"Hàn sư đệ, ngươi đây là không có ý nghĩa..."
Lạc Hồng vừa muốn oán giận Hàn lão ma hai câu, đáy lòng lại âm u truyền ra thanh âm của Nguyên Dao:
"Phu quân, muốn có ý gì?"
"Khụ khụ, Hàn sư đệ nói đúng!
Lập tức thời gian cấp bách, đúng là không rảnh nói đùa.
Tử Linh đạo hữu là người duy nhất có thể luyện chế ra Hóa Đan, vì bảo vệ tính mạng cho ngươi, Lạc mỗ liền tặng Tử Hoán Sa này cho ngươi."
Nụ cười của Lạc Hồng đột nhiên cứng đờ, lập tức nghiêm túc hạ xuống, rất nghiêm túc nói.
Nơi này ngoại trừ Hàn lão ma biết một chút, đám người Tử Linh trong mắt cũng lộ ra vẻ cổ quái, bất quá tam nữ đều thông minh không hỏi nhiều.
Nhận lấy cái áo lụa màu tím Lạc Hồng ném tới, Tử Linh vui rạo rực tế luyện, không đầy một lát đã quấn lấy bên hông hắn.
Sau đó, mọi người bàn bạc về chuyện vào cốc hái Linh Chúc quả, luyện dược.
Mười mấy năm qua, Tử Linh đã thu thập được hơn mười phần tài liệu phụ trợ luyện chế hóa đan, chỉ cần bọn họ có thể ở trong Trụy Ma Cốc tìm được Linh Chúc quả, liền có thể lập tức khai lò luyện đan.
Vì thế, Tử Linh hao tốn mấy năm, chuyên môn tìm hiểu làm thế nào để chế tạo hóa đan.
Có thể nói, chỉ cần vận khí của bọn họ không kém tới cực điểm, đến lúc đó mỗi người một viên Tạo Hóa Đan là chắc chắn.
"Phu quân, Tạo Hóa Đan là loại linh dược nào?
Vì sao Tử Linh muội muội cùng Hàn huynh đều chạy theo như vịt vậy?"
Nguyên Dao thấy mọi người trao đổi không sai biệt lắm, rốt cục nhịn không được tò mò trong lòng, truyền âm hỏi.
"Loại linh dược Tạo Hóa Đan này vô cùng huyền diệu, nghe nói có thể khiến cho người tu tiên sau khi dùng sinh ra ảo cảnh, trải nghiệm cảm giác cấp độ tu vi cao hơn, để trợ giúp người tu tiên đột phá bình cảnh trước mắt.
Hiệu quả của nó đều có tác dụng với tu tiên giả dưới Nguyên Anh.
Nếu phục dụng thuốc này, ngày sau Tử Linh đột phá Nguyên Anh bình cảnh sẽ dễ dàng hơn không ít, cho nên nàng mới để bụng như thế."
Lạc Hồng cảm thấy vô cùng hứng thú với Tạo Hóa đan, hắn rất muốn biết đại đạo chất lượng của mình, bên trong huyễn cảnh sẽ có những thứ gì.
"Tốt, như thế liền quyết định."
Hai người các ngươi trước khi ta và Lạc sư huynh tìm được các ngươi, tìm một chỗ bí ẩn ẩn trốn đi.
Đợi lát nữa ta sẽ đến chỗ có Linh Chúc Quả kia."
Những lời này của Hàn Lập tuyên cáo lần trao đổi này chấm dứt, lập tức hắn cùng Lạc Hồng cùng nhau đứng dậy cáo từ.
Mặc dù Tạo Hóa Đan rất tốt nhưng cũng không phải mục đích chính để hai người tiến vào Trụy Ma Cốc. Vì vậy sau khi vào cốc gần hết Hàn Lập còn cần mang theo Lạc Hồng đi gặp Nam Lũng Hầu.
Sau khi tạm biệt ba người Tử Linh, hai người đi thẳng đến phường thị của sơn mạch Vạn Linh.
Lơ lửng trên không trung của phường thị, Hàn Lập dùng thần thức đảo qua, liền tìm được vị đệ tử Thiên Cực Môn lúc trước quấy rối Mộ Phái Linh.
Hàn Lập không nói hai lời liền lách mình đi tới trước mặt người này, ném Thiên Cực Lệnh làm tín vật vào trong tay gã.
"Lệnh sư phụ có hẹn với Hàn mỗ, nhanh dẫn ta đến gặp hắn!"
"Hóa ra là Hàn tiền bối, trước đây gia sư đã sớm có... A? Vị tiền bối này là..."
Sau khi chú ý tới Lạc Hồng đang đứng bên cạnh Hàn Lập, vị thanh niên tu sĩ này không khỏi chần chờ đứng lên.
Dù sao lúc trước Nam Lũng Hầu cũng đã nói chỉ cho Hàn Lập một mình đi vào chỗ ẩn thân của hắn.
"Thế nào? Mang theo phù lục lấy tên ta, lại không biết ta sao?"
Lạc Hồng dùng thần thức tìm tòi, liền phát giác được Thái Thượng Hồng Quân Phù trong ngực người này, ngữ khí lạnh lùng nói.
Được nhắc nhở như thế, thanh niên tu sĩ lúc này nhớ tới bức họa trong cửa hàng phù lục, nhận Lạc Hồng ra.
"Đúng là Lạc tiền bối, vãn bối thất lễ!"
Thanh niên tu sĩ vội vàng hành lễ tạ lỗi, trong lòng bồn chồn một hồi.
Sao vị này cũng tới tìm sư phụ?
