Lạc Hồng biết đây cũng là hiệu ứng che chắn chết tiệt đang tác quái, tâm thần vừa động, một viên lam ngọc to bằng ngón cái từ chỗ đan điền của hắn thấu thể mà ra.
Trong hơn mười năm bế quan trên đảo Hỏa Sơn, Linh Giao phù văn cuối cùng cũng cho viên lam châu này no, khiến nó thăng cấp thành lam ngọc.
Linh cấp không ngoài dự liệu là cấp 17, đại biểu cho tu tiên giả kết đan sơ kỳ.
Dù sao nó cũng xuất phát từ ngân phù văn ở trên giao cốt cấp bốn, được bí văn thăng linh một lần, mới khiến nó đạt tới 17 linh cấp, nếu không 16 linh cấp chính là đỉnh phong.
Bất quá, Lạc Hồng cũng không có bởi vì linh cấp của nó không cao, liền mất đi hứng thú với nó, ngược lại hắn đã đem viên lam ngọc này định là pháp bảo bổn mạng của hắn.
Nguyên nhân rất đơn giản, viên lam ngọc là linh tử cấu thành thể thuần túy, chuẩn xác mà nói là linh tử cấu thành thể biểu hiện ra thuộc tính thủy, phù hợp yêu cầu đại đạo chất lượng của Lạc Hồng.
Hiện tại linh cấp thấp không sợ, thăng linh chính là!
Đương nhiên đây là chuyện sau này của Kết Đan, Lạc Hồng mặc sức tưởng tượng một chút liền bỏ qua.
Dưới linh quang viên lam ngọc chiếu rọi, Lạc Hồng rốt cục thấy được linh vựng của Trấn Hải Tinh, dùng bảng kiểm tra sức khỏe đo lường tính toán một chút, linh cấp xác định là cấp 20, tương đương với nguyên anh sơ kỳ.
Quả nhiên có 20 linh cấp, nếu không cũng không làm được trận nhãn của đại trận bao trùm ngàn dặm. Cứ như vậy, linh tài cần thiết cho bộ cổ bảo kia đã có một loại.
Khối Trấn Hải Tinh này tới đúng lúc, Lạc Hồng vốn đã lên kế hoạch sau khi kết đan, luyện chế một bộ cổ bảo tên là Ngũ Hành Kỳ, để thay thế linh trận, tăng cường công hiệu của Ngũ Sát Tụ Linh Trận.
Hiện tại có Trấn Hải Tinh, Lạc Hồng còn thiếu bốn loại đồng cấp linh tài, đợi đến Thiên Tinh thành có thể tham gia mấy lần đấu giá hội thử thời vận.
Sau khi hạ quyết tâm, Lạc Hồng thu hồi Trấn Hải Tinh, ánh mắt dời về phía pháp bảo Ưng Trảo màu đen.
Uy lực của pháp bảo này Lạc Hồng đã tận mắt chứng kiến, dưới sự thúc đẩy của đầu lâu, bất kỳ pháp khí đỉnh cấp nào cũng không chịu nổi một trảo của nó.
Nếu không phải Lạc Hồng cùng một lúc có thể sử dụng pháp khí số lượng nhiều đến kinh người, phẩm chất cũng đều cực cao, mạnh mẽ ngăn cản chúng nó, chỉ sợ một cái đối mặt sẽ khiên nát người vong, chết dưới móng vuốt này.
Đầu lâu đem tên là Đoạt Mệnh Trảo, thật đúng là rất có hình tượng.
Uy lực của Đoạt Mệnh Trảo không tệ, coi như là pháp bảo bổn mạng, sau khi Lạc Hồng tế luyện chỉ có thể phát huy tối đa bảy thành uy lực, cũng đủ để cho trước khi pháp bảo bổn mạng của hắn trưởng thành, có lực tự vệ nhất định.
