Ta Tại Phàm Nhân Khoa Học Tu Tiên (Dịch)

Chương 234 - Chương 234. Cổ Ma Chân Thân

Chương 234. Cổ Ma Chân Thân Chương 234. Cổ Ma Chân Thân

Bạch cốt linh đang vừa tiếp xúc với sóng âm do ma chung kích phát liền mãnh liệt chấn động, đem bóng xanh khổng lồ bao vây bản thân nó chấn thành điểm huỳnh quang, hơn nữa điên cuồng hấp thu thần thông sóng âm của ma chung.

Trong nháy mắt, thần thông do Lạc Hồng hao tổn tinh huyết phóng ra đã bị bạch cốt linh đang hấp thu thành chất dinh dưỡng, một tia gợn sóng cũng không còn.

Không tốt!

Lạc Hồng thầm nghĩ trúng kế, đang muốn lôi kéo Nguyên Dao lui về phía sau, nhưng thân thể suy yếu khiến cho hành động của hắn chậm lại một nhịp.

Chỉ nghe "Keng" một tiếng, sóng âm hình tròn càng thêm mãnh liệt từ trong bạch cốt linh đang tản ra, Lạc Hồng cùng Nguyên Dao cũng bị bao vây ở trong đó.

Hai người lúc này liền cảm thấy nguyên thần bị chấn động mạnh, trước mắt tối sầm, liền mất đi thần chí.

Mà sóng âm do bạch cốt linh đang tản ra cũng không có dừng bước, nó dĩ nhiên không chút trở ngại xuyên thấu vách tường cấm chế của Hư Thiên Điện, không ngừng khuếch tán ra phía ngoài, ven đường hấp thu đại lượng Chân Ma Khí, khiến quy mô cùng uy lực của sóng âm hình tròn không ngừng mở rộng.

Thẳng đến khi vượt qua khỏi cấm chế của ám điện vẫn không dừng lại, hướng phần trên của cự tháp khuếch tán ra phạm vi rộng hơn.

Hư Thiên nội điện cùng ám điện, chính là hai tòa cự tháp một chính một phản, bên ngoài chúng nó là vách tường màu đen, cho nên nhìn qua liền giống như một cái bát diện tinh thể màu đen cực lớn.

Khó có thể tưởng tượng, kiến trúc khổng lồ như vậy lại lơ lửng trên không trung, ở bốn phía của nó phân bố sáu tòa tế đàn làm bằng đá xanh cao hơn ngàn trượng.

Nếu là Lạc Hồng có thể nhìn thấy, hắn nhất định sẽ nhận ra, những cầu thang trên tế đàn làm bằng đá xanh kia, chính là thềm đá hắn đã leo lên khi đi tới Bảo Quang các.

Sáu tòa thanh thạch tế đàn cùng hư thiên nôi điện cùng ám điện, đã trải qua mấy chục vạn năm yên tĩnh, nhưng mà hôm nay, một vòng sóng âm từ Ám điện lao ra phá vỡ phần yên tĩnh này.

Vòng sóng âm này nhanh chóng vượt qua không gian hư vô giữa ám điện và tế đàn làm bằng đá xanh trong hư không, cho đến khi đụng phải tế đàn cuối cùng mới biến mất trong vô hình.

Yên lặng một lát, sáu tế đàn đều chấn động, khiến Hư Thiên Điện rung chuyển.

Lúc này, vô số thượng cổ phù văn từ trong bóng tối sáng lên, hình thành sáu cái đài phù văn thật lớn, từ hư thiên điện kéo dài tới sáu tòa thanh thạch tế đàn ở chung quanh, đồ sộ vô cùng.

Phù văn thượng cổ trên thanh thạch tế đàn càng là nhiều vô số kể, khi chúng nó sáng lên cũng không biết phát động cấm chế gì, thanh thạch vốn nhìn như bình thường kia, lại trở nên long lanh như ngọc thạch.

Nhưng đây cũng không phải là cảnh đẹp gì, chỉ vì trong sáu tòa tế đàn thanh ngọc này, bao bọc sáu thân thể cổ ma cao hơn trăm trượng.

Sáu cổ ma này dung mạo khác nhau, có tên đầu sinh hai sừng, có tên có bốn cánh tay, có tên có mặt giống ác quỷ, mắt to vô cùng, còn có tên thì cả người bị vảy đen bao bọc, miệng nằm trên bụng.

Nhưng hiện tại, mặc kệ bộ dạng của những Cổ Ma chân thân này là dọa người cỡ nào, bọn họ đều có một cái đặc điểm chung, đó chính là mí mắt của bọn họ đều đang không ngừng co quắp, tựa hồ là bị đạo âm thanh vừa rồi đánh thức.

Bạch cốt linh đang kích phát sóng âm có thần thông đột phá cấm chế trong Hư Thiên Điện, lúc này nếu có thể liên tiếp đánh tới mấy lần như vậy, mượn lực của nó, sáu Cổ Ma này thật đúng là có khả năng thoát khốn mà ra.

Dù sao trải qua mấy chục vạn năm tuế nguyệt tiêu ma, cho dù là lồng giam do Cổ Tu dùng khí lực lớn tạo thành, lực cấm chế cũng đã biến mất không ít, nếu không cũng sẽ không để cho một luồng ma niệm của Đại Lực Chân Ma chạy thoát ra ngoài.

Đáng tiếc, Lạc Hồng đánh ra sóng âm đã bị phản chấn làm cho hôn mê.

Không cảm nhận được phá cấm chi lực tiếp sau, trên mặt sáu tên Cổ Ma đều lộ ra một vòng phẫn nộ, cũng không biết có phải hay không là trước đó đã trao đổi tốt, năm tên Cổ Ma trong đó vận dụng ma khí trên người, đột nhiên mở mắt.

