Đến hoang sơn không bao lâu, quản sự là vài tên sư thúc Trúc Cơ Kỳ liền để cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, vì chuẩn bị cho mấy ngày đại chiến tiếp theo làm một lần chỉnh đốn cuối cùng.
Hướng lão quỷ vẫn giống như dòng thời gian ban đầu, đi lôi kéo mấy đệ tử tu vi kém cỏi nhất, trong đó cũng bao gồm Hàn Lập.
Lạc Hồng bên này bởi vì đã chủ động bại lộ qua khí tức, những đệ tử khác đều biết hắn là cao thủ Luyện Khí tầng mười ba, với lại hắn còn biểu hiện ra một bộ tư thái người lạ chớ đến gần, cho nên cũng không ai tới quấy rầy hắn biểu diễn.
Một ngày sau, tu tiên giả Thanh Hư môn cưỡi Tuyết Hồng Lăng mà đến.
Lão già Phù Vân Tử dẫn đội bên Thanh Hư môn kia, nếu không có gì bất ngờ xảy ra lại muốn lừa Lý Hóa Nguyên luyện chế thiết tinh cho hắn, lấy ra nội đan của Huyết Tuyến Giao dụ hắn đánh cuộc.
Độc Giác Ngân Mãng của Lý Hóa Nguyên nếu có thể luyện hóa nội đan này của Huyết Tuyến Giao, lúc còn sống sẽ rất có hi vọng tiến giai tới cấp năm, cũng chính là tồn tại ngang hàng với tu tiên giả kết đan sơ kỳ.
Lúc do dự, hắn nhìn thật sâu Lạc Hồng lúc này đang đeo mặt nạ sắt, nghĩ đến lời người này đã nói với hắn, lúc này liền hạ quyết tâm, đáp ứng ván cược này.
Bất quá, lúc này Yểm Nguyệt tông "Đại ác nhân" Khung lão quái cũng vừa đến, cứng rắn chen vào đánh cuộc của hai người.
Yểm Nguyệt Tông thực lực đứng đầu bảy phái, vả lại năm xưa độc chiếm Nguyệt Dương bảo châu, đối với cấm địa thăm dò cực sâu, hiểu rõ nhất là phân bố linh dược trong cấm địa, cho nên cho dù là hai nhà đối với một nhà, Lý Hóa Nguyên cũng không có lòng tin lớn.
''Ngươi, lại đây một chút.''
Lý Hóa Nguyên chỉ mặt sắt Lạc Hồng, ra vẻ bình tĩnh gọi hắn tới.
Lạc Hồng ở trong ánh mắt kinh ngạc lẫn kiêng kỵ của bảy phái đệ tử đi về phía Lý Hóa Nguyên, trong lòng cũng không oán giận sư phụ nhà mình cho hắn rước lấy chú ý, dù sao năm ngày sau, những người này đều sẽ đem hình tượng hiện tại của hắn ghi khắc thật sâu .
Tiện tay thả ra một thuật cách âm, Lý Hóa Nguyên trực tiếp hỏi:
"Ngươi thật có thể mang về không dưới hai mươi gốc linh dược?"
Đây là lý do thoái thác của Lạc Hồng khi tìm hắn mở cửa sau, bằng không hắn không nỡ để cho đồ đệ tốt hàng năm đều hiếu kính linh tửu của hắn, tham gia thí luyện Huyết Cấm, chết rồi sẽ không có linh tửu uống.
''Lần này Yểm Nguyệt Tông tựa hồ có chuẩn bị mà đến, Khung lão quái chính là nhân vật cáo già!''
''Sư phụ yên tâm, dựa vào sự chuẩn bị của đệ tử, cộng thêm hai kiện pháp khí đỉnh cấp kia, thu thập một đám tu tiên giả cùng giai cũng không thành vấn đề.''
Lạc Hồng chắp tay thi lễ, Lý Hóa Nguyên lần này đánh cuộc đến quả thực có điểm lớn, này nếu là thua, có thể thích đáng ít nhất hai mươi năm "Cu-li".
"Tốt, ngươi nếu thật có thể trợ giúp vi sư thắng được ván cược này, vi sư liền cho ngươi một trương phù bảo của Khung lão quái!"
Lý Hóa Nguyên nhận được lời hứa của Lạc Hồng, nhất thời hưng phấn đến vuốt râu, ván cược lần này nếu hắn thua không thể nghi ngờ là sẽ đau lòng, nhưng thắng chính là kiếm lớn.
Ở trước mặt lợi ích, tu sĩ Kết Đan kỳ cùng những phàm nhân kia cũng không có gì khác nhau.
Lạc Hồng lập tức thi lễ cám ơn, Phù Bảo Vô Hình Châm chính là bảo bối tốt, cho dù là sau khi Trúc Cơ đều có tác dụng lớn, quả nhiên là niềm vui ngoài ý muốn!
Nhìn Lạc Hồng đi trở về đội ngũ, lão đạo Phù Vân Tử hướng hai gã đạo sĩ trong đội ngũ nhà mình nháy mắt, hiển nhiên là muốn bọn họ chú ý nhiều hơn đến tên đệ tử Hoàng Phong Cốc đeo mặt sắt này.
Khung lão quái cười hắc hắc quái dị, không thèm để ý hai phái chơi mấy trò vặt này.
Sau khi vượt qua khúc nhạc đệm nhỏ này, rốt cục tới thời điểm mở ra cấm địa, Thất phái dẫn đội Kết Đan trưởng lão đồng loạt ra tay, oanh kích chỗ yếu kém của cấm địa đại trận.
Đệ tử bảy phái cũng đã đứng ở phía sau bọn họ không xa, tùy thời chuẩn bị tiến vào cấm địa.
Bởi vì lần thí luyện này đặc thù, các phái đều đem số lượng đệ tử tham dự thí luyện kéo đầy, mỗi phái đều là hai mươi lăm tên đệ tử, bảy phái cộng lại chính là hơn một trăm bảy mươi người.
Ba bốn canh giờ sau, dưới sự nỗ lực của bảy tu sĩ Kết Đan kỳ, cấm địa đại trận bị phá vỡ ra một thông đạo tối đen như mực.
Không cần phân phó nhiều, bảy phái đệ tử mỗi người tranh nhau phi thân tiến vào trong thông đạo, tựa hồ như vậy có thể gia tăng tỷ lệ sống sót cho họ.
Lạc Hồng tất nhiên là không vội, không phải hắn khoe khoang, những đệ tử này của bảy phái thật đúng là không có bao nhiêu uy hiếp đối với hắn, chân chính có uy hiếp chính là bản thân cấm địa này.
Nơi này cũng không phải là phó bản cho tân thủ, Hóa Thần tu sĩ như Hướng Chi Lễ đi vào đều muốn lừa dối hai cái pháo hôi dò đường, cuối cùng còn mặt xám mày tro đi ra.
Có thể nói, trình độ nguy hiểm của nơi đây không thua gì Đọa Ma cốc, địa phương mà đệ tử bảy phái cướp đoạt linh dược chỉ là hoa viên của chủ nhân cấm địa.
Rất nhanh, còn đứng tại chỗ chỉ còn lại Lạc Hồng cùng Hàn Lập, hai người cơ hồ đồng thời một cùng động thân bay lên, tiến vào thông đạo.
Trong nháy mắt bị thông đạo tối đen như mực nuốt chửng, Lạc Hồng chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, lập tức đi tới dưới chân một ngọn núi tuyết trắng xóa.
Nơi đây gió lạnh thấu xương, không có sinh cơ, chính là tu tiên giả cũng không thể chịu đựng được, bất quá đối với Lạc Hồng mà nói, nhiệt độ nơi này lại thích hợp, vừa vặn có thể triệt tiêu khô nóng do Linh Giao bí văn sinh ra.
"Nơi đây hẳn là đại tuyết sơn ở cực bắc cấm địa, nghe nói trên đỉnh núi có băng tinh tuyết liên sinh trưởng, nhưng bởi vì hoàn cảnh nơi đây ác liệt, đệ tử thí luyện đều ít có tới gần, lần trước hái được băng tinh tuyết liên đã không biết là chuyện bao lâu rồi."
Lạc Hồng nhớ lại tin tức trên bản đồ cấm địa mà hắn được lúc ở Hoàng Phong Cốc, thầm nghĩ vận khí của mình cũng không tệ, nếu gặp phải Băng Tinh Tuyết Liên có niên đại cao, hắn cũng sẽ không nộp lên.
Loại sen này có tác dụng rất lớn đối với tu tiên giả tu luyện thủy hành công pháp!
Vì có khả năng xuất hiện thu hoạch ngoài ý muốn, Lạc Hồng từ trước đã mời người luyện chế hai cái hộp bí mật, dùng chính là loại tài liệu giống với mặt nạ của hắn, hắn lúc trước từng hướng Triệu Khinh Linh đòi hỏi không ít.
Chỉ cần đem linh dược bỏ vào hộp bí mật này, liền có thể tránh thoát các loại linh thú dò xét, trợ hắn nuốt riêng một hai gốc linh dược mà hắn cần.
Lạc Hồng đang định leo núi tìm thuốc, trong thần thức bỗng nhiên có hai đệ tử Hóa Đao Ổ xông vào, trong đó có một người coi như là người quen của hắn.
''Hàn sư huynh, may mà có Khu Hàn Tán của huynh, nếu không dùng pháp lực của chúng ta chống lại gió lạnh của Đại Tuyết Sơn, sẽ không lên được đỉnh núi đâu.''
Yến Tiếu cười duyên vỗ nhẹ bả vai nam tử bên cạnh, giống như đang đùa giỡn với tỷ muội tốt.
Nam tử kia nắm lấy Lan Hoa Chỉ, đem mái tóc bị gió thổi có chút tán loạn thu lại sau tai, khóe miệng nhếch lên một nụ cười âm nhu.
''Có thể cùng Yến muội muội truyền tống đến gần như vậy, Hàn mỗ cũng rất vui mừng! Muội muội chỉ cần theo sát, Hàn mỗ nhất định bảo vệ ngươi chu toàn!''
''Hảo sư huynh, ta...''
''Ai ở bên kia!''
Hàn Thiên Nhai gào thét chói tai, cắt đứt lời nịnh hót của Yến Tiếu.
Yến Tiếu vội vàng quan sát bốn phía, rất nhanh liền phát hiện một đệ tử Hoàng Phong Cốc mang mặt sắt, đưa lưng đứng ở cách đó không xa.
''Là hắn!''
Hai người lập tức nhận ra người này là đệ tử được tu sĩ Kết Đan kỳ ký thác kỳ vọng của Hoàng Phong Cốc, lập tức cảnh giác mỗi người tế ra pháp khí.
Yến Tiếu rút ra một pháp khí hình roi màu trắng, vung lên quanh thân ngưng tụ ra một tầng khí âm hàn cấu thành vòng bảo hộ.
Hàn Thiên Nhai thì đem ô Khu Hàn tán đang quay không ngừng ở trên đỉnh đầu cầm vào trong tay, cũng tế ra hai thanh phi đao màu đỏ yêu dị, chậm rãi phi hành vây quanh hắn.
''Hai vị tốt nhất chủ động thối lui, Trác mỗ không muốn giết các ngươi.''