Ngay lúc Lạc Hồng toàn lực bay về phía Phi Tiên thạch thì ba người Hàn Lập cùng năm người Kiền lão ma đã công phá trùng trùng điệp điệp trận pháp, đi vào bên trong thạch điện cực lớn.
Bọn họ vốn tưởng rằng trong cung điện này tất nhiên cũng sẽ có trận pháp do Diệp gia bày ra, nhưng không nghĩ tới sau khi đi vào chỉ thấy một tượng đá vỡ vụn.
Thừa dịp thời gian tìm kiếm lối ra đại điện, lão giả họ Phú của Cửu U tông nhìn Hàn lão ma và Bạch Dao Di một cái, rồi tập trung lại một góc, sắc mặt ngưng trọng nói:
"Hàn huynh, Bạch đạo hữu, chúng ta sợ là có phiền toái. Lão giả áo đen bên cạnh Hoa Thiên Kỳ chính là Đại trưởng lão Âm La tông, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, một thân thần thông cực kỳ lợi hại.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, dường như đã liên thủ với bốn người Hoa Thiên Kỳ. Nếu bọn họ làm khó dễ chúng ta, chỉ sợ bất cứ người nào trong chúng ta đều không ngăn cản được!"
Lão giả họ Phú, Hàn Lập cùng với Bạch Dao Di ba người kết bạn tại Âm Dương quật tìm kiếm Âm Chi mã, kết quả gặp phải Ngân Sí Dạ Xoa bị nhốt trong Tỏa Linh trận, hai người khác trong đội ngũ, đã gặp độc thủ.
Ba người bọn họ cũng là sau khi Hàn lão ma tế ra Tứ Diễm Phiến, mới bảo vệ được tính mạng, sau đó bởi vì phong ấn Côn Ngô Sơn bị phá, kích phát Tỏa Linh Trận, mới truyền tống đến trong Côn Ngô Sơn.
Cho nên, lão giả họ Phú lúc này đề nghị liên thủ tự bảo vệ mình chỉ nhìn một mình Hàn lão ma.
Không có Tứ Diễm phiến của hắn, lão giả họ Phú cùng Bạch Dao Di ngay cả một mình Kiền lão ma cũng không đối phó được, càng đừng nói là Nam Cương Tứ Độc.
"Âm La Tông đại trưởng lão? Vậy hắn chẳng phải chính là Kiền lão ma sao, nghe nói người này đã đem Ngũ tử đồng tâm ma luyện chế đại thành, hơn nữa tính tình quái đản!
- Chúng ta nhất định phải kết thành đoàn, nếu không vô cùng có khả năng gặp độc thủ của hắn!
Bạch Dao Di mặc dù cũng đã nhận ra pháp lực của hắc bào lão giả sâu không lường được, nhưng sau khi biết được đối phương chính là Kiền lão ma hung danh hiển hách, trong lòng vẫn không khỏi run lên.
Trước đây tại thạch đình gặp nhau, Kiền lão ma cùng Phú lão giả chào hỏi nhau, liền vội vội vàng vàng dọc theo thềm đá lên núi.
Cho nên, Hàn Lập đến bây giờ mới biết đối phương chính là đại trưởng lão Âm La Tông.
Người này tất nhiên biết phương pháp giải chú của Phong hồn chú. Hàn Lập trong đầu trước tiên liền xuất hiện ý niệm này, ngay sau đó trong lòng liền có tính toán.
"Hai vị đạo hữu nói không sