Hai năm sau, Yểm Nguyệt Tông, Xích Hà Phong.
Đa Bảo Nữ đứng ở bên ngoài một tòa lầu tỏa ra linh khí dạt dào, nhàm chán mà thưởng thức pháp khí thủy tinh cầu trong tay, tựa hồ đang chờ cái gì.
''Kỳ quái, đã ba ngày rồi, Ngu sư thúc sao còn chưa đáp lại? Không phải nói, dưới thần thông minh tâm kiến tính của Chiếu Tâm Kính, một ngày là một giáp sao? Ngu sư thúc bất quá trăm tuổi, không có lý do gì đến bây giờ còn chưa tỉnh lại ah?''
Đa Bảo Nữ than thở một mình, hôm qua nàng đã đưa vào trong lầu một tờ truyền âm phù, nhưng khổ sở chờ đến nay cũng không nhận được đáp lại, trong lòng không khỏi oán giận.
Đa Bảo Nữ cũng không biết, kỳ thật Ngu Nhược Hi đã sớm tỉnh lại, lúc này nàng đang tay trái ôm ngực, tay phải xòe ra đặt ở trước mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không dám tin, bên tai đỏ bừng ngây ngốc.
Từ khi Ngu Nhược Hi ở dưới thần thông Chiếu Tâm Kính, tìm về ký ức ngày đó cùng Lạc Hồng ở trong bụng rắn, nàng vẫn duy trì động tác này.
''Tiểu tử kia, ngay từ đầu đã nói thật!''
Dưới mạng che mặt, Ngu Nhược Hi khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, trong lòng vừa thẹn vừa giận.
''Ta cùng hắn đều...... như vậy, cùng thất thân cho hắn còn có cái gì khác nhau!''
''Nhưng tiểu tử kia chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ, hơn nữa tư chất thoạt nhìn cũng không tốt, làm sao có thể làm đạo lữ của ta ah!''
Ngu Nhược Hi vẻ mặt không cam lòng, nghĩ nàng dung mạo tuyệt thế, niên kỷ không quá trăm năm đã có hi vọng kết đan, vận mệnh lại trêu ngươi như thế, an bài một mối nhân duyên không xứng đôi như vậy.
''Mẫu thân, ta bây giờ nên làm như thế nào?''
Ngu Nhược Hi xuất thân từ gia đình đại phú đại quý phàm thế, từ nhỏ đã được mẫu thân bồi dưỡng theo hướng tiểu thư khuê các, chỉ là sau đó ngẫu nhiên bị đệ tử chấp sự Yểm Nguyệt tông phát hiện nàng có tư chất tu tiên thật tốt, mới mời nàng bái nhập Yểm Nguyệt tông.
Cho nên quan niệm tư tưởng của nàng cùng tu tiên giả xuất thân từ gia tộc tu tiên có khác biệt một trời một vực, lập tức lại bởi vì bị Lạc Hồng xem qua thân thể, nàng còn nghiêm túc cân nhắc có nên ủy thân gả đi hay không.
Một cái là tu tiên giả thiên tài có hi vọng đang sắp kết đan, một cái là con kiến hôi Luyện Khí kỳ có tư chất thấp, nếu là tu tiên giả xuất thân chính thống từ tu tiên gia tộc, căn bản nghĩ cũng không cần nghĩ, giữa hai người tuyệt không có khả năng.
Thậm chí hắn/ nàng sẽ tỏ ra cường thế, sẽ vì loại bỏ chấp niệm trong lòng, giết tên kia để chứng đạo!
Bản thân Ngu Nhược Hi vẫn giữ tư tưởng của tiểu thư khuê các, cũng không bởi vì gần trăm năm đả tọa tu luyện mà có quá nhiều thay đổi, nhưng nàng cũng có một viên hướng đạo chi tâm, đạo lữ là một khâu thập phần trọng yếu trên con đường tu tiên, nàng cũng không muốn nó trở thành chướng ngại, lập tức trong lòng vạn phần rối rắm, suy nghĩ phiền nhiễu.
