Chương 1787: Đừng làm hắn bị thương
Chương 1787: Đừng làm hắn bị thươngChương 1787: Đừng làm hắn bị thương
Chương 1787: Đừng làm hắn bị thương
"Mạc tiểu tử, lão phu cũng không khuyên ngươi, chỉ muốn hỏi một chút Oánh Oánh nha đầu và Cố tiểu tử có khỏe không?
Lão phu nghe nói bọn họ mất tích cùng với ngươi."
Mạnh Thiên Tinh lúc này đột nhiên tiến lên hai bước hỏi.
Vừa nghe lời này, bọn người Mễ Thông không khỏi giật nảy mình.
Hay lắm, đây chính là hung nhân ba quyền đánh chết Tống Minh đó!
Ngươi dám gọi hắn là tiểu tử, không muốn sống nữa sao?
Nhưng mà để mọi người không nghĩ tới chính là, Lạc Hồng nguyên bản vẻ mặt nghiêm túc, giờ phút này lại lộ ra mỉm cười, khách khí nói với Mạnh Thiên Tinh:
"Hai người bọn họ đều rất tốt, còn có một ít cơ duyên, bây giờ bế quan ở Thanh Vũ Đảo, ngày sau hơn phân nửa sẽ trở về."
Hai người Hám Nghê khác với Lạc Hồng, đời này của bọn họ tám phần mười thời gian đều ở Tùng Hạc Lâu, Tùng Hạc Lâu chính là nhà của bọn họ, ngày sau trở về cơ hồ là khẳng định.
"Vậy là tốt rồi, nhưng mà tiểu tử ngươi sau này không có việc gì cũng có thể trở về xem một chút."
Mạnh Thiên Tinh gật gật đầu, nói xong liền lui vào trong đám người.
Một màn này khiến đám người Mễ Thông trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ: Ai u, Mạnh lão chính là Mạnh lão, mặc kệ ở nơi nào, mặt mũi đều lớn như vậy!
"Ừm, sau này khi nào Mạc mỗ rãnh rỗi nhất định sẽ đến tiếp kiến ngài."
Lạc Hồng lại khách khí đáp ứng.
Mạnh lão này đi qua giúp hắn không ít, đáng giá hắn lấy lễ đối đãi.
Sau đó, Lạc Hồng cũng không trì hoãn quá lâu, rất nhanh đã cùng mọi người đi tới tòa truyền tống trận bảy sao có thể trực tiếp liên thông với các tông.
Truyền Tống Trận này tuy không tâm thường, nhưng chi phí mỗi lần mở ra cũng cực kỳ kinh người.
Nếu như không phải đang trong thời điểm chiến sự khẩn trương thì tuyệt đối sẽ không sử dụng.
"Mạc đạo hữu, trong linh thú hoàn này là ngươi muốn Ngân Giác tộc, mong rằng thuận buồm xuôi gió."
Lúc này Hạng Thiên Cân đến đưa, cũng đưa một cái vòng linh thú cho Lạc Hồng.
Đặt trong linh thú hoàn? Thật đúng là có thể.
"Đa tạt"
Chửi thì chửi, nhưng Lạc Hồng cũng không quên công phu mặt ngoài.
Trước khi có đủ thực lực, hắn cũng không muốn bị toàn bộ Tu Tiên Giới xem như ngoại tộc.
Không bao lâu, trong ánh mắt như trút được gánh nặng của đám người Hạng Thiên Cân, đám người Lạc Hồng đã biến mất trong cột sáng ngút trời.
Tùng Hạc lâu, Quan Vân điện.
Bởi vì lúc trước Nhạc Độc Hành mang hơn phân nửa nhân vật có thực quyền Tùng Hạc lâu đến Thủy Hỏa bí cảnh, để bọn họ đều vẫn lạc tại nơi đó, trước mắt kết cấu quyền lực Tùng Hạc lâu cơ hồ từ trên xuống dưới đều thay đổi một lần, nhấc lên rung chuyển không nhỏ trong tông môn.
Cũng may Tùng Hạc lâu còn có một vị Kim Tiên đạo chủ, loạn mới không huyên náo quá lớn.
Nhưng mà, vị Kim Tiên Đạo Chủ này hiện tại cũng đang ở tiền tuyến chống đỡ Tây Hoang tiến công, Lạc Hồng là vô duyên nhìn thấy.
"Mạc đạo hữu, bởi vì ngươi cùng Linh Tiên Tử bọn hắn đều chỉ là mất tích, cho nên trong lầu liền không có động động phủ của các ngươi."
Nếu muốn thu dọn, trực tiếp trở về là được."
Sau khi Mễ Thông nghe ngóng tình huống một chút, liền nói cho Lạc Hồng.
Trong lòng của hắn không khỏi cảm thấy may mắn vì không có ai làm ra chuyện ngu xuẩn gì, nếu không thì phiền toái rồi!
"Ừm, như thế rất tốt.
Mễ đạo hữu, ngươi không cần đi theo, chờ Mạc mỗ thu thập xong sẽ rời khỏi Tùng Hạc lâu."
Lạc Hồng gật gật đầu, hắn cũng không muốn sinh thêm sự cố.
"Tốt lắm, vừa vặn Mễ mỗ còn có việc, cáo từ."
Mễ Thông ước gì sớm rời xa Lạc Hồng hung nhân này một chút, nghe vậy liền cáo từ rời đi.