Huống hồ, hắn có thể mượn viên lam ngọc đột phá hiệu ứng che chắn, ở thời kỳ Trúc Cơ liền tế luyện sử dụng móng vuốt này, có thể làm cho hắn nhiều ra một chiêu hậu thủ không tầm thường.
Nghĩ tới đây Lạc Hồng càng hài lòng, sau khi thu hồi, mặt mang ý cười triệu Tiểu Kim ra, kiểm tra thương thế của nó.
Tiểu Kim từ sau lần trước, vẫn luôn ngủ say.
Thần thức của Lạc Hồng mới vừa nhìn trong chốc lát, thần sắc của hắn liền âm trầm xuống, tình huống của Tiểu Kim so với hắn dự đoán nghiêm trọng hơn nhiều.
Tính mạng Tiểu Kim không có nguy hiểm, nhưng ngân phù văn trong cơ thể nàng bị dược lực của Tuyết Liên ngàn năm xông lên, xuất hiện không ít chỗ không trọn vẹn.
Biên độ biến hóa phi thường nhỏ bé, nhưng bởi vì Lạc Hồng cách một đoạn thời gian sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe cho Tiểu Kim, ghi chép số liệu phù văn bạc trong cơ thể nàng, cho nên liếc mắt một cái liền nhìn ra khác biệt.
Sự thay đổi nhỏ này không gây chết người, nhưng ở một mức độ khác, nó lại cực kỳ nguy hiểm!
Nếu suy đoán của Lạc Hồng không sai, tiềm lực của Tiểu Kim sau lần này sẽ bị tổn hại rất lớn, có lẽ cả đời chỉ có thể làm một con linh thú cấp hai.
Lúc này cảm nhận được sự tồn tại của Lạc Hồng, Tiểu Kim cố sức mở mắt, ủy khuất vạn phần dùng đầu hướng trong lòng hắn củng củng, nhất thời làm cho Lạc Hồng đau lòng không thôi.
''Yên tâm Tiểu Kim, ngươi cứu ta một mạng, ta nhất định sẽ không để cho ngươi trầm luân như vậy!''
Lạc Hồng lập tức hứa hẹn.
Trấn an Tiểu Kim xong, Lạc Hồng thu hồi túi linh thú, tâm tình tốt nhất thời xuống dốc không phanh.
Trầm mặc một lát sau, hắn hướng khoang bí mật đi đến, một đường gặp được rất nhiều thuyền viên phàm nhân, bất quá bọn họ đều đã bị Y Lương nhắn nhủ từ trước, biết trong khoang thượng đẳng chính là một vị khách quý tính tình cổ quái, cho nên tất cả đều không có ý đồ cùng Lạc Hồng đáp lời, hoặc là hỏi đến hắn muốn đi nơi nào.
Sau khi thuận lợi đi vào khoang bí mật, Lạc Hồng xuyên qua cấm chế mình bày ra.
Chỉ thấy, Sáu cái Trúc Cơ ma tu bị hắn bắt tới,như cũ là bộ dáng ngây ra như phỗng.
Ánh mắt Lạc Hồng lần lượt đảo qua sáu người, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Diệp gia thiếu gia, tâm thần vừa động lệnh mở miệng, lập tức gập tay bắn một viên đan dược vào trong miệng hắn.
Sau khi đan dược vào bụng không bao lâu, trong hai mắt u ám của Diệp thiếu gia liền dần dần khôi phục thần thái, trong mắt vừa hiện lên một tia kinh hỉ, lại phát hiện mình không khống chế được thân thể, chỉ có thể đứng thẳng không thể động đậy.
Nhất thời, niềm vui bất ngờ trong mắt liền biến thành hoảng loạn, khi hắn quét đến vẻ mặt lãnh đạm của Lạc Hồng nhìn hắn, lại càng kinh hãi mở to hai mắt.
Ngày đó, cảnh tượng Lạc Hồng ở trong phòng tối tàn sát ma tu Thanh Dương Môn như giết gà vịt, để lại dấu ấn thật sâu trong tâm linh hắn, đến nỗi hắn nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của Lạc Hồng, liền nhận ra hắn.
