Đi qua thông đạo, không bao lâu sau trước mắt Lạc Hồng liền mông lung chợt lóe lên một đạo ánh sáng, cảnh tượng bốn phía liền từ tường đá lạnh như băng biến thành tòa nhà Tiên gia cảnh tượng, tiên âm tấu lên, từng con chim quý dị thú từ trong mây mù hiện ra, hài hòa cực kỳ.
Nhận thấy được tiên âm có hiệu quả mê hồn, Lạc Hồng lập tức ngưng thần đối kháng, diệu cảnh Tiên gia bốn phía thoáng cái liền trở nên không phù hợp.
Tiếp tục đi về phía trước, những trân cầm dị thú kia dần trở nên mơ hồ, sau đó hóa thành từng cái từng cái thiếu nữ phong cách khác nhau, mị ý mười phần, bày ra tư thái hoặc là gãi đầu làm dáng, hoặc là ta thấy mà thương.
Lạc Hồng chỉ thoáng nhìn lướt qua, cũng không hề chú ý.
Hắn vừa mới bị sắc đẹp của Nguyên Dao tẩy lễ qua, trước mắt kháng tính rất cao, chính là dù không nhìn thấu ảo trận này, cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
Nửa đoạn đầu của Cực diệu huyễn cảnh này kết thúc trong quá trình các loại nữ tử dùng các loại phương pháp câu dẫn Lạc Hồng như vậy.
Sau khi tiên cung cùng mỹ nữ bốn phía biến mất, Lạc Hồng đi tới một tòa hắc sắc đại điện.
Một khắc đặt chân tới điện này, Lạc Hồng dừng bước, mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Ảo cảnh do Tiên Cung tạo ra ở nửa đoạn đầu, so với ảo ảnh do đại điện màu đen chỉ thẳng vào sơ hở của lòng người sinh ra này, căn bản không đáng nhắc tới.
Lạc Hồng đến nay, cũng không có tu luyện cái gì nhằm vào tâm cảnh, hắn mỗi khi đứng trước lựa chọn, phần lớn là tuân theo lý trí của bản thân, nhưng hắn cũng không phải tảng đá lạnh như băng, lấy lý làm việc nhiều sẽ khó tránh khỏi sẽ cùng tình trái ngược, đôi bên vốn khó vẹn toàn.
Cho nên, lỗ hỏng ở trên tâm cảnh của hắn tuyệt đối là có, mà lại còn là không ít, cái nửa đoạn đường còn lại này tất nhiên phải cẩn thận vạn phần.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lạc Hồng ngưng tụ, cất bước đi vào trong hắc điện.
Càng đi về phía trước, thần thức của hắn bị áp bức lại càng lớn, rất nhanh đã bị trói buộc ở khu vực ba bốn trượng quanh thân, mùi máu tanh trong không khí cũng càng ngày càng nồng đậm.
Bốn phía một mảnh đen kịt, bóng tối vô biên bao vây Lạc Hồng, đổi lại nếu là phàm nhân có tâm tình yếu ớt, giờ phút này sợ là đã bị không tịch lĩnh vực cùng hắc ám áp bách đến tinh thần sụp đổ.
Nhưng điều này còn không dọa được Lạc Hồng, nội tâm hắn thủy chung trấn định, thẳng đến một trận tiếng khóc như có như không truyền đến, chọc cho hắn một trận phiền lòng.
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một tên tu sĩ tuổi trẻ lưng đeo cự kiếm đang quỳ gối trước một tên lão phụ nằm ngang trên mặt đất trước mặt, than thở khóc lóc.
''Hả? Lòng trắc ẩn khi đó, lại là tâm ma của ta?''
Lạc Hồng nhướng mày, cũng không nghĩ vòng qua đối phương, mà là lựa chọn trực diện nội tâm, cất bước đi tới.
Đi tới gần, tu sĩ trẻ tuổi lưng đeo cự kiếm đột nhiên quay đầu lại, bi thương chất vấn:
''Vì sao? Vì sao muốn cướp linh dược cứu mẹ của ta?!''
Lạc Hồng chợt cảm thấy trong lòng chấn động, mặc dù biết rõ đối phương là ảo tưởng, nhưng lửa giận của Vô Danh bốc lên, không tự giác liền lấy ra thủ thế bắn Ám Thanh Tử.