Vốn chuyện nữ tử gả cưới, nên hỏi qua phụ mẫu, nhưng lấy tuổi Ngu Nhược Hi, phụ mẫu của nàng tự nhiên đều đã quy tiên.
Mà nàng lại sắp thử kết đan, sư phụ của nàng Xích Hà tiên tử cũng không tiện thay nàng làm chủ, cho nên việc này chỉ có thể do chính nàng quyết định.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Ngu Nhược Hi cảm thấy mình vừa mới biết được việc này, tâm tình có chút bất ổn, không nên lập tức làm ra quyết định.
''Bế quan Kết Đan, ít nhất cần hai ba mươi năm, đợi ta xuất quan, có lẽ đã quên mất chuyện này.''
Sau khi bình phục tâm tình, Ngu Nhược Hi thu hồi Chiếu Tâm Kính, liền đẩy cửa đi ra.
''Ngu sư thúc!'
Đa Bảo Nữ kinh hỉ hô.
''Truyền Âm phù ta nhận được, ta sẽ đi tìm Nam Cung sư thúc, ngươi trở về đi.''
Ngu Nhược Hi nhận được truyền âm phù trung nói, sư phụ của nàng Xích Hà tiên tử muốn bế quan luyện chế một lò đan dược trọng yếu, nếu nàng muốn thỉnh giáo các vấn đề về kết đan, có thể đi tìm trong môn một vị Kết Đan kỳ tu sĩ khác - Nam Cung Uyển.
Đuổi sư điệt báo tin lui ra, Ngu Nhược Hi liền ngự khí bay khỏi Xích Hà phong, mấy canh giờ sau liền đi tới một ngọn núi yên tĩnh trong Yểm Nguyệt tông.
Nơi đây tuy là chỗ ở của một vị đại tu sĩ Kết Đan kỳ, nhưng chỉ dùng linh trúc dựng lên, động phủ so với các tu sĩ cùng giai khác có vẻ keo kiệt, bất quá ngược lại thập phần lịch sự tao nhã cùng thanh tú.
Vừa tới gần ngọn núi bị đại trận bao phủ này, Ngu Nhược Hi liền cảm thấy sương mù dày đặc hiện ra trước mắt, kìm lòng không đậu hồi tưởng lại đoạn ký ức xấu hổ kia.
''Ảo trận thật lợi hại, chỉ cần tới gần là có thể gợi lên tâm sự của ta.''
Trên mặt đỏ ửng, Ngu Nhược Hi vừa định dùng truyền âm phù gõ cửa, liền nghe một giọng nữ trong trẻo truyền đến.
''Ngươi là đệ tử của Xích Hà sư tỷ?''
''Chính là vãn bối, đặc biệt tới lãnh giáo Nam Cung sư thúc chuyện Kết Đan.''
Ngu Nhược Hi không biết vị Nam Cung sư thúc này tính tình như thế nào, lúc này cẩn thận tỉ mỉ hành lễ đáp lại, để tránh ác cảm của đối phương.
''Vào đi.''
Giọng nữ trong trẻo vừa dứt lời, đại trận liền lộ ra một lỗ hổng đủ cho một người đi vào.
Một lát sau, Ngu Nhược Hi đi vào trong một tòa trúc ốc, cùng chủ nhân nơi này khoanh chân ngồi.
Bởi vì cấm chế trong phòng trúc, Nam Cung sư thúc sau màn lụa không lộ ra một tia khí tức, Ngu Nhược Hi cũng không dám tùy ý dùng thần thức nhìn trộm, cho nên chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của vị Nam Cung sư thúc này, không thấy rõ tướng mạo chân thật. Nàng không khỏi thầm nghĩ:
''Nam Cung sư thúc, thật là khéo léo hiểu lòng người a.''
Bóng người nhỏ nhắn xinh xắn sau màn lụa khiến Ngu Nhược Hi giật mình.