Đồng tử có màu sắc cùng hình thái khác nhau đang nhanh chóng di động, đồng loạt theo dõi Cổ Ma bốn tay còn nhắm hai mắt kia.

Cổ Ma bốn tay có chín phần tương tự ma đầu dường như hiểu ra điều gì đó, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh sợ.

Nhưng hiển nhiên tức giận không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, mười đạo hồng mang từ trong con ngươi của năm Cổ Ma kia đã bắn ra, lại xuyên thấu cấm chế của Thanh Ngọc tế đàn, rơi xuống trên người Cổ Ma bốn tay.

Trong nháy mắt, ma thân của hắn liền bắt đầu tan rã, hóa thành một cái huyết cầu to lớn, giống như trái tim đập lên, tựa hồ đang thai nghén cái gì.

Sau khi bắn ra hồng mang, năm cổ ma kia đều có vẻ uể oải một phần, một lần nữa bị lực lượng cấm chế cầm cố lại, lâm vào ngủ say.

Tế đàn Thanh Ngọc nơi bọn họ ở cũng yên lặng, phù văn thượng cổ từng tầng dập tắt.

Chỉ có tế đàn Thanh Ngọc nơi huyết đoàn khổng lồ kia, phù văn thượng cổ vẫn luôn sáng như cũ.

...................................................

Chuyện phát sinh ở nơi này, hết thảy đều không có người khác biết, qua mấy canh giờ, Lạc Hồng tại trong tiếng kêu gọi của Nguyên Dao đã từ từ tỉnh lại.

Hắn ánh mắt mê ly nhìn dán ở trước mặt khuôn mặt xinh đẹp, đột nhiên ý thức trở về, nhớ tới trước lúc mất đi ý thức mình đang ở thời khắc sống còn, muốn mãnh liệt ngồi dậy.

Nhưng toàn thân cảm giác vô lực không nghe sai bảo, để cho hắn mới nhấc được người lên được một chút lại phải nằm trở về.

''Lạc huynh, ngươi tổn thất tinh huyết quá nhiều, không nên lộn xộn, trước tiên hãy ăn viên đan dược này vào.''

Nguyên Dao đưa một viên đan dược tới bên miệng Lạc Hồng, đút cho hắn, đỡ hắn dậy.

Lạc Hồng dựa vào tường, miễn cưỡng bày ra tư thế ngồi xếp bằng, thúc giục pháp lực luyện hóa dược lực.

Cảm giác khá hơn một chút, Lạc Hồng không để ý non nửa dược lực chưa kịp tiêu hóa, thần thức thăm dò hướng chỗ ngực, hoảng sợ phát hiện ma khí đã lan tới gần tâm khiếu, tiếp tục như vậy, không ra ba bốn canh giờ, hắn sẽ bởi vì ma khí công tâm, mất đi thần chí.

''Không có thời gian, ta phải lập tức đi tới ám điện tầng thứ năm!''

Lạc Hồng ra sức đứng lên, nhìn về phía màn sáng màu đen, cũng không thấy bóng dáng Bạch Cốt Cự Linh, hắn nghi hoặc nhìn về phía Nguyên Dao.

Thấy Lạc Hồng miễn cưỡng bản thân như vậy, Nguyên Dao muốn khuyên lại tự biết không nên khuyên, sau khi đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Lạc Hồng, nàng lập tức hiểu ý, chỉ vào ma trống nằm yên một bên nói:

''Ta sau khi tỉnh lại không bao lâu, liền thấy bạch cốt linh đang đã thu nhỏ lại hóa thành một đạo lưu quang, bắn vào trong ma khí của Lạc huynh, còn vì sao lại vậy thì ta cũng không biết.''

Lạc Hồng nhíu mày, đưa tay nhiếp cái ma bì cổ đó lại, bắt lấy nó để ở trước người quan sát, vẫn chưa phát hiện dấu vết của Bạch Cốt Cự Linh.

Khả năng Nguyên Dao gạt người rất nhỏ, vậy chỉ còn một khả năng là bạch cốt linh đang đã dung nhập vào trong Ma Bì Cổ.

Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, Lạc Hồng nhíu chặt mày, đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì!

''Ma Bì Cổ cùng bạch cốt linh đang có được liên hệ chặt chẽ như vậy, cũng không phải là ngẫu nhiên, rất có thể là ta trong lúc lơ đãng đã bị cổ ma tính toán vào tròng rồi.''

''Có lẽ, sóng âm vừa rồi, đã tạo thành hậu quả cực nghiêm trọng.''

Tuy rằng nhận ra có điểm không đúng, nhưng lúc này Lạc Hồng đã không rảnh đi nghĩ nhiều quản nhiều như vậy, chỉ có thể nhắc nhở chính mình làm xong việc phải làm, trước tiên rời khỏi Hư Thiên Điện.

Cất kỹ Ma Bì Cổ, Lạc Hồng mang theo Nguyên Dao thông qua màn sáng màu đen chìm vào tầng thứ tư của ám điện.

Cùng lúc trước bất đồng, hai người sau khi truyền tống tiến vào tầng thứ tư không có tao ngộ tà dị tập kích, cho dù là đã đi qua hai cái lối rẽ vẫn như cũ bình an vô sự.

Hai bên thông đạo hoàn hảo không tổn hao gì, trong phòng giam cũng không có thi cốt Cổ Ma, giống như tầng này cũng không có giam giữ Cổ Ma, hoặc là, tầng này giam giữ Cổ Ma đều đã bị hiến tế.

Vô luận suy đoán nào là thật, đối với hai người Lạc Hồng mà nói đều là chuyện tốt, bọn họ bước nhanh hơn, hướng cửa vào tầng thứ năm ám điện mà đi.

Bình Luận (0)
Comment