''Không được! Ta một khi động thủ, tất bị tâm ma lợi dụng!''
Lạc Hồng bừng tỉnh lại, mạnh mẽ nắm tay, trực tiếp từ bên người hắn bước qua, không có ý tứ trả lời chất vấn của hắn.
Giết chính là giết, không cần phải giải thích, Lạc Hồng tin tưởng mình lúc trước làm ra lựa chọn là chính xác!
Nhìn thấy Lạc Hồng không để ý đến bản thân, tên đeo cự kiếm nhất thời tức giận dị thường, khuôn mặt dữ tợn lên, rút cự kiếm sau lưng ra, hô to chém giết về phía Lạc Hồng.
''Ta muốn ngươi chôn cùng mẫu tử chúng ta!''
Lạc Hồng cũng không quay đầu lại, mặc cho cự kiếm chém ở trên người hắn, nhưng Vô quang thuẫn chỉ phản chấn lại một ít lực đạo, vẫn là thoáng cái đem hắn chấn thành một đoàn sương trắng, dần dần tiêu tán.
Lại đi tiếp hơn mười trượng, mùi máu tanh đã nồng nặc đến mức gần như làm cho người ta buồn nôn, lúc này bốn phía nhiều ra mấy chục bóng người, đem Lạc Hồng bao vây ở trong đó.
Hắn nhìn kỹ sau phát hiện, những thứ này đều là ám tử Thanh Dương môn mà ngày đó hắn giết chết ở trong phòng tối của Diệp gia ah.
Những ma tu Trúc Cơ kỳ kia đứng ở bên ngoài vòng vây, trên mặt mơ hồ không rõ, ngược lại là một ít ma tu Luyện Khí kỳ đứng ở phía trước lại có vẻ mặt rõ ràng là hoảng sợ cùng luống cuống.
Muốn nói những Ám Tử Luyện Khí kỳ của Thanh Dương môn này đúng là chết có chút oan uổng, tu vi của bọn họ còn nông, nên còn không có cơ hội làm ác, trong đó có rất nhiều người cũng không phụ trách việc truy tra thân phận của Lạc Hồng, thậm chí đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng Lạc Hồng lúc ấy lười phân biệt, đơn giản liền giết chết hết.
Lạc Hồng liếc mắt một cái, giống như trước không nhìn bọn họ, trực tiếp đi về phía trước.
Những ảo ảnh này từng cái đều phát cuồng, hóa thành ác quỷ đánh về phía Lạc Hồng, đều bị Vô Quang Thuẫn chấn diệt.
Trải qua hai lần như vậy, Lạc Hồng chợt cảm thấy nguyên thần của bản thân so với dĩ vãng càng thêm ngưng thực, hắn càng hiểu rõ chuẩn tắc hành sự của bản thân.
''Người không phạm ta ta không phạm người, tiên đạo chi tranh ai cản đường hắn thì người đó chết.''
Lạc Hồng nhẹ giọng thì thào hai nguyên tắc hành sự lớn của hắn.
Thông thường, hắn sẽ sẵn sàng đối xử với mọi người một cách công bằng. Sẽ không cố ý đi giết người đoạt bảo, nhưng khi đối mặt với tu hành chi tranh, hắn cũng tuyệt đối không mềm lòng, có thể giết thì giết, tuyệt không lưu hậu hoạn.
Càng đi, tâm tình Lạc Hồng lại càng ngày càng hoàn thiện, mùi máu tươi lúc nãy đã nồng đậm tới cực điểm, tại thời khắc này lại biến mất toàn bộ, tựa như chưa từng xuất hiện bao giờ.
Càng làm hắn kinh hỉ chính là, Nguyên Thần của hắn vốn đã dừng ở cảnh giới tứ diễn rất lâu, bây giờ lại có dấu hiệu muốn tiến lên một bước.
Hắc Điện tựa hồ bởi vì biến hóa của Lạc Hồng mà thẹn quá hóa giận, hắn chưa đi được mấy trượng đã bị càng nhiều bóng người chặn đường, lần này ước chừng có gần trăm người.
Lạc Hồng chăm chú nhìn, những thứ này đều là ác tu bị hắn bắt đi luyện chế Thiên Ma Đan.
''Hừ! Chỉ bằng các ngươi, cũng dám đến loạn tâm tình ta! Phá cho ta!''
