Thực lực của con rối đầu sói đại khái tương đương với tu sĩ Kết Đan sơ kỳ đến trung kỳ, bất quá bởi vì chất liệu cứng rắn, hơn nữa hoàn cảnh đặc thù trong mê cung nội điện không có lợi cho việc sử dụng pháp bảo, chính là tu tiên giả Nguyên Anh sơ kỳ đối phó với nó đều hết sức khó làm, mặc dù có thể đánh bại, nhưng cũng sẽ hao phí thật nhiều pháp lực.
Nhìn con rối vỡ nát trên mặt đất, thần niệm Lạc Hồng vừa động liền thu nó vào túi vạn bảo.
''Lạc huynh, những tài liệu khôi lỗi này đã trải qua Cổ Tu luyện chế, đã không thể lợi dụng được nữa.''
Nguyên Dao hơi có vẻ kinh ngạc nói, điểm này mọi người đều biết.
''Ha ha, đây là bệnh cũ của Lạc mỗ, thấy đồ vật mới lạ luôn muốn thu thập.''
Thượng cổ khôi lỗi là đồ khó có được, Lạc Hồng đương nhiên muốn nghiên cứu một phen, đây đã là thói quen đã khắc sâu vào cốt tủy của hắn.
Dọc theo thông đạo tiếp tục đi về phía trước, khôi lỗi đầu sói chặn đường liên tiếp xuất hiện, một lần nhiều nhất có tới ba con xuất hiện cùng lúc, Lạc Hồng không thể không tế ra Trấn Hải Châu nhanh chóng giết hai con trong đó.
Sau đó, lại xuất hiện khôi lỗi Xà Vệ vốn chỉ xuất hiện ở tầng thứ hai của nội điện!
Loại khôi lỗi đầu rắn bốn tay này lợi hại hơn nhiều so với khôi lỗi đầu sói, nắm giữ một đôi đoản qua có chút bất phàm, pháp bảo ma chùy của nó cứng rắn đón nhận công kích của Nguyên Dao còn có thể ổn định chiếm thượng phong.
Cũng may ma hỏa của Thanh Lôi Tử có thể tạo thành thương tổn rất lớn đối với nó, để cho nó từ lúc bắt đầu đấu pháp, liền càng ngày càng trì trệ, mặc dù nó vẫn rất khó chơi nhưng cũng không để cho hai người hao phí quá nhiều pháp lực.
Liên tiếp xông qua ba đợt công kích của xà vệ, hai người thành công tới được chỗ đặt truyền tống trận.
Lạc Hồng tiến lên kiểm tra cẩn thận, sau khi xác định đây không phải là cạm bẫy, ở trong truyền tống trận điền vào linh thạch mới, nhất thời truyền tống trận liền nổi lên linh quang trắng xóa.
Hai người nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra ý kiên quyết, liền không nói gì, trực tiếp bước vào truyền tống trận, bạch quang chợt lóe sau đó không thấy bóng dáng.
Trước mắt nhoáng lên một cái, Lạc Hồng cùng Nguyên Dao đi tới một chỗ xa lạ.
Nơi đây bốn phía có tường đá vờn quanh, trên vách tường tràn đầy cấm chế cao thâm đặc thù của Hư Thiên Điện, chỉ bằng bọn chúng đủ để bảo đảm cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ đều không thể phá tường tiến vào.
Không gian nơi đây rất rộng, lại làm cho người ta có một loại cảm giác chật chội, chỉ bởi vì ở giữa phòng đứng sừng sững một tòa tế đàn thật lớn, vô số cổ văn màu bạc cùng phù điêu bố trí ở trên đó, làm cho người ta không khỏi cảm thấy vừa hoang cổ vừa trầm trọng.
"Chỉ là một tòa tế đàn, vì sao thần bí như vậy, ngay cả trên bảo đồ của ta cũng không có ghi lại tình hình cụ thể?"
Nguyên Dao thập phần kinh ngạc, nàng còn tưởng rằng nơi này cất giấu cái chí bảo gì có thể so với Hư Thiên Đỉnh mới để cho Lạc Hồng kéo lê thân thể trọng thương cũng nhất định muốn tới đây.
Lạc Hồng không đáp lại Nguyên Dao, lực chú ý của hắn đã bị phù điêu trên tế đàn hấp dẫn.
Trong nháy mắt nhìn thấy những phù điêu này, hắn liền ý thức được mình không có tìm lầm chỗ, nơi này tuyệt đối là cửa vào Phong Ma Chi Địa.
Nhưng vấn đề bây giờ là, làm sao vào được?
Nửa dưới phù điêu miêu tả đều là nhân ma đại chiến, bất quá cùng Lạc Hồng ở trong hố lớn nhìn thấy cảnh kinh thiên đại quyết chiến kia có chỗ bất đồng, trên tế đàn miêu tả chiến tranh quy mô nhỏ hơn rất nhiều.
Nghĩ đến tòa tế đàn này hẳn là xây dựng trước hố lớn, xây dựng trước đại quyết chiến.
Tuy nói có thể từ trong những phù điêu này nhìn trộm thần thông cùng bảo vật của thượng cổ tu sĩ, nhưng Lạc Hồng trước mắt cũng không có tâm tư khảo cổ, rất nhanh liền dời ánh mắt lên trên, liền thấy một bộ cảnh tượng cổ tu đem đông đảo cổ ma bị bắt được áp lên tế đàn.
Lại đi lên, ánh mắt Lạc Hồng liền không thể với tới, ánh mắt hắn ngưng tụ, cũng không dám phi độn ở chỗ này, liền chiếu theo bộ dáng trong phù điêu, từng bước một đi lên tế đàn.