Sau đó không lâu, Lạc Hồng đã đi tới đỉnh Bích Hà.
Đúng như Mễ Thông nói, hắn đã từng lưu lại minh ám cấm chế đều còn, xác thực không có người có ý đồ xâm nhập qua.
Thần niệm vừa động, Lạc Hồng liền lấy ra lệnh bài cấm chế, mở ra động phủ.
Nhưng sau một khắc, thần sắc của hắn đột nhiên ngưng tụi
"Không thấy."
Lạc Hồng không dụng tâm kinh doanh động phủ này, cũng không để lại thứ gì quá quý giá, để hắn cố ý đi chuyến này chính là hai người.
Một người là Anh Minh phụ trách thay hắn quản lý động phủ, một người khác thì là Minh Trùng Chỉ Mẫu kia.
Nhưng sau khi Lạc Hồng tiến vào động phủ, lại không cảm ứng được bất kỳ một khí tức nào trong hai người này.
Hiển nhiên trong khoảng thời gian hắn rời đi, trong động phủ này đã xảy ra một ít chuyện!
"Ta rời đi không tính là lâu, ngược lại là có thể không cần đi tìm manh mối gì."
Nói xong, Lạc Hồng liền mở Huyễn Thế Tinh Đồng ra, một vệt kim quang tuôn ra, trong nháy mắt liền hiện đầy toàn bộ động phủ.
Ngay sau đó, phù văn cấm chế đang lưu chuyển trong động phủ liên nhao nhao nghịch chuyển.
Lạc Hồng đúng là trực tiếp mượn nhờ thần thông Huyễn Thế Tinh Đồng, nghịch chuyển thời gian trong động phủ!
Đương nhiên, đây cũng không phải là thật sự trở lại quá khứ, tất cả những gì Lạc Hồng nhìn thấy hiện tại đều chỉ là ảo giác. Sau thời gian một nén nhang, trong động phủ không một bóng người đã xuất hiện.
Lạc Hồng thấy thế thân hình lóe lên, liền đi tới một tòa thạch thất phía dưới cùng của động phủ.
Chỉ thấy, Anh Minh đang kinh sợ từ trong một cái kén trùng thoát ra.
Nhưng đây là thời gian ngược dòng, cho nên lúc đó thật sự xảy ra, Anh Minh bị tơ tằm trói thành một cái kén.
Về phân là ai làm, căn bản không cần suy nghĩ nhiều!
Lạc Hồng quay đầu nhìn lại, liền ở trong góc thạch thất thấy được một hắc y mỹ phụ.
Khẽ chau mày, Lạc Hồng lập tức khôi phục thời gian bình thường, vì thế hắn liên nhìn thấy hắc y mỹ phụ nuốt trùng kén đang quấn lấy Anh Minh vào trong miệng, sau đó từ trong một đường hầm chạy ra khỏi động phủ.
"Anh Minh đã chết rồi sao?"
Ngân tiên tử lúc này có chút lo lắng hỏi.
"Không có, nếu như nàng muốn giết chết Anh Minh, căn bản không cần dùng tơ tằm vây khốn, mà có thể trực tiếp nuốt chửng Anh Minh.
Cho nên, hiện tại Anh Minh hẳn là vẫn an toàn."
Loại chuyện này cũng không khó phán đoán, chân chính để cho Lạc Hồng vẻ mặt ngưng trọng, chính là Minh Trùng Chi Mẫu vậy mà phá vỡ cấm chế hắn lưu lại!
Cấm chế Bích Hà Phong cũng không có bỏ qua dưới mặt đất, Minh Trùng Mẫu mặc dù nắm giữ Thôn Phệ Pháp Tắc, có chút trợ giúp đối với phá cấm, nhưng nếu như không thể khôi phục tu vi Chân Tiên, cũng không thể nào làm được.
Mà lúc trước nàng nói cho Lạc Hồng thời gian khôi phục, thời gian nàng khôi phục tu vi đã sớm hơn rất nhiều.
Nói cách khác, tên này sớm đã có tâm tư bỏ chạy, không chỉ vì Lạc Hồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà cho nàng cơ hội.
"Con côn trùng kia vẫn còn ở Tùng Hạc lâu sao?"
Ngân tiên tử nhìn thoáng qua địa động rồi hỏi.
"Nếu như vẫn còn, bằng vào cấm chế Lạc mỗ hạ trong nguyên thần của nàng, nhất định có thể có cảm ứng.
Bây giờ không có một chút cảm ứng nào, hiển nhiên nàng đã chạy xa rồi!"
Lạc Hồng lắc đầu nói, đồng thời trong lòng của hắn vạn phần khó hiểu.
Chính mình ăn ngon uống ngon mà cung cấp nàng, xong việc liền uống chút trùng nhũ, nàng chạy cái gì a?
"Có muốn đi tìm nàng không?”
Ngân tiên tử không để ý chút nào nói.
"Tìm nhất định là muốn tìm, nhưng Lạc mỗ không có thời gian này.
Nghĩ đến nàng cũng trốn không thoát Bắc Hàn Tiên Vực, vậy thì cũng nên gia nhập điều kiện đi."
Lần này Lạc Hồng rời khỏi Hắc Phong hải vực, mục đích chủ yếu là hợp tác với Bắc Hàn tam đại tông, để có đủ linh tài Chân Thổ pháp tắc để chữa trị Địa Tạng Pháp Luân.