Trong mắt Lạc Hồng lóe lên ngân mang, vừa rồi còn tồn tại cấm chế thần thức, lúc này lại tựa như không hề có hiệu quả, chỉ thấy vô số niệm châm bay ra, đem nhũng bóng người chặn đường kia toàn bộ diệt sát.
Đối với chuyện bắt ác tu luyện đan, Lạc Hồng cho tới bây giờ đều là không thẹn với lương tâm!
Giờ phút này hắn cũng nhìn ra, ảo cảnh trong hắc điện này cùng Diệu Âm do tiên cung nửa đoạn trước tạo ra có chút bất đồng, thủ đoạn lợi hại nhất ngay từ đầu liền đã được sử dụng ra, sau đó ngược lại càng ngày càng yếu.
Không chú ý, quả thật dễ dàng làm cho người ta luỗng cuống.
Nhìn ảo giác như sương trắng tản đi, bệnh cũ của Lạc Hồng lại tái phát, không khỏi tự hỏi nguyên lý vận hành của ảo cảnh trong hắc điện này.
"Thần thông của Hắc Điện này là kích động nhược điểm của lòng người, ngược lại có chút giống thủ đoạn của Vực Ngoại Thiên Ma, bất quá nó khẳng định còn lợi hại hơn cả Vực Ngoại Thiên Ma mà ta câu được đến, cũng đều ác độc đi."
''Ha hả, nếu ảo cảnh trong Hắc Điện này thật sự dựa vào Vực Ngoại Thiên Ma điều khiển, vậy từ thời cơ mà tam đại quan vừa rồi xuất hiện mà xem, Vực Ngoại Thiên Ma này tuyệt đối là có lý trí ah.''
''Ta lúc trước suy đoán rằng 'Thứ quyết định thực lực của Vực Ngoại Thiên Ma là linh trí bản thân', đã có khả năng được chứng thực ah.''
Lạc Hồng dùng thần thức thăm dò bốn phía, hy vọng phát hiện một ít dấu vết để lại, bất quá cấm chế của Hắc Điện này chính là nhằm vào thần thức, hắn sao có thể dễ dàng có thu hoạch được.
Sau mấy hơi thở, đồng tử Lạc Hồng đột nhiên co rụt lại, tựa hồ là nghĩ tới cái gì.
''Chờ đã! Nếu nơi này thật sự có lực lượng Vực Ngoại Thiên Ma quấy phá, đây chẳng phải là ....''
Ma đầu lúc trước chính là trộm phục một khỏa Thiên Ma đan, mới có thể bảo tồn đến nay!
Lạc Hồng nhanh chóng quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ma đầu, vừa vặn nhìn thấy ma đầu đang nhếch miệng cười to, trong miệng hàm chứa một đoàn mặt quỷ đen kịt như mực.
''Không tốt!''
Lạc Hồng vội vàng lắc mình tránh né, nhưng ma đầu âm mưu đánh lén đã lâu sao có thể dễ tránh.
Mặt quỷ gào thét bắn ra, chính giữa lồng ngực Lạc Hồng!
Lạc Hồng né tránh chỉ là làm cho nó không thể trực tiếp đánh trúng nơi yếu hại mà thôi!
Mặt quỷ vừa vào thân thể Lạc Hồng liền tản thành một đoàn hắc khí, trực tiếp đánh tới trái tim bên trái, pháp lực của Lạc Hồng căn bản không thể ngăn cản mảy may.
Mặc dù không biết tác dụng của đoàn hắc khí này, nhưng Lạc Hồng rất rõ ràng, nếu để nó tiến vào trái tim của mình, vậy thì xong đời!
Không có thời gian suy nghĩ, Lạc Hồng trực tiếp từ bên trong Vạn Bảo Nang lấy ra một vật, đặt ở trước ngực của hắn, pháp lực điên cuồng mà quán thâu vào đó.
Đồng thời cũng không quên điên cuồng thúc giục Huyết Khôi Phi Nghĩ tiến hành phong ấn ma đầu một lần nữa. Hắn ra lệnh chúng nó toàn diện cắn nuốt ma đầu, hy vọng có thể bởi vậy mà làm cho ma đầu phân tâm.
"Ha ha, tiểu bối, ngươi không nghĩ tới a, ngươi tự cho là hoàn toàn đoạt lấy được bí thuật của bổn tọa, nhưng đồ của bổn tọa há là thứ mà một tiểu bối nhân tộc như ngươi có khả năng đo lường được!"