''Lạc huynh!''
Nguyên Dao kinh ngạc vì thấy Lạc Hồng không cẩn trọng như vậy, hô một tiếng thấy hắn vẫn không có đáp lại, cắn răng cũng đi theo.
Đài tế cao tới hơn trăm trượng, nhưng đối với cước lực của tu tiên giả mà nói, điểm này độ cao một lát có thể đạt tới.
Khi Lạc Hồng đứng ở bình đài tứ phương trên đỉnh tế đàn, hắn đã hiểu ra làm thế nào.
Phía trên phù điêu miêu tả cảnh tượng hiến tế cổ ma, mặc dù không miêu tả mục đích, nhưng Lạc Hồng ít nhiều có thể đoán được, điều này hơn phân nửa có liên quan đến đại năng linh giới mà cổ tu triệu hoán đến.
Nguyên Dao một đường theo tới, cũng nhìn rất nhiều phù điêu, bất quá nàng không rõ nguyên do, hơn nữa chỉ là vội vàng thoáng nhìn, liền cho rằng tế đàn này chỉ là nơi cổ tu hiển lộ võ dũng thời đó.
''Nguyên cô nương, ngươi có biết Cổ Ma không?''
Nhìn trận văn hình tròn ở trung tâm bình đài tứ phương, Lạc Hồng chậm rãi mở miệng nói.
''Cổ Ma chính là dị tộc xâm lấn Nhân giới thời thượng cổ, Lạc huynh sao đột nhiên nói đến chuyện này?''
Nguyên Dao bởi vì cơ duyên có được một ít truyền thừa cổ tu, đối với chuyện cổ ma biết nhiều hơn Hàn lão ma.
Lạc Hồng khẽ gật đầu, Nguyên Dao đã rõ ràng, liền đỡ việc hắn phải giải thích.
Bước tới giữa trận văn hình tròn, Lạc Hồng kéo quần áo nửa người trên xuống, nghiêm túc nói:
"Nguyên cô nương, Lạc mỗ bị Cổ Ma quấn thân, đã mệnh không lâu rồi, chỉ có tiến vào Hư Thiên Ám Điện đánh cược một lần, mới có cơ hội sống sót."
''Ám điện hung hiểm, Lạc mỗ đối với nó cũng là hoàn toàn không biết gì cả, Nguyên cô nương có thể giúp ta đến đây, đã báo ân trước, Lạc mỗ vô cùng cảm kích.''
''Thừa dịp khôi lỗi trong thông đạo vừa bị diệt, Nguyên cô nương kính mời trở về đi.''
Nội điện đều có các loại khôi lỗi trấn thủ, ám điện lại là nơi dùng để phong ma, vậy nhất định cũng có thủ vệ.
Nguyên Dao cũng không có địa đồ ám điện, nếu muốn đi đến chỗ sâu của phong ma chi địa, như vậy nguy hiểm là không thể nào tránh khỏi. Tuy vậy, Lạc Hồng đã không có lựa chọn nào khác, nhất định phải xông vào.
Nói thật, Lạc Hồng đối với việc có thể xông qua được nan quan này hay không, cũng không có bao nhiêu lòng tin, Thanh Lôi Tử của Nguyên Dao cũng không còn bao nhiêu, không cần thiết kéo nàng xuống nước.
Trước khi Lạc Hồng nói ra sự thật, Nguyên Dao cũng đã nhìn chằm chằm ngực hắn ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy, ngực Lạc Hồng khảm một mặt gương tròn tà dị, máu thịt bốn phía gương tròn biến thành màu đen thấm máu, vả lại nhô lên thật cao, tựa hồ muốn đem gương tròn kia bao bọc lại.
Từ ngực kéo dài đến toàn bộ lồng ngực, tất cả mạch máu đều nổi lên màu đen bất thường, lúc trước nhìn thấy những quỷ dị hắc khí kia chính là từ trong đó tản mát ra.
Nghe Lạc Hồng nói ra bốn chữ "Cổ Ma quấn thân", Nguyên Dao càng thêm sợ hãi lui về phía sau nửa bước.
Nguyên Dao biểu hiện như vậy cũng ở trong dự liệu của Lạc Hồng, đây cũng chính là mục đích hắn cố ý cởi áo.
Đã thành công làm cho Nguyên Dao chùn bước, Lạc Hồng liền không hề do dự, thúc giục pháp quyết, lúc này liền từ trong gương tròn màu đen trong lòng hắn vươn ra một cánh tay của ma đầu.
''Ha ha, vật ấy có thể câu thông linh giới, nhưng hiện tại thiên địa đại biến, sớm đã mất đi thần thông, tiểu bối ngươi muốn dùng nó đối phó bổn tọa, quả thực là si tâm vọng tưởng!''
''Hay là ngoan ngoãn trở thành ma nô của bổn tọa, trợ giúp bổn tọa mở ra thông đạo đi thông Thánh giới, đến lúc đó Thánh tổ hàng ân, ngươi cũng có thể thành ma làm tổ, được hưởng trường sinh!"
Ma đầu vừa ra, lời đầu tiên chính là một trận mê hoặc.
Mặc dù thái độ của hắn cứng rắn, cười nhạo liên tục, tựa hồ không có sợ hãi, nhưng Lạc Hồng vẫn nhạy bén cảm giác được, trong lời nói của hắn có một tia thỏa hiệp khó có thể nhận thấy.
''Ha ha, ý tốt của tiền bối, Lạc mỗ tâm lĩnh. Hiện tại, kính xin mượn ma huyết của tiền bối dùng một chút!''