Mà trước mắt Lạc Hồng không có thời gian đi chơi trốn tìm với Minh Trùng Chi Mẫu, hắn định vào lúc bàn điều kiện, để ba đại tông thay hắn tìm kiếm.
Sau khi biết rõ chuyện gì xảy ra, Lạc Hồng đem Huyễn Thế Tinh Đồng hợp lại, liền nhanh chóng thu thập đồ vật trong động phủ.
Cũng không lâu lắm, hắn bay ra khỏi Bích Hà Phong, sau đó trực tiếp đi về phía Tùng Hạc lâu.
"Đạo hữu xin dừng bước!"
Nhưng ngay lúc Lạc Hồng sắp rời Tùng Hạc lâu, phía sau hắn lại truyên đến một tiếng la.
Có người tới Lạc Hồng tất nhiên là đã sớm phát hiện, lại không nghĩ rằng bọn họ là hướng về phía mình mà tới.
Chần chờ một chút, Lạc Hồng liền dừng độn quang lại.
Mấy hơi thở sau, bốn đạo độn quang dừng lại cách Lạc Hồng không xa, lộ ra bốn đạo thân hình hai nam hai nữ.
Trong đó hai người Lạc Hồng còn biết, cũng bởi vì bọn họ nên Lạc Hồng mới không bỏ đi.
Phải biết rằng, thời gian của hắn bây giờ rất gấp.
"Chúc Cao đạo hữu, Chúc Phượng đạo hữu, nhiều năm không gặp, đã lâu không gặp."
Lạc Hồng chắp tay chào hỏi một tiếng.
"Bái kiến Mạc đạo hữu."
Tỷ đệ hai người cũng lập tức đáp lễ.
Nhưng Lạc Hồng liếc mắt một cái liền nhìn ra thần sắc của bọn họ có chút đau thương, trong lòng không khỏi khẽ động, mở miệng hỏi:
"Không biết Chúc Hà đạo hữu bây giờ khỏe chứ?"
Chúc Hà chính là huynh trưởng của hai người này, cũng là người đã phối hợp với Lưu Trường Lâm ở Huyết Hà Cốc, thi triển thân thông dung hợp pháp tắc.
"Nhị ca hắn đã vẫn lạc ở tiên tuyến!"
Chúc Cao lúc này nắm chặt hai tay, ánh mắt bi phẫn nói.
"jI"
Lạc Hồng nghe vậy không khỏi thở dài một tiếng, không nghĩ tới Chúc Hà bởi vì bị thương ở Huyết Hà Cốc, không có tham gia vào trong bí cảnh Thủy Hỏa, đã tránh được một kiếp, nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống.
Nhưng điều này cũng không có gì kỳ lạ, dù sao thì Lưu Hỏa tông cũng là đại tông môn đệ nhất Đông Hoang, bây giờ chính là thời điểm để bọn họ đi lên.
"Những chuyện nhỏ nhặt này các ngươi sau đó lại nói, hiện tại bản tông chủ tới hỏi ngươi, ngươi có biết Chúc đạo chủ hiện tại ở nơi nào không?"
Nhưng mà không đợi Lạc Hồng cảm thán quá lâu, nữ tử mũ phượng bên cạnh Chúc Phượng kia liền vênh váo hung hăng mở miệng nói.
Thấy nàng ta tỏ thái độ như vậy, Lạc Hồng có chút không vui, không trả lời vấn đề của nàng ta, mà nhìn về phía Chúc Phượng nói:
"Vị này là...'
"A, Mạc đạo hữu, vị Lâm tiên tử này chính là tông chủ đương nhiệm của Lưu Hỏa Tông ta, vị bên cạnh này là Chấp Pháp trưởng lão Ân Viêm."
Chúc Phượng vội vàng giới thiệu cho Lạc Hồng một chút.
"A, thì ra là Lâm tiên tử và Ân đạo hữu, đi lên không tự báo tính danh, lại đổ ập xuống hỏi thăm, nhị vị không thấy bản thân có chút thất lễ sao?"
Minh Trùng Chi Mẫu chạy, Lạc Hồng đang phiền muộn, lập tức tức giận nói.
"Mạc Bất Phàm! Lâm tông chủ đã tự mình đến tìm ngươi, ngươi còn có lễ ngộ gì nữa?
Chẳng lẽ sau này giữa các Chân Tiên không còn chênh lệch gì nữa sao? Mau chóng trả lời câu hỏi của Lâm tông chủ!"
Tóc Ân Viêm đỏ rực, còn chải thành sừng trâu, giờ phút này vừa tức giận, lập tức cũng có chút giống.
"Ha ha, thú vị, dám nói chuyện với ta như vậy mà các ngươi không nhận được tin tức gì sao?”
Lạc Hồng lập tức bị chọc tức bật cười, không phải ép hắn hiển thánh trước mặt người khác đúng không.
"Mạc đạo hữu, xin ngươi đừng lãng phí thời gian, Chúc Đạo Chủ rất quan trọng.
Mặt khác, chuyện liên quan tới Yên Hồng, bổn tông chủ cũng muốn hỏi ngươi một chút."
Lâm Dao lúc này nghiêm mặt nói.
Về phần Lạc Hồng tin tức, nàng đương nhiên là nhận được, bằng không thì cũng sẽ không xuất hiện ở đây.
Nhưng tin tức này tổng cộng có hai cái, nàng chỉ nhận được tin thứ nhất Lạc Hồng xuất hiện, sau đó liền vội vàng động thân, lại không có thu được tin tức mấu chốt thứ hai.
Đây cũng không phải người của Lưu Hỏa Tông làm việc không dụng tâm ở Tùng Hạc Lâu, mà là khi truyền tống trở về có thêm một người vốn không có rất dễ dàng nhìn ra, nhưng sau đó cần một chút thời gian để dò xét.
Nhưng hết lần này tới lần khác Lâm Dao phân phó, Mạc Bất Phàm một khi xuất hiện sẽ lập tức báo cáo, cũng có lá gan của hai người này.
"Không biết."
Lạc Hồng bỏ lại một câu, liền xoay người muốn đi.
"Cho mặt không cần!"
Ân Viêm thấy thế giận dữ, xích diễm trên tay phải bay vọt lên liền chộp tới bả vai Lạc Hồng!
"Đừng làm hắn bị thương."
Lâm Dao thấy tình cảnh này cũng khẽ nhíu mày, nhưng Mạc Bất Phàm chung quy vẫn là trưởng lão Tùng Hạc lâu, nàng cũng không tiện để cho người ta làm quá mức.
"Hiểu rõ!"
Ân Viêm lúc này nghe lời làm cho xích diễm trên tay yếu đi một ít.
Hắn thấy, lấy tu vi Chân Tiên hậu kỳ, đối phó một gia hỏa Chân Tiên sơ kỳ, chỉ cần vận dụng một thành thực lực là được rồi.
Nhưng khi hắn chân chính bắt được bả vai Lạc Hồng, lại phát hiện xích diễm của mình căn bản không phá nổi một tâng ngũ sắc quang màng bên ngoài thân Lạc Hồng, kình đạo trên tay càng không thể mảy may rung chuyển được Lạc Hồng.
Kết quả như thế lập tức để cho trong lòng Ân Viêm sinh ra một cỗ tức giận.
"Còn có chút bản sự, vỡ cho tal"
Ân Viêm không tiếp nhận được xấu mặt trước mặt Lâm Dao, lúc này đem bàn giao quên ở sau đầu, xích diễm trên tay tăng vọt, muốn đem bả vai Lạc Hồng đốt thành tro bụi!
Nhưng ngay khi sắc mặt hai người Chúc Cao đột biến, một tiếng thở dài bất đắc dĩ lại truyền vào trong tai mọi người.
Lập tức, Ân Viêm liền cảm giác tay phải mình nắm Lạc Hồng truyền đến một trận đau đớn kịch liệt không gì sánh được, vội vàng thu hồi nhìn, chỉ thấy trên lòng bàn tay tràn đầy lỗ máu.
Lúc này, Lạc Hồng vừa đánh tan gai nhọn ngũ sắc trên vai, vừa xoay người nhìn Ân Viêm nói:
"Quả thật, giữa Chân Tiên cũng có chênh lệch."
Dứt lời, hắn vung ra một chưởng, ngưng tụ ra một bàn tay ngũ sắc lớn gần trượng trước người, vỗ vào trên người Ân Viêm.
Ân Viêm cũng không phải là không có thúc dục linh tráo ngăn cản, mà là hộ thân linh tráo của hắn trong nháy mắt liên bị nghiền nát.
Chỉ nghe "Bành" một tiếng, bàn tay năm màu dưới cự lực của Ân Viêm liền hóa thành một đạo bóng đen, liên tiếp đập xuyên ba tòa Linh Phong, mới ngừng lại được.
“To gan"
Lâm Dao thấy thế kinh sợ không thôi, quát một tiếng chói tai, một con Xích Diễm Hỏa Phượng to trăm trượng liền ngưng tụ ra sau lưng nàng.
Hỏa Phượng này vừa xuất hiện, nhiệt lực phát ra đã khiến không khí chung quanh trở nên nóng bỏng không thôi, thậm chí dẫn động Tùng Hạc lâu bố trí cấm chế chung quanh.
"Mạc mỗ ngược lại cảm thấy ngươi rất lớn mật đấy."
Lạc Hồng vừa mới nói xong, một bàn tay khổng lồ liền trực tiếp xuất hiện ở phụ cận Hỏa Phượng, lập tức chụp xuống.
Vừa mới bắt lấy nó, đạo văn trên ngũ sắc cự thủ liền cùng nhau sáng lên, sau đó liền nghe "Âm" một tiếng, con Hỏa Phượng kia vậy mà trực tiếp bị ngũ sắc cự thủ bóp nát!
"Áchl"
Thần thông của bản thân bị cường thế phá vỡ, Lâm Dao lập tức bị một ít cắn trả, sau khi kêu lên một tiếng đau đớn, một vết máu liên từ khóe miệng nàng chảy ra.
Nhưng giờ phút này, nàng cũng đã không dám động thủ nữa, bởi vì nàng mới thấy rõ ràng, ngũ sắc cự thủ kia lại là Kim Tiên thần thông!
"Điều này sao có thể? Ngươi chỉ là một tu sĩ Chân Tiên sơ kỳ, làm sao có thể thi triển được Kim Tiên thân thông?"
Lâm Dao vừa nói vừa lui về phía sau, trên mặt đã hoàn toàn không còn vẻ kiêu căng lúc trước, hiện tại lưu lại chỉ có hoảng sợ.
Nàng thậm chí hoài nghi có phải mình nhận lâm người hay không, không may vô cùng mà tìm được trên đầu một lão quái vật Kim Tiên ẩn giấu tu vi.
