng phải chết hết toàn bộ!"

Sắc mặt Quách Tử Minh thay đổi.

Trong lòng mọi người run lên.

Không sai!

Thật đáng tiếc khi họ không ngại đường xa vạn dặm chạy tới nơi đây.

Hiện tại chỉ sợ không có một người nào còn có thể sống mà đi ra!

Nếu không phải bọn họ đi theo Dương Phóng chạy ra ngoài vậy chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!

Đột nhiên, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía Dương Phóng, muốn cảm ơn, lại phát hiện thân thể Dương Phóng sớm đã rời khỏi nơi này từ lúc nào không hay, biến mất không thấy đâu nữa.

"Vị tiền bối kia đi rồi?"

"Thực lực thật là khủng khiếp, vị tiền bối đó đến tột cùng là thần thánh phương nào?"

"Không phải là cao nhân của Thương Khung Thần cung hay là Thần Tích phường đó chứ?"

Mọi người thi nhau tự nói.

Bọn họ nhìn thoáng qua màn sương trắng một lần nữa, rùng mình một cái rồi nhanh chóng rời xa khỏi nơi này.

···

Một phương hướng khác.

Hai tay Dương Phóng chắp sau lưng, quần áo tung bay, đi về phía nơi xa, mở miệng nói với giọng nói lạnh lùng: "Chuyện về tiếng sáo chỉ như vậy mà thôi, tiếp theo ngươi không cần phải đi theo ta, về phần Ngô Ba, sau đó để ta đi tìm."

"Vâng, Tôn giả."

Huyền Long đạo nhân ở một bên cung kính nói.

Không hổ là Bạch Vô Thường thần bí khó lường.

Tối nay hắn đã hoàn toàn được mở rộng tầm mắt.

Có đối phương ra tay, Ngô Ba chắc là chẳng mấy chốc là có thể tìm về được, về phần đám người thần bí đánh lén bọn họ kia, đoán chừng cũng không có người nào trốn thoát.

Hai người chia tay ở ngoài thành.

Dương Phóng mặt không biểu tình, sau khi vào thành, lập tức bước đi không có mục đích ở bên trong thành.

Dù sao đối phương đã đưa loại phấn hương vô hình kia cho hắn, tiếp theo chỉ cần mở rộng phạm vi ra để tìm kiếm một chút là được.

Một khi hoàn thành các loại nhiệm vụ ở nơi này, hắn là có thể đi tìm nửa tấm Đạo đồ còn lại.

···

Hai ngày sau.

Bên trong Huyền Kinh thành sầm uất và rộng lớn.

Dòng người sôi động, rất náo nhiệt.

Một người mặc áo bào đen, dáng người cao gầy đi qua một con hẻm nhỏ, thân thể rẽ trái rẽ phải thần bí khó lường, rồi lao thẳng về phía một viện tử vắng vẻ.

Trong viện tử, sớm đã có ba bóng người chờ đợi ở đây đã lâu, hai nam một nữ, khí độ phi phàm, tuổi tác đều không nhỏ, nhìn ít nhất cũng có hơn bốn mươi.

"Tin tức ngoài thành truyền tới, quả nhiên không phải là cánh cổng Thần quốc mở ra gì đó mà là một con sinh vật vô cùng đáng sợ tới quấy phá, nó đang cố ý dẫn dụ cường giả khắp nơi đến đó để tiến hành thôn phệ, hiện tại các thế lực lớn tất cả đều tổn thất nặng nề."

Bóng người cao gầy mặc áo bào đen, mỉm cười nói.

Mấy người trước mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Cũng may Thiên Toán Tử tính toán không một chỗ sai sót, kịp thời cảm thấy khác thường, để toàn bộ chúng ta rời xa, bằng không sợ rằng chúng ta cũng huy động toàn bộ lực lượng tới thăm dò một cái khu vực như vậy."

Một nữ tử trong mấy người lộ ra vẻ mặt rung động, nói: "Nơi đó đến tột cùng là có loại sinh vật gì? Nhiều cao thủ Thánh Linh cảnh đi tới như vậy mà cũng không thể làm gì được nó? Người của Thương Khung Thần cung, Thần Tích phường đều không được sao?"

"Không biết là sinh vật gì, nhưng Thiên Toán Tử từng nói, ngay cả hắn cũng không tính ra được bản thể của đối phương, chỉ biết là vô cùng đáng sợ, tràn ngập không rõ, có điều, người tiến vào đêm ngày hôm trước cũng không có người của Thương Khung Thần cung và Thần Tích phường, bọn họ cũng không phải chết thảm toàn bộ, có một nhóm người ngược lại là còn sống mà đi ra."

Bóng người cao gầy mặc áo bào đen mỉm cười nói: "Nhưng coi như còn sống thì bọn họ cũng đều sợ run tim mất mật, mượn cớ ốm không ra, không muốn gặp người một cách dễ dàng."

Những người khác thi nhau gật đầu.

Trải qua loại chuyện quỷ dị này, đoán chừng tâm trạng của phần lớn người đều sẽ xảy ra vấn đề.

Không muốn ra ngoài cũng xem như là bình thường.

P/S: Ta thích nào ... chương 1.

Bình Luận (0)
Comment