Ta Tại Phàm Nhân Khoa Học Tu Tiên (Dịch)

Chương 259 - Chương 259. Trêu Cợt Cùng Kỳ Uyên Đảo (1)

Chương 259. Trêu cợt cùng Kỳ Uyên đảo (1) Chương 259. Trêu cợt cùng Kỳ Uyên đảo (1)

Sau khi dùng Ngũ Hành Hoàn để ngăn nho sinh cùng tráng hán tử, Lạc Hồng cong tay bắn ra một viên Ám Thanh Tử, Hàn Lập thì phất tay bổ ra mấy đạo Thanh Nguyên kiếm khí.

Hai thứ này mặc dù không phải thần thông lợi hại gì, nhưng đối với hai tu sĩ không cách nào điều động pháp lực hộ thân, cũng như tu sĩ Kết Đan sơ kỳ tu luyện thể thuật mà nói, đã đủ trí mạng rồi.

Sau một khắc, chỗ mi tâm nho sinh liền mở ra một lỗ máu, tráng hán tử liền bị kiếm khí chém thành mấy đoạn, đồng thời đi đời nhà ma.

Hai người lại không hẹn mà cùng đánh ra một quả hỏa cầu nhỏ xử lý thi thể, Lạc Hồng thu túi trữ vật cùng tế xuất ra đồ Huân tẩy của nho sinh, hướng hải vực phía dưới thản nhiên nói:

"Lăng đạo hữu, lần này ngươi thật đúng là gây phiền toái lớn cho Trác mỗ a."

Thanh âm Lạc Hồng mặc dù không lớn, nhưng thuận theo gió biển vang vọng một mảng lớn hải vực.

"Trác huynh, tại hạ cũng không có cách nào, ân cứu mạng hôm nay, ngày sau nhất định báo đáp!"

Lạc Hồng vừa dứt lời, dưới mặt biển bay ra một bóng người mang tiêu chí bạch y của Tinh Cung.

Hàn Lập cũng đã nhận ra trong biển có người ẩn nấp, vốn định gọi gã đi ra, không ngờ bị Lạc sư huynh đoạt trước, mà Lạc sư huynh tựa hồ còn quen biết người này.

Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc, hắn thấy rõ hình dáng của người tới, lập tức phát hiện ra hắn cũng biết người này.

Đúng là từ nhiều năm trước, tại luyện khí phòng Tinh Cung gặp được, tu sĩ cổ quái nam nữ khó phân biệt được Lăng Ngọc Linh.

Người này cũng tu luyện tới Kết Đan sơ kỳ!

Nhiều năm không gặp, Hàn Lập chỉ cảm thấy Lăng Ngọc Linh trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, mị khí giữa gương mặt càng thêm mê người. Nhưng khí chất nam tử tiêu sái cũng nồng đậm hơn nhiều, cho nên hôm nay gặp lại vẫn như cũ không thể phân biệt nam nữ.

"Không cần đợi đến ngày sau, ta cùng Hàn huynh đang có một chuyện cần Lăng đạo hữu tương trợ."

Lăng Ngọc Linh là hậu nhân của Thiên Tinh Song Thánh thân phận, mặc dù ở trong Tinh Cung biết không nhiều lắm, nhưng trưởng lão Kết Đan trở lên đều biết bối cảnh của nàng thâm hậu, có nàng bảo đảm, mượn truyền tống trận của Tinh Cung dễ như trở bàn tay.

"Trác huynh gặp khó khăn sao? Xin cứ nói thẳng, tại hạ nhất định hết sức tương trợ."

Lăng Ngọc Linh hơi sững sờ trong giây lát, sau đó chắp tay thi lễ nói.

"Trác mỗ cùng Hàn huynh có việc gấp muốn đi ngoại hải một chuyến, nhưng hai người chúng ta cũng biết, trận chiến này Tinh Cung tất nhiên sẽ quản chế nghiêm ngặt Truyền Tống Trận.

Ta và Hàn huynh là người ngoài, lúc này muốn mượn truyền tống trận sợ rằng muôn vàn khó khăn, kính xin Lăng đạo hữu sắp xếp cho hai người chúng ta một phen."

Lạc Hồng chắp tay đáp lễ nói.

"Hai vị muốn ra biển?"

Lăng Ngọc Linh sau khi nhìn Lạc Hồng và Hàn Lập một cái, trầm ngâm một lát sau nói:

"Xin thứ cho tại hạ nói thẳng, nhị vị hiện tại đi Ngoại hải cũng không phải là một lựa chọn tốt.

Nghịch Tinh Minh tuy là một đám ô hợp kết thành đồng minh, nhưng thế đã thành, Tinh Cung chúng ta muốn tiêu diệt bọn họ cũng phải tốn không ít thời gian, hai vị một khi truyền tống đến ngoại hải, chỉ sợ trước khi chiến sự chấm dứt, đều không thể trở về.

Hơn nữa nếu hai vị chỉ vì tránh chiến loạn, thì càng không cần phải đi tới Ngoại Hải.

Bởi vì bên ngoài hải, đồng dạng cũng có thế lực Tinh Cung ta cùng Nghịch Tinh Minh tranh đấu, nhị vị bất quá từ một chiến trường chạy tới một chiến trường khác.

So sánh với hai vị không bằng gia nhập Tinh Cung chúng ta, lấy bản lĩnh luyện khí thuật của Trác huynh, nhất định có thể chiếm một chỗ cắm dùi cho Tinh Cung chúng ta, cho dù thân ở trong vòng xoáy, cũng an toàn hơn so với một mình đi Ngoại Hải."

Lạc Hồng âm thầm buồn cười, Lăng Ngọc Linh này thật không hổ là thiếu chủ Tinh Cung, lúc này còn muốn lôi kéo bọn họ, lời nói của nàng rất có ý tứ tránh nặng tìm nhẹ.

Nghịch Tinh Minh có phải là đám người ô hợp hay không, mọi người đều rõ ràng, chẳng qua Lăng Ngọc Linh thân là người Tinh Cung, tự nhiên không có khả năng nâng cao sĩ khí người khác, diệt uy phong của mình, làm thấp đi đối thủ cũng không ngạc nhiên.

Ngoại hải mặc dù cũng có chiến loạn, nhưng so với nội tinh hải nơi này ngay cả tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng không thể tự bảo vệ mình đại chiến, vậy thì chỉ là tiểu hài tử ồn ào thôi.

Mặt khác, việc Lăng Ngọc Linh bảo đảm gia nhập Tinh Cung sẽ an toàn hơn, Lạc Hồng cho dù không bị đám người Cực Âm truy sát, cũng sẽ không coi là thật.

Không phải hắn không tin Lăng Ngọc Linh, mà là Lăng Ngọc Linh dù sao cũng chưa có thực quyền, nàng không có khả năng thời thời khắc khắc chiếu cố hắn cùng Hàn lão ma.

Cho nên sau khi gia nhập Tinh Cung, xác suất hắn và Hàn lão ma ra chiến trường là cực lớn, hơn nữa hơn phân nửa còn bị phái ra chấp hành nhiệm vụ làm pháo hôi.

Lạc Hồng cùng Hàn lão ma liếc mắt nhìn nhau một cái, sau khi xác nhận đối phương không có dao động quyết tâm, Hàn lão ma ho nhẹ một tiếng nói:

"Lăng đạo hữu, tại hạ tuy đối với Tinh Cung ngóng trông đã lâu, nhưng ta cùng Trác huynh đều là trưởng lão Diệu Âm Môn, lúc này cũng không thể ruồng bỏ môn phái.

Ngoài ra, hai người chúng ta đi tới ngoại hải đúng là có chuyện quan trọng, không phải đơn thuần tránh né chiến loạn, kính xin Lăng đạo hữu giúp đỡ."

"Đã như thế, tại hạ cũng không khuyên nữa, mượn truyền tống trận, bao ở trên người tại hạ, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta lên đường đi."

Lăng Ngọc Linh biết rõ Lạc Hồng không phải là nhân vật đơn giản, sau khi thay Tinh Cung biểu đạt thiện ý, liền từ bỏ chuyện mời mọc, không có quá nhiều cưỡng cầu.

Hàn Lập trên mặt vui vẻ, hắn không nghĩ tới chuyện phiền toái nhất còn chưa tới Thiên Tinh Thành liền giải quyết xong, Lạc sư huynh thật đúng là phúc duyên thâm hậu.

Lạc Hồng khẽ gật đầu, nghĩ thầm câu "Bên trên có người dễ làm việc", quả nhiên không sai, Lỗ đạo hữu không lừa ta.

Sau đó, ba người một đường phi độn, trên đường cũng không gặp biến cố gì.

Bay đến gần Thiên Tinh Thành, không biết từ nơi nào bay tới một đội tu sĩ, bốn nam một nữ.

Cầm đầu là một trung niên tu sĩ sắc mặt khô vàng, có tu vi Kết Đan sơ kỳ, còn lại bốn người đều là đệ tử Tinh Cung Trúc Cơ kỳ.

Tu sĩ mặt vàng này vừa thấy Lăng Ngọc Linh liền ân cần không chịu nổi, coi hai người Lạc Hồng như không khí, hỏi han Lăng Ngọc Linh một trận.

Người này biểu hiện rõ ràng như vậy, người qua đường đều biết tâm tư hắn.

Lăng Ngọc Linh hiển nhiên vô cùng chán ghét người này, nàng luôn đối đãi khách khí, lại không cho đối phương mặt mũi gì.

"Lăng sư đệ, ngươi bị thương! Chỗ vi huynh có một viên Thiên Linh đan, ở phương diện chữa thương rất có thần hiệu, ngươi mau dùng đi."

Tu sĩ mặt vàng thấy sắc mặt Lăng Ngọc Linh không đúng liền lấy ra một viên đơn dược xanh biếc.

"Đa tạ sư huynh, bất quá không cần, sư đệ còn phải mang theo hai vị đạo hữu này vào thành, sau đó sẽ tự động phục dụng đan dược chữa thương."

Lăng Ngọc Linh dứt lời liền bỏ mặc tu sĩ mặt vàng, dẫn hai người Lạc Hồng đi về phía cửa vào Thiên Tinh Thành.

Tu sĩ mặt vàng ngạc nhiên nhìn theo Lăng Ngọc Linh đi xa. Lăng sư đệ trước đó mặc dù không cho hắn ta sắc mặt tốt, nhưng cũng sẽ không lạnh lùng như thế. Hôm nay đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ là do hai tu sĩ xa lạ bên cạnh hắn ta?

Nghĩ đến đây, tu sĩ mặt vàng không khỏi lộ ra ánh mắt hung ác.

Thoát khỏi tu sĩ mặt vàng, Hàn Lập càng thêm tò mò với giới tính của Lăng Ngọc Linh, không khỏi nhìn lâu thêm vài lần.

"Hàn huynh, vì sao vẫn nhìn tại hạ, có cái gì không đúng sao?"

Lăng Ngọc Linh thật ra không để ý đến ánh mắt của Hàn Lập, nàng đã giả trang làm nam nhiều năm như vậy, nàng sớm đã quen với loại ánh mắt tò mò này.

Nhưng mà, luôn bị người ta nhìn chằm chằm sẽ có chút không khỏe, liền lên tiếng nhắc nhở một tiếng.

"Ha ha, Lăng đạo hữu chớ trách, Hàn huynh chỉ hiếu kỳ đạo hữu là rồng hay phượng, cũng không có ý đồ bất chính."

Lạc Hồng nhìn ra Hàn lão ma xấu hổ, liền mở miệng giải thích một câu.

"Ồ? Vậy Trác huynh có tò mò hay không? Hay là trong lòng đã sớm có đáp án?"

Lăng Ngọc Linh vươn bàn tay trắng noãn thon dài ra vén lọn tóc, mặt mỉm cười, lại thoáng cái trở nên quyến rũ đến cực điểm, phong tình vạn chủng.

Lạc Hồng cùng Hàn Lập đều không khỏi có chút ngẩn ngơ.

Lạc Hồng cảm thấy sau gáy phát lạnh liền tỉnh lại, hơi có vẻ xấu hổ cười nói:

"Điều này, thật ra Trác mỗ cũng có chút tò mò, nếu Lăng đạo hữu thuận tiện, xin giải đáp nghi hoặc cho hai người chúng ta."

"Ha ha, tại hạ đương nhiên là thân nam nhi, các ngươi muốn đi đâu vậy."

Lăng Ngọc Linh sau khi cười sảng khoái, quay đầu lại, Lạc Hồng cùng Hàn Lập đều không phát hiện trên gương mặt nàng lặng yên hiện lên hai đạo đỏ ửng.

Vừa rồi ta bị làm sao vậy?

Trước kia gặp phải loại vấn đề này, ta đều nói thẳng mình là nam nhi, lần này vì sao phải làm những chuyện dư thừa như vậy.

"Vị đạo hữu vừa rồi, sao còn..."

Hàn Lập có chút choáng váng, trong lòng tràn đầy hoài nghi.

"Ha ha, Hàn huynh, trên đời này có Long Dương chi sĩ đấy, Lăng đạo hữu tuấn tú như vậy, trêu hoa ghẹo nguyệt cũng là bình thường mà."

Lạc Hồng khẽ cười một tiếng, cố ý tự cho là thông minh giải thích.

"Trác huynh! Xin đừng nói chuyện này!"

Lăng Ngọc Linh nghe vậy nhất thời xấu hổ không thôi, vội vàng mở miệng ngăn cản Lạc Hồng nói tiếp.

Hắc hắc, bảo ngươi vừa rồi trêu đùa ta cùng Hàn lão ma, như vậy coi như huề nhau.

Lạc Hồng âm thầm nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment