Sáng sớm hôm sau, Lạc Hồng sau khi đã ở lại Lạc phủ một đêm, liền khởi hành bay về Xích Dương sơn.
Nhớ tới ánh mắt của mẫu thân trước khi đi, Lạc Hồng không khỏi sờ sờ mũi, không nghĩ tới Lý Tiểu Thanh lại đi bái phỏng cha mẹ hắn.
Cho nên, lúc ấy hắn mới vừa nói xong mình không có nữ tử trong lòng, ánh mắt hai lão liền trở nên cổ quái, làm hại hắn đành phải lần nữa đem Ngu Nhược Hi lấy ra làm bia đỡ đạn.
Đang bay đi không nhanh không chậm, Lạc Hồng đột nhiên dừng lại, cách đó không xa phía sau xuất hiện một chấm nhỏ màu vàng, nó rất nhanh tiếp cận tới, không phải ai khác chính là Hoàng Sí Điểu.
Lạc Hồng hôm qua để nó ở lại chỗ ẩn nấp của tu sĩ Ma đạo, rải xuống đậu mà chim này thích ăn, chỉ cần nói rõ phương vị đại khái, chim này có thể tìm được chỗ rải đậu.
Cho nên, Lạc Hồng vẫn không ngừng giám thị hai người này.
Đêm đó sau khi phá hỏng chuyện tốt của bọn hắn, Lạc Hồng liền thông qua Hoàng Sí Điểu nhìn thấy được hai người này suốt đêm rút khỏi Sơn Dương thành, trên mặt một bộ như cha mẹ chết.
Sau đó, hắn liền để Hoàng Sí Điểu một mực truy tung theo chân hai người, một khi xuất hiện những tu tiên giả khác liền lập tức rút về, để tránh bị đối phương phát hiện, đả thảo kinh xà.
''Tiểu tử kia, nhớ kỹ phương vị trước khi rút về chưa?''
Lạc Hồng nghiền nát nửa viên Hoàng Long Đan đặt ở lòng bàn tay, mặc cho Hoàng Sí Điểu mổ.
Hoàng Sí Điểu đầu tiên là ngẩng đầu kêu to hai tiếng, sau đó dùng hạt Hoàng Long Đan bày ra một chữ "Chết".
''Hai người kia bị tu tiên giả mới xuất hiện giết rồi?" Lạc Hồng nhíu mày.
''Thu Thu!''
Mọi thứ đang trở nên rắc rối hơn rồi ah!
......
Xích Dương Sơn nằm ở phía nam Sơn Dương thành, Lạc Hồng phi hành đến đó mất hai ngày, hiện tại đã đến chân núi.
Ngoài Xích Dương sơn cũng không có đại trận phòng hộ, điều này có liên quan đến hỏa linh khí ở đây từ xưa đã mang tính cuồng bạo khó hấp thu.
Cái gọi là trận pháp, chính là phương pháp vận dụng linh khí trong thiên địa, điều khiển nó theo ý của tu sĩ.
Đại trận chân chính dựa vào linh mạch trên mặt đất thiết lập, cần trận pháp sư tùy theo hoàn cảnh mà lựa chọn vật liệu bố trận cùng phương vị, phức tạp vô cùng, không phải trận pháp đại sư không thể đảm nhiệm việc này.
Mà một khi bố trận thành công, liền có thể điều động linh lực của linh mạch, có thể tạo ra công kích có uy lực tuyệt luân.
Trận kỳ cùng trận bàn mà tu tiên giả thường dùng bất quá là ứng dụng thô thiển của trận pháp, không cần người luyện chế có lý giải quá cao siêu đối với trận pháp chi đạo, chỉ cần từng bước chiếu theo phối phương mà tiến hành luyện chế, lúc sử dụng cũng chỉ là cần dùng linh thạch làm động cơ, uy lực không thể so sánh với cái trước được.
So sánh giữa hai thứ, một cái giống như tác phẩm nghệ thuật do bậc thầy chế tác, một cái giống như sản phẩm công nghiệp hóa có thể sản xuất theo dây chuyền đại trà vậy.
Bất quá, bất kể là cách nào, đều có yêu cầu nghiêm ngặt đối với linh khí ở địa điểm bố trận, địa phương giống như Xích Dương sơn có hỏa linh khí quá mức cuồng bạo khó thuần, cũng chỉ có thể thỉnh trận pháp đại sư bố trí đại trận tương ứng, nhưng giá cả quá cao, đến Lý Hóa Nguyên đều chịu không nổi, cho nên vẫn luôn là dựa vào tu tiên giả của Lý gia trấn thủ.
Vừa tới gần Xích Dương sơn, Lạc Hồng liền cảm giác được một cỗ khí tức nóng rực, thần thức đảo qua liền nhìn thấy một đám tu sĩ Lý gia canh giữ ở chỗ quặng mỏ, mỗi người vẻ mặt khẩn trương, tựa hồ đang phòng bị cái gì, tỷ muội Lý gia cũng ở trong đó.
''Đây là xem ta là tà tu, đến nỗi thần hồn nát thần tính như thế, xem ra thủ vệ Xích Dương sơn cũng không phải là việc gì dễ chịu.''
Lạc Hồng lắc đầu, trực tiếp nói rõ thân phận, rơi xuống trước mặt chúng tu sĩ kia.
Trong đám người lập tức đi ra một lão giả râu hoa râm, có chút hoảng hốt hành lễ với Lạc Hồng:
''Tiền bối, chúng ta không biết là ngài từ xa tới, mong rằng thứ tội.''
''Ngươi là quản sự Xích Dương sơn? Gọi như thế nào?" Lạc Hồng thản nhiên hỏi.
''Lão hủ Lý Minh Nghĩa, là một trong ba vị quản sự Xích Dương sơn.''
Lão giả lớn tuổi hơn Lạc Hồng không biết bao nhiêu, lúc này lại cực kỳ cung kính đối đãi với trưởng bối.
''Ba vị quản sự? Còn có hai vị ở nơi nào? Các ngươi phân biệt phụ trách sự vụ nào?''
Lạc Hồng một bộ dáng vội vàng, tựa hồ muốn trong vòng một ngày đem phiền toái Xích Dương sơn giải quyết.
"Lão hủ phụ trách phòng vệ Xích Dương sơn, tộc đệ Minh Lễ phụ trách khai thác Xích Dương thạch, bởi vì lúc trước bị tà tu cướp sạch hết sản lượng tồn kho, mà đầu tháng sau sẽ đến hạn phải cung cấp một số Xích Dương thạch cho Hắc Nguyệt thương hành, hắn đang tự mình giám sát thợ mỏ gia tăng tốc độ khai thác, không thể dễ dàng rời đi."
''Tộc huynh Minh Nhân của ta thì phụ trách cung cấp vật tư cho toàn núi, ăn uống ngủ nghỉ của đám người trên núi đều do hắn quản. Mặt khác tộc huynh còn phụ trách từ Tiểu Hàn hồ ngoài trăm dặm vận chuyển nước tới đây, những thợ mỏ phàm nhân kia cứ cách ba ngày phải uống một chén nước lạnh, hòng thanh trừ trong hỏa độc ứ đọng cơ thể ah.''
''Bây giờ hắn còn đang trên đường, hẳn là còn hai ngày nữa sẽ về tới.''
Lý Minh Nghĩa thành thật hồi đáp, thỉnh thoảng giương mắt nhìn trộm thần sắc Lạc Hồng, trong lòng không khỏi cảm thán vị tiền bối này tuổi trẻ.
''Không có người quản lý?''
Lạc Hồng nhướng mày, ba bộ phận ai làm việc nấy, mỗi vị quản sự đều có quyền lợi tuyệt đối trong lĩnh vực mà mình phụ trách, làm sao có thể không sinh ra ý riêng cho được.
Xem ra, gian tế xuất thân từ trong ba người này, hoặc là ba người này đều là gian tế!
''Tiền bối nếu ngài đã đến, ngài chính là người quản lý ah.''
Lý Minh Nghĩa nịnh nọt cười nói, lại vỗ mông ngựa Lạc Hồng.