"Không sai, không hổ là cao đồ của Xích Hà sư tỷ, pháp lực tinh thuần mà thâm hậu, vượt xa tu sĩ cùng giai, cộng thêm Băng Thanh thân thể hiếm thấy đến cực điểm, tỷ lệ kết đan thành công đích xác là không nhỏ."
''Nhưng ta xem ngươi ở bên ngoài trận thời điểm, dễ dàng liền bị mê hoặc, hẳn là vì tình sở khốn.''
Lúc này khó hiểu, kết đan rất dễ sinh ra tâm ma, đến lúc đó nhẹ thì kết đan thất bại, kinh mạch bị thương, nặng thì bị thiên ma lợi dụng, nguy hiểm tính mạng.
Nam Cung Uyển thoáng cái liền chỉ ra chỗ trí mạng trước mắt của Ngu Nhược Hi, nàng có chút tò mò là vị tài tuấn nào trong môn, dẫn tới tâm thần vị sư chất này tương tư như thế.
''Ta vì tình mà khốn đốn?''
Thường nói: Không biết Lư Sơn dáng thế nào, thân ở trong đó thoát không ra.
Ngu Nhược Hi lúc trước chỉ cảm thấy chuyện của mình cùng Lạc Hồng mặc dù khó có thể mở miệng, nhưng cũng chỉ là phản ứng vốn nên có của nữ nhi thường tình, nên không biết mình đã hãm sâu trong đó, tơ tình đã động.
Cũng may, nàng có thể tu luyện tới giả đan cảnh giới, cũng không phải người bình thường, bị Nam Cung Uyển điểm tỉnh sau, lập tức tỉnh ngộ lại.
''Xin hỏi sư thúc, cái ưu sầu này làm sao có thể giải?''
''Hai biện pháp, một là sư điệt cùng ý trung nhân cử hành song tu đại điển, chỉ cần kết thành chuyện tốt, lúc này sẽ giải vây.''
Nói tới hôn nhân, trong lời nói của Nam Cung Uyển không tránh khỏi mang theo chút trêu chọc khiến cho Ngu Nhược Hi đỏ mặt.
''Vậy biện pháp thứ hai thì sao?''
''Hả?" Nam Cung Uyển vừa nghe Ngu Nhược Hi không do dự liền hỏi biện pháp thứ hai, liền biết việc này không đơn giản như nàng vừa nghĩ.
''Vị trung nhân này của sư chất ý rốt cuộc là thần thánh phương nào?''
''Chẳng lẽ ngay cả một vị thiên tài có khả năng thành kim đan của Yểm Nguyệt tông ta mà hắn cũng chướng mắt sao?''
''Biện pháp thứ hai, chính là một chữ "Sát". Sư điệt thông minh hơn người, chắc là không cần ta giải thích nhiều.''
Nam Cung Uyển không có ý trêu chọc, sắc mặt nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng nói.
Nghe lời ấy, khuôn mặt Ngu Nhược Hi lập tức trắng bệch, nửa ngày không nói gì.
''Sư điệt không cần lập tức đưa ra quyết định, trước khi kết đan ngươi còn cần mấy năm mài giũa pháp lực, còn có thời gian để từ từ suy nghĩ.''
Nam Cung Uyển lắc đầu, trong lòng nàng này rõ ràng đã sớm làm ra quyết định, chính mình lại không thể nhận rõ, tâm ma quấy nhiễu chính là như thế, liền xem nàng có thể ngộ thấu hay không.
Cho dù nhìn thấu tâm tư Ngu Nhược Hi, Nam Cung Uyển cũng không lắm miệng, tâm ma của mình đúng là vẫn phải tự mình phá, người bên ngoài chỉ biết càng giúp càng bận.
Tình kiếp quả nhiên khó khăn, cũng may ta một lòng tu luyện, không dính chuyện phiền toái bực này.
Nghĩ tới đây, Nam Cung Uyển đắc ý mỉm cười.