Ma đầu càn rỡ cười to, huyết tương bao trùm khuôn mặt chậm rãi lui về phía sau, lại để cho hắn lộ ra hơn phân nửa khuôn mặt.
Huyết Khôi Phi Nghĩ hóa thành huyết tương nhận được sự thúc đẩy của Lạc Hồng, điên cuồng nhúc nhích đè ép vào trong, ý đồ một lần nữa phong ấn ma đầu, nhưng tựa hồ là bị vật vô hình ngăn cản, tiến độ dị thường chậm chạp.
''Ngươi đã làm gì ta!''
Dị chủng hắc khí tồn tại trong cơ thể làm cho Lạc Hồng cảm thấy thống khổ vô cùng, hắn nửa quỳ trên mặt đất, gian nan nhấn mạnh từng chữ hỏi.
''Tiểu bối, cảm tạ bổn tọa đi! Ngoan ngoãn để chân ma chi chủng tiến vào tâm khiếu của ngươi, tiếp nhận ma khí quán thể, trở thành ma nô của bổn tọa!''
Làm như đối với thủ đoạn của mình cực kỳ tự tin, ma đầu lại thật sự trực tiếp nói cho Lạc Hồng, sau đó lại càng không nhìn hắn, miệng rộng điên cuồng hút lên.
Chỉ thấy từng đạo ma niệm màu đen cuốn theo từng đoàn vật vô hình màu xám, từ bốn phương tám hướng chui vào trong miệng ma đầu, khí tức ma đầu dùng tốc độ cực nhanh tăng vọt lên.
Sau khi hắn cắn nuốt xong, liếm liếm môi, nguyên bản huyết tương còn đang chậm rãi phong ấn hắn, hiện tại đang bị ép đến phải lui về phía sau.
Còn tiếp tục như vậy, việc ma đầu phá phong mà ra cũng chỉ là vấn đề thời gian!
"Cổ tu đáng chết, lúc trước phân chia ma niệm của bổn tọa kiến thành nơi này, có từng nghĩ tới bổn tọa sẽ mượn đó mà thoát khốn sao?! Haha''
Nguyên lai, ma đầu sở dĩ ngay từ đầu không có bại lộ năng lực có thể ảnh hưởng đến Huyết Khôi Phi Nghĩ, chính là vì muốn mượn lực của Lạc Hồng tiến vào Hắc Điện này.
Trong ảo cảnh không chỉ có Vực Ngoại Thiên Ma, còn có rất nhiều ma niệm của hắn.
Nguyên bản ma đầu này cũng là một luồng trong số đó, nhưng ở trong năm tháng lâu dài, những ma niệm này rốt cục khám phá một phần nhỏ cấm chế của hắc điện, hợp lực để cho ma niệm tạm thời thoát khỏi trói buộc mà rời đi.
Lúc ấy một vị nghịch đồ khác của Huyền Cốt – Cực Huyễn xông quan trong hắc điện, ma đầu liền tiến vào trong cơ thể của hắn, sau đó trải qua một phen trằn trọc cuối cùng lại đi tới Thiên Nam.
Phương pháp huyết luyện hoành hành ở Thiên Nam năm đó, chính là ma đầu vì để mình sống lại, ngược lại đầu độc tán tu mà tạo thành.
Đáng tiếc năm đó khi hắn sắp thành công, bị bảy đại phái phát hiện manh mối, dùng thủ đoạn lôi đình phá hỏng chuyện tốt của hắn.
Thẳng đến sự kiện huyết trì, hắn mới có thể xuất thế, một lần nữa có được thân thể.
Bất quá lúc hắn suy yếu bị Lạc Hồng hành hung một trận, kết quả chỉ còn lại cái đầu.
Sau khi tiến vào ảo cảnh, ma đầu thừa dịp Lạc Hồng chuyên tâm đối kháng tâm ma, lặng lẽ mượn thân thể này thi triển thần thông, hấp thu số ma niệm còn lại, sau đó tiêu phí hơn phân nửa lực lượng, ngưng tụ ra một ngụm chân ma chi chủng, lúc này mới thành công ám toán Lạc Hồng.
''Tiểu bối nhân giới chết tiệt này, quả thực so với mấy "huynh đệ" của bổn tọa còn khó chơi hơn ah!''