"Không có gì là không thể, Mạc mỗ chỉ là nhân họa đắc phúc, đối với pháp tắc ngũ hành hơi nhiều một chút cảm ngộ mà thôi."
Lạc Hồng giờ phút này sắc mặt bình tĩnh nói. Chương 1788: Lôi Minh Thành
"Ai u, hiểu lầm hiểu lầm, xin Mạc đạo hữu bớt giận!"
Ngay tại lúc thế cục sắp mất khống chế, Mễ Thông đột nhiên hô to từ chân trời bay tới.
Hiển nhiên là đệ tử Tùng Hạc lâu phụ cận bẩm báo chuyện nơi này, hắn chạy tới khuyên can.
"Lâm tông chủ, vị Mạc đạo hữu này chính là người lần này diệt sát Tống Minh, giải quyết người của Duệ Quang Tông nguy nan, đối với Đông Hoang chúng ta là có đại ân!
Mễ ma biết ngươi sốt ruột tìm Chúc Hạo Chúc Đạo Chủ trở về, nhưng tuyệt không thể thất lễ!"
Mễ Thông vừa dừng độn quang lại, liền quan sát thân sắc hai bên.
Chỉ thấy, vị Mạc đạo hữu kia mặc dù trong mắt ẩn chứa lãnh ý, nhưng sắc mặt vẫn còn duy trì bình tĩnh, hẳn là còn chưa thực sự tức giận.
Mà vị Lâm Dao Lâm tông chủ kia mặc dù đã kiến thức Lạc Hồng lợi hại, nhưng trong mắt vẫn như cũ có vẻ không cam lòng, hiển nhiên còn chưa chính thức chịu phục.
Không khỏi nàng này tiếp tục ra tay, Mễ Thông liền ngăn ở trước người nàng, cũng cố ý nói ra tin Tống Minh đã chất.
"Cái gì! Người này có thể diệt sát một vị Kim Tiên?!"
Sau khi biết được tình hình thực tế, Lâm Dao rốt cuộc không còn chút chiến ý nào nữa, ánh mắt nhìn Lạc Hồng cũng lập tức trở nên né tránh, không dám đối mặt trong chốc lát.
Mà Ân Viêm mới từ trong hố sâu đứng dậy, lúc này thì dứt khoát lại nằm trở về.
"Hừ! Xem thái độ này của nhị vị, nếu như không phải Mạc mỗ có mấy phần bản sự, chỉ sợ các ngươi đã cưỡng ép mang Mạc mỗ về Lưu Hỏa Tông rồi."
Lạc Hồng lúc trước khuyên Mục Yên Hồng trước tiên không can trở vê Hoang Lan đại lục, chính là lo lắng sẽ xuất hiện loại tình huống này, lại không nghĩ hôm nay chính hắn lại gặp phải.
"Xin Mạc đạo hữu đừng tức giận, Lâm tông chủ tuy có chút vô lễ, nhưng cũng không muốn làm như vậy.
Chuyến này chúng ta đi, thật sự chỉ là tới hỏi rõ một chút tình huống!"
Chúc Phượng Sinh sợ tình thế thăng cấp, vội vàng mở miệng giải thích.
"Đúng vậy, Mạc đạo hữu ngươi dù sao cũng là trưởng lão của Tùng Hạc lâu, Lâm tông chủ bọn họ tuyệt đối sẽ không thật sự động cường với ngươi!"
Chúc Cao ở bên cạnh cũng lập tức phụ họa nói.
"Nếu như là bởi vì cái này, vậy các ngươi cứ yên tâm, Mạc mỗ hiện tại đã không phải là trưởng lão của Tùng Hạc lâu.
Cho nên, nếu Lâm tông chủ muốn động thủ, hoàn toàn có thể không cần kiêng kị cái này."
Lạc Hồng cũng không phải người không nói lý, vừa rồi Lâm Dao kia xác thực không muốn thương tổn hắn, nhưng cũng không có nhìn thẳng vào hắn.
Làm việc kiêu căng như vậy, bị đánh cũng là bình thường.
Lâm Dao nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên xanh xanh một hồi đỏ, thầm nghĩ ngươi cũng có thể diệt sát Kim Tiên, ta động thủ lần nữa không phải là muốn chết sao?
"Đáng giận, chẳng lẽ Ân Viêm kia đã chết? Thời điểm mấu chốt một chút tác dụng cũng không phái tới!"
"Ai u, Lâm tông chủ ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau mau xin lỗi, chịu thua đi!"
Mễ Thông thấy thế trong lòng quýnh lên, vội vàng truyền âm nói.
"Ta đây..."
Lâm Dao lập tức có chút chần chờ, nàng bình thường dưới một người trên vạn người đã quen, tuy biết rõ thực lực của Lạc Hồng mạnh hơn nàng rất nhiều, nhưng vẫn không thể mặt mũi nào mà hành lễ xin lỗi.
Cũng may lúc này, Chúc Phượng nhìn ra nàng quẫn bách, lập tức hướng Lạc Hồng thi lễ nói:
"Mạc đạo hữu, tông chủ truyền âm phân phó thiếp thân thiết yến một hồi, muốn bồi tội cho đạo hữu, kính xin đạo hữu nhất định phải đi trước!"
"Yến hội thì không cần, Mạc mỗ sẽ rời khỏi Tùng Hạc lâu, đi làm chuyện của mình.
Hai viên Huyền Chân Đan này các ngươi cầm đi, tận lực sống sót trong trận đại chiến này."
Dù sao cũng là người quen cũ của hắn, mặc dù giao tình không sâu, nhưng đụng phải, cũng đáng để Lạc Hồng tương trợ một phen.
Dù sao hắn cũng lấy được hai bình Huyền Chân Đan từ trong túi trữ vật của Tống Minh, bản thân hắn căn bản là ăn không hết.
"Không được! Ngươi không thể đi!"
Nhưng mà nghe lời ấy, Lâm Dao lại không biết lấy dũng khí từ đâu, lúc này thần sắc kích động nói.
"Làm sao? Lâm tiên tử muốn lưu lại Mạc mỗ?"
Lạc Hồng giờ phút này quả thực có chút không kiên nhẫn, sát khí quanh thân bộc phát, trực tiếp ép về phía Lâm Dao.
Bị sát khí kinh khủng như thế xông lên, tâm thần Lâm Dao lập tức bị trùng kích cực lớn, phảng phất thấy được một loại khủng bố cực lớn nào đó, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, trên người mồ hôi lạnh chảy ròng!
"Không không, Lâm tông chủ tuyệt đối không có ý này, chúng ta chỉ muốn hỏi Mạc đạo hữu có manh mối gì không, có thể giúp chúng ta tìm được Chúc đạo chủ."
Dù sao, từ tin tức chúng ta thu thập được, Mạc đạo hữu ngươi tựa hồ nắm giữ một chút pháp tắc không gian.
Lấy tình huống lúc đó, ngươi hẳn phải biết một vài thứ mới đúng.
Trước mắt tình huống Đông Hoang nguy cấp, kính xin Mạc đạo hữu có thể tiết lộ một hai!"
Chúc Cao đầu tiên là giải thích cho Lâm Dao một câu, sau đó liên hết sức trịnh trọng hướng Lạc Hồng chắp tay khẩn cầu.
"Mạc mỗ tham ngộ Không Gian Pháp Tắc không giả, nhưng chỉ là một chút da lông, cũng không thể tính ra chính xác lúc ấy mỗi người sẽ bị truyền tống đến nơi nào, chỉ có thể tận lực bảo vệ người bên cạnh.
Nhưng mà, lấy cường độ của không gian phong bạo lúc đó, còn chưa đủ để truyền tống người đến Tiên Vực khác. Nếu như Chúc Hạo Đạo Chủ đến nay còn không có tin tức, vậy hắn không phải đã lưu lạc Man Hoang, chính là bất hạnh đến Ngoại Hải!"
Nhìn trên mặt Chúc Hà đã qua đời, Lạc Hồng lập tức trả lời.
"Cái gì! Chúc đạo chủ hắn có khả năng đi Ngoại hải? Ngươi có thể khẳng định sao?"
Sắc mặt Lâm Dao trắng nhợt hỏi.
Lạc Hồng không muốn để ý tới nàng, tất nhiên là một chút đáp lại cũng không có.
"Ai nha, Mạc đạo hữu, Mễ ma lúc trước nghe nói ngươi thành lập một phen cơ nghiệp ở Hắc Phong hải vực, chẳng biết có thể giúp ta tìm một chút được không?"
Mễ Thông có chút bó tay rồi, vị Lâm tông chủ này chẳng lẽ không biết hiện tại nàng câm miệng mới là lựa chọn tốt nhất sao?
"Tìm người đương nhiên có thể, nhưng Thanh Vũ Đảo ta cũng không phải làm việc vô ích, hơn nữa cũng không bảo đảm nhất định có thể tìm được."
Ý tứ của Lạc Hồng rất đơn giản, muốn tìm người, trước hết phải giao một khoản Tiên Nguyên thạch.
"Cái này tự nhiên. Lâm tông chủ, ý của ngươi thế nào?"
Mễ Thông gật đầu nói.
"Ta đây có năm trăm khối Tiên Nguyên Thạch, kính xin Mạc đạo hữu mau chóng điều động nhân thủ."
Lâm Dao lúc này không có phạm ngu xuẩn, quyết đoán lấy ra một cái túi trữ vật trống không, bỏ vào năm trăm khối Tiên Nguyên thạch ở bên trong, sau đó ném cho Lạc Hồng.
Hắc, Lưu Hỏa Tông không hổ là người đứng đầu Đông Hoang, ra tay chính là xa xỉ
Lạc Hồng gan đây tuy rằng phát tài một phen, nhưng loại vật như tiên nguyên thạch đương nhiên là càng nhiều càng tốt.
Ngoài ra, hắn cũng hiểu rõ vì sao Lâm Dao lại cấp bách như thế.
So sánh với Man Hoang mà Liệp Hoang tu sĩ đặt chân, ngoại hải giữa hai tòa Tiên Vực kia chính là khu vực không người chân chính, hơn nữa tràn ngập các loại thiên tai cùng hải thú cường đại, dù là tôn tại Kim Tiên hậu kỳ, cũng không cách nào vượt qua.
"Không thành vấn đề. Việc này Mạc mỗ sẽ dặn dò xuống dưới.
Mạc mỗ nên nói cũng đã nói, cáo từ."
Sau khi đáp ứng một tiếng, Lạc Hồng gật đầu nhẹ với hai người Chúc Phượng, liền hóa thành một đạo cầu vồng năm màu, trực tiếp độn ra sơn môn Tùng Hạc lâu.