''Diệp Khánh, ngươi muốn chết hay muốn sống?''
Lạc Hồng tâm tình không tốt, cho nên cũng không nói nhảm với hắn, trực tiếp hỏi.
Diệp gia thiếu gia liều mạng chớp mắt, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng làm thế nào cũng không phát ra tiếng.
Lạc Hồng thấy thế, tâm thần khẽ động, tạm thời cởi bỏ cấm chế trên người hắn, lập tức nghe được một trận tiếng nói dồn dập:
''Muốn sống! Muốn sống! Ta muốn sống!''
Diệp Khánh đột nhiên khôi phục quyền khống chế thân thể, nghiêng người về phía trước, thuận thế quỳ xuống.
Trong lòng hắn đối với Lạc Hồng cực kỳ sợ hãi, sau khi buông lỏng một chút cũng không dám nổi lên ý niệm phản kháng, liều mạng muốn bắt lấy cơ hội sống sót mà Lạc Hồng nói.
''Muốn sống là tốt rồi, ta không giết ngươi là bởi vì ngươi hữu dụng. Nơi này của ta có một môn bí pháp ma đạo, ngươi phải luyện thành trong vòng ba tháng, nếu không...... Ta cũng không lưu người vô dụng.''
Không đợi Diệp Khánh đáp lại, Lạc Hồng lại lạnh lùng nói:
"Ta cũng không gạt ngươi, môn ma đạo bí thuật này cần tu tiên giả dùng tinh huyết bồi luyện, tu luyện cực kỳ hại thân, bất quá ta sẽ tận lực dùng linh dược bảo trụ tánh mạng của ngươi, sẽ không để cho ngươi không có mấy năm liền chết đi."
''Mặt khác, ma đạo bí pháp này uy lực cực lớn, ta cần ngươi tuyệt đối trung thành, cho nên..."
Lạc Hồng còn chưa nói xong, thần sắc Diệp Khánh đã khẩn trương nói:
''Tiểu nhân hiểu! Tiểu nhân hiểu!''
Lập tức, hắn liền đứng dậy quất bên cạnh Diệp Chiếu hai cái tát, sau đó càng là vung quyền hướng về phía, một bộ muốn đánh chết Diệp Chiếu bộ dáng, nếu không phải hắn hiện tại không cách nào điều động pháp lực, chỉ sợ đã sớm thi pháp đem hắn oanh giết.
Nhìn thấy một màn phụ từ tử hiếu này, Lạc Hồng không khỏi kinh ngạc trong chớp mắt, lập tức vung tay lên lần nữa mở ra cấm chế trên người Diệp Khánh, tức giận nói:
''Muốn bảo đảm lòng trung thành của ngươi rất đơn giản, chỉ cần ngươi buông Nguyên Thần ra, để cho ta lưu lại cấm chế trên Nguyên Thần của ngươi."
''Như vậy sinh tử của ngươi tất nhiên ở trong một ý niệm của ta, nhưng ngươi cũng có thể như vậy đạt được tín nhiệm của ta.''
''Hiện tại, buông ra nguyên thần của ngươi, nếu ta cảm nhận được chống cự, lập tức liền diệt ngươi!"
Lạc Hồng vươn tay bắt lấy Thiên Linh Cái của Diệp Khánh, bắt đầu thi triển Cấm Thần Thuật.
Cấm thần thuật là ma đạo tông môn thường dùng, thủ đoạn khống chế đệ tử trong môn.
Một khi thi triển, người thụ thuật cho dù chỉ là tâm sinh ác niệm, cũng sẽ bị người thi thuật cảm ứng được, lúc này người thi thuật chỉ cần một ý niệm, là có thể kích hoạt cấm chế, diệt nguyên thần của người thụ thuật.
Có thể nói là một khi thụ thuật, vĩnh viễn không có ngày xoay người.