''Dẫn ta đến hầm mỏ xem một chút đi.''
Lạc Hồng nói xong, liền đi về phía hầm mỏ trước.
''Tốt! Để ta bồi tiền bối. Các ngươi đều giải tán đi, lưu lại người trực, còn lại đều trở về tu luyện.''
Lý Minh Nghĩa vội vàng dặn dò một câu, liền bước nhanh đuổi theo Lạc Hồng.
''Tỷ tỷ, Lạc sư huynh đã Trúc Cơ rồi.''
Lý Tiểu Thanh trong lòng hơi nhức, Lạc sư huynh vừa rồi cũng không nhìn nàng một cái, rõ ràng nàng đã rất cố gắng, hiện tại đều đã là cao thủ Luyện Khí tầng mười hai, ở trong những tu sĩ cùng thế hệ thì nàng tuyệt đối đã được xem là người nổi bật, nhưng cùng Lạc sư huynh lại càng ngày càng xa.
''Muội muội ngốc, ngươi bây giờ nên gọi hắn là Lạc sư thúc.''
Uyển Uyển than nhẹ một tiếng, nhìn muội muội đã cao bằng nàng, không đưa tay sờ đầu nàng nữa.
''Chính là Lạc sư huynh!''
Lý Tiểu Thanh bực bội tế ra pháp khí, bay về phía dành cho mọi người tu luyện dưới chân Xích Dương sơn.
Trong mỏ, ánh mắt Lạc Hồng khẽ biến, với thần thức của hắn, đối thoại của tỷ muội Lý gia hắn tự nhiên nghe được rõ ràng.
Bên Tiểu Thanh không thể kéo dài thêm nữa, phải nhanh chóng nói rõ ràng với nàng mới được, đau dài không bằng đau ngắn.
Thu liễm tâm thần, Lạc Hồng đem lực chú ý chuyển tới trên người thợ mỏ phàm nhân lao động trong mỏ.
…
Xích Dương sơn nóng rực, ngay cả tu tiên giả cũng có thể rõ ràng cảm giác được, phàm nhân đặt mình trong đó, cho dù hơi động một chút cũng sẽ mồ hôi rơi như mưa, càng miễn bàn bọn họ còn muốn tiến hành hạng mục lao động nặng nề như đào quặng.
Cho nên, Lạc Hồng nhìn thấy mỗi thợ mỏ đều để trần thân trên, bên ngoài cơ thể tràn đầy mồ hôi cùng tro bụi ngưng kết lại thành một tầng vật chất, nếu không phải một đôi mắt còn có thần thái, Lạc Hồng đều phải hoài nghi bọn họ là khôi lỗi.
Chuyện sử dụng thợ mỏ là phàm nhân, Lạc Hồng không đánh giá nhiều, Lý gia không có người ép buộc bọn họ đến làm thợ mỏ, trên thực tế vì kiếm bạc của Lý gia, phàm nhân muốn vào Xích Dương sơn còn phải xếp hàng.
Đổi lại nếu là quốc gia do Ma đạo lục tông khống chế, những thợ mỏ này không những mỗi ngày đều phải làm việc nặng nhọc hơn, còn có thể không cần lý do gì cũng bị đánh đập tàn nhẫn, thường thường sống không quá một năm.
Sau khi chết, hồn phách của bọn họ còn có thể bị tu sĩ Ma đạo thu làm tài liệu luyện khí luyện công, từ sống đến chết một chút cũng không lãng phí.
Sau đó, Lạc Hồng liền gặp được Lý Minh Lễ, hắn tuy là tộc đệ của Lý Minh Nghĩa, nhưng thoạt nhìn so với tộc huynh hắn còn già nua hơn rất nhiều, lúc này vì đuổi kịp tiến độ, đang thi pháp đánh nát khối khoáng thạch lớn.
Nếu không phải Xích Dương thạch khoáng mạch kiên cố vô cùng, Lạc Hồng tuyệt đối quay đầu bước đi.
Người này liều mạng như vậy, ngược lại không quá giống gian tế.