"Ai, nghĩ không ra sẽ là một kết quả như vậy. Tông chủ, chúng ta bây giờ nên làm cái gì?"
Chẳng biết từ lúc nào, Ân Viêm đã rời khỏi hố đất, đi tới bên cạnh Lâm Dao, vẻ mặt ngưng trọng hỏi.
"Bên ngoài hải vực chúng ta không vươn tay được, nhưng Man Hoang lại không giống, ngươi lập tức tự mình đi đến Liệp Hoang thành tuyên bố treo thưởng.
Một ngày không nhận được tin tức, một ngày không được trở về tông!"
Dứt lời, Lâm Dao liền mang theo hai người Chúc Cao bỏ chạy theo con đường lúc đến.
Chỉ còn lại Ân Viêm một mặt ngốc trệ, hắn đã bị sung quân?
Một năm sau, trong Lôi Minh Thành, bờ biển cực tây của Hoang Lan đại lục, trong một tòa tháp lớn màu trắng do Tiên Cung vận doanh, đang có hơn mười Truyền Tống Trận cùng nhau lóe ra linh quang, thỉnh thoảng đưa một nhóm người đi, lại đưa một nhóm người khác đến.
Lúc này, trong một tòa truyên tống trận lóe lên bạch quang, hơn mười bóng người từ trong đi ra.
Lập tức, những người này đều thập phần thuận lợi đi ra khỏi cự tháp màu trắng, sau đó liền đường ai nấy đi.
Chỉ có một thanh niên mặc áo đen, trên vai đứng một con linh câm lông vàng, lập tức dừng chân trên con đường trước cửa tháp màu trắng.
"Đây là thành Lôi Minh rồi, thật đúng là phồn hoa, xem ra là không có bị chiến hỏa lan đến nửa điểm."
Thanh niên áo đen này không thể nghi ngờ chính là Lạc Hồng, giờ phút này thần thức hắn đảo qua, liền biết được tình huống của cả tòa Lôi Minh Thành.
Bị đại dương Lôi Bạo ảnh hưởng, bầu trời phía trên Lôi Minh Thành quanh năm đen như mực, bị từng tầng mây đen dày đặc bao trùm, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy từng đạo tia chớp to lớn xuyên thẳng qua trong mây, phát ra tiếng nổ mạnh ù ù.
Mà trong thành cứ cách vài dặm, lại có một cây đại thụ cao ngàn trượng.
Cây này toàn thân tím sậm, phiến lá và trên thân cây ẩn hiện hoa văn hình lôi điện, cành lá tươi tốt, phảng phất một cây dù lớn màu tím chống ra, hô ứng lẫn nhau, bảo hộ kín mít cả tòa thành trì.
Loại cây to này tên là "cây Cức Lôi Thụ”, có được năng lực hấp dẫn và tích tụ lôi điện, có thể không sợ sét đánh.
Chính là có chúng nó, Lôi Minh Thành mới có thể thỉnh thoảng từ trên mặt biển bay tới lôi bạo bảo tồn, nếu không sớm bị phô thiên cái địa cuồng lôi oanh thành phấn vụn!
Nhưng bởi vì tối tăm không mặt trời, mà Cức Lôi Thụ lại vẫn phát ra linh quang màu tím, cho nên trong thành Lôi Minh này không phân chia ngày đêm.
"Vị tiền bối này, nhìn dáng vẻ ngài, hẳn là lần đầu tiên đến thành Lôi Minh a?
Đường đi trong thành phức tạp, có cần vãn bối dẫn đường cho ngài không?"
Có lẽ là đứng lâu rồi, lúc này một thiếu nữ bộ dáng đáng yêu dùng một đạo pháp thuật trượt về phía sau một đám thanh niên, liên chạy đến trước mặt Lạc Hồng nói.
Xem bộ dáng cười hì hì của hắn, đúng là tuyệt không sợ người lạ.
"Ha ha, cô bé này cũng biết tranh làm ăn đấy."
Lạc Hồng hướng những thanh niên nhe răng trợn mắt, ngã thành một đoàn kia nhìn thoáng qua, không khỏi cười nói.
"Hắc hắc, một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, để tiền bối chê cười."
"Không sao, con đường tu tiên vốn là tranh với trời, tranh với đất, tranh với người, dùng chút thủ đoạn cũng bình thường, nhưng ngươi không sợ bọn họ trả thù sao?”
Lạc Hồng khẽ cười nói.
"Không sợ, trong thành có quy củ, bọn họ không dám động thủ.
Tiền bối, ngươi cần có người dẫn đường đúng không?”
Thiếu nữ đáng yêu lúc này mở to đôi mắt to, vẻ mặt kỳ vọng nhìn Lạc Hồng. "Đi thôi, mang Mạc mỗ đi Hắc Vũ thương hội."
Thành thật mà nói, Lạc Hồng cũng không cần người dẫn đường, dù sao với thần thức của hắn, những cấm chế trong thành kia căn bản là không ngăn được, hắn vừa rồi đã khắc sâu con đường trong tâm khảm.
Nhưng mà, gặp nhau chính là có duyên, giàu trước kéo giàu sau nha.
"Hắc hắc, đa tạ tiền bối!
Ta là Thương Vân Nhi, mời tiền bối đi theo tal"
Thiếu nữ nghe vậy lập tức mừng rỡ, sau khi báo ra tên của mình, liên lập tức dẫn đường cho Lạc Hồng, còn tiện thể làm mặt quỷ với những thanh niên phía sau.
Hắc Vũ thương hội ở ngoài ba con đường, Lôi Minh Thành lại là một tòa đại thành, cho nên dù Thương Vân Nhi có tu vi Trúc Cơ kỳ, một đường chạy xuống, cũng mệt mỏi thở hồng hộc.
"Tiền bối, ngươi dùng thần thông gì vậy?
Vì sao ta dùng Thần Hành Phù, còn kém tốc độ đi đường bình thường của ngươi?"
Đi tới cửa Hắc Vũ thương hội, Thương Vân Nhi nhìn sắc mặt Lạc Hồng như thường, không khỏi vừa thở phì phò, vừa tò mò hỏi.
"Một chút độn thuật ngũ hành mà thôi, ngươi muốn học không?"
Khóe miệng Lạc Hồng nhếch lên một cái nói.
"Đương nhiên là nghĩ, có thân thông này, ta làm Phong Tín Tử, có thể kiếm được càng nhiều linh thạch hơn!"
Thương Vân Nhi liên tục gật đầu nói.
Mà sau một khắc, nàng liền thấy một ngón tay trong nháy mắt xuất hiện trước trán của nàng, cũng điểm nhẹ lên mi tâm của hắn.
Lập tức, một môn công pháp huyền ảo vô cùng ở trong mắt nàng liền tràn vào trong nguyên thần của nàng, rất nhanh liên để nàng cảm thấy một chút trướng đau.
Nhưng cũng may, cỗ thần niệm kia lập tức cuốn một cái, ngay tại trong nguyên thần của nàng biến thành một viên kim cầu, cảm giác đau đớn kia lập tức liền biến mất không thấy.
"A-"
Thương Vân Nhi một tay đỡ trán, nhìn Lạc Hồng chậm rãi thu ngón tay về, trong mắt lộ vẻ mê mang.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của nàng liền một lần nữa trở nên linh động, kích động hướng Lạc Hồng nói:
"Tiên bối, đây chính là cơ duyên trong truyên thuyết sao?"
"Có phải là cơ duyên hay không, còn phải xem sau này ngươi có cố gắng tu luyện hay không.
Đi thôi, đường đã đưa đến, đây là linh thạch của ngươi."
Đã ban thưởng công pháp, Lạc Hồng cũng không cho nhiều linh thạch, tiện tay ném ra mấy khối, liên đi về phía Hắc Vũ thương hội.
"Chờ tiền bối một chút, van bối của Hắc Vũ thương hội này cũng quen thuộc, mặc kệ ngài muốn mua cái gì, ta đều có thể giúp được một tay!" Về phần những linh thạch này, van bối tuyệt đối không thể thu!"
Thương Vân Nhi vội vàng đuổi theo nói.
"Công pháp và linh thạch là hai chuyện khác nhau, ngươi yên tâm nhận lấy là được.
Về phần giúp đỡ Mạc mỗ cũng không phải đến mua đồ."
Lạc Hồng bước chân càng không ngừng nói.
"A? Không phải tới mua đồ sao?"
Trên mặt Thương Vân Nhi lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng một hơi thở sau, nàng giống như nghĩ tới điều gì, vội vàng nói:
"Nếu như tiền bối đến đây để ngồi trên Lôi Chu vượt biển, vậy thì chỉ sợ là có chút không khéo."
"Ồ? Ngươi cũng biết Khóa Hải Lôi Chu?"
Lạc Hồng dừng bước chân lại, xoay người lại hỏi.
"Tiền bối không phải coi thường người khác, van bối thuở nhỏ sống ở Lôi Minh Thành này, tất nhiên là biết được Lôi Chu vượt biển liên quan đến mạch máu của bổn thành.
Nghe nói đại dương Lôi Bạo quanh năm tràn ngập lôi điện đáng sợ, uy năng của nó cơ hồ có thể so với Cửu Thiên Lôi Kiếp.
Phi chu bình thường nếu như tiến vào trong đó, chẳng mấy chốc sẽ bị lực lượng lôi điện đáng sợ xé nát.
Mà Lôi chu vượt biển chính là một loại phi chu đặc thù chuyên dùng để đi qua đại dương Lôi Bạo.
Bởi vì dùng rất nhiều linh tài sinh ra từ Cức Lôi Thụ, cho dù lôi bạo có lớn hơn nữa cũng không thể gây thương tổn được cho nó, có thể rất an toàn xuyên qua Lôi Bạo Hải Dương."
Thương Vân Nhi giới thiệu với Lạc Hồng vô cùng thành thạo.
"Ừm, vậy ngươi nói không khéo là có ý gì?"
Lạc Hồng lại hỏi.
"Tiền bối hẳn cũng biết, hiện tại hai vùng Đông Tây lại đang đại chiến, cho nên hôm nay có rất nhiều tu sĩ muốn cưỡi Khóa Hải Lôi Chu rời khỏi Hoang Lan đại lục giống như tiền bối, chuyến đi gần nhất đã không còn danh ngạch."
Thương Vân Nhi lập tức giải thích.
"Thì ra là như vậy..."
Lạc Hồng nghe vậy lập tức tram ngâm, trước khi hắn đến thật đúng là không nghĩ tới đại chiến hai hoang còn mang đến ảnh hưởng bực này.
"Muốn trực tiếp ra tay sao? Không được, Lôi Minh thành này không đơn giản."