Nếu hắn có ác ý, sư phụ bọn họ tuyệt không có hạnh lý!
Thanh niên tu sĩ biết Nam Lũng Hầu lúc trước bị thương chính là do bị người khác làm hại, mà hại hắn thì có Quỷ Linh Môn thái thượng trưởng lão.
Hoàng Phong cốc và Quỷ Linh Môn liền kề nhau, điều này rất khó để cho người ta không sinh ra liên tưởng xấu.
Trong mắt Lạc Hồng, nguyên thần dao động của tu sĩ trẻ tuổi đã không còn sót lại chút gì, cho nên hắn có thể đoán được đại khái ý nghĩ của đối phương.
Nếu đã sợ, thì để ngươi sợ hãi hơn nữa.
Nghĩ như vậy, Lạc Hồng hừ lạnh một tiếng, thi triển chú ngôn nói:
"Đừng nói nhảm, nhanh dẫn đường!"
Hắn nói một câu nhẹ nhàng, nhất thời làm cho thanh niên tu sĩ giật mình một cái, trên trán đổ mồ hôi đáp:
"Vâng vâng! Xin mời hai vị tiền bối đi theo ta!"
Sư phụ xin lỗi, đệ tử còn không muốn chết!
Lạc Hồng thúc giục, thanh niên tu sĩ lúc này làm ra quyết định, sử dụng pháp khí hướng phía đông Vạn Linh sơn mạch bỏ chạy.
Ước chừng qua nửa canh giờ, thanh niên tu sĩ mới dừng lại trên một ngọn núi nhỏ cao ngất.
Lúc này, một vị nữ tu mặc bạch sam từ trong trận pháp bay ra, nghênh đón ba người.
"Bạch sư huynh, ngươi đã trở về, hai vị tiền bối này là..."
Nữ tu áo trắng tướng mạo bình thường, nhưng có một đôi mắt hoa đào, lúc này đang mang theo vẻ hồ mị nhìn về phía tu sĩ thanh niên.
"Lỗ sư muội, hai vị này đều là khách quý của gia sư, kính xin sư muội dẫn bọn họ đi gặp mặt gia sư, vi huynh còn có chuyện quan trọng bên người, liền đi trước một bước."
Thanh niên tu sĩ vừa thấy nữ tu áo trắng, liền giống như trông thấy cây cỏ cứu mạng, nhiệt tình nghênh đón, nhưng sau khi dặn dò một phen, hắn liền lập tức bay đi.
Hành động đường đột như thế, nhất thời khiến đôi mi thanh tú của nữ tu áo trắng nhăn lại, âm thầm tức giận nghi hoặc.
Bất quá, nàng cũng không dám nổi nóng trước mặt hai vị Nguyên Anh tu sĩ, chỉ có thể tạm thời nhịn xuống bất mãn trong lòng, hướng Lạc Hồng hai người thản nhiên cười nói:
"Thúc tổ cùng Nam Lũng tiền bối giờ phút này đang ở trong động phủ, nhị vị tiền bối hãy đi theo ta."
Nói xong, nữ tu áo trắng lấy ra một khối lệnh bài cấm chế, dùng nó đánh ra một cột sáng màu trắng về phía thạch bích màu xanh.
Lập tức mặt ngoài thạch bích thanh quang chớp động, không bao lâu lộ ra một cửa đá cao hai trượng, từ bên trong truyền ra một thanh âm lạnh lùng.
"Hàn đạo hữu, lúc trước Bản Hầu cùng Lỗ đạo hữu chỉ hẹn một mình ngươi đến đây.
Bây giờ ngươi mang theo Lạc đạo hữu đến đây là có ý gì?"
"Hàn mỗ bất quá là cảm thấy chuyến này nguy hiểm, đặc biệt mời sư huynh đến trợ trận mà thôi.
Nhị vị đạo hữu yên tâm, Lạc sư huynh không cần bất cứ bảo vật gì trên thi hài cổ tu kia, đối với hợp tác giữa chúng ta không có bất cứ ảnh hưởng gì."
Hàn Lập nhìn cửa đá, bình tĩnh nói.
"Hàn đạo hữu đang nói giỡn sao? Chỉ dựa vào lời nói của ngươi, Bản Hậu cùng Lỗ đạo hữu sao có thể tin tưởng.
Dù sao uy danh của Lạc đạo hữu, chính là như sấm bên tai, nếu sư huynh đệ ngươi nổi lên ý niệm giết người đoạt bảo, bản hầu cùng Lỗ đạo hữu chỉ sợ đều khó thoát một kiếp!"
Kèm theo lời nói phẫn nộ, cửa đá màu xanh bị người từ bên trong đẩy ra, Nam Lũng Hầu cùng một lão giả áo xám đi ra.
Lúc này sắc mặt hai người đều có phần khó coi, hiển nhiên là đối với hành vi Hàn Lập mang Lạc Hồng đến đây, cảm thấy cực kỳ bất mãn và phẫn nộ.
"Ha ha, nhị vị đạo hữu thật ra cũng biết mình hiểu rõ, bất quá Lạc mỗ cũng không phải là tu sĩ ma đạo, chưa bao giờ chủ động đi giết người đoạt bảo, nhị vị cứ việc yên tâm.
Chẳng qua, hành trình vào Trụy Ma Cốc lần này đối với Hàn sư đệ cực kỳ trọng yếu, nhị vị nếu không muốn phối hợp, Lạc mỗ không bài trừ sử dụng thủ đoạn phi thường.
Còn xin nhị vị không nên tự mình lầm!"
Lạc Hồng quang minh chính đại uy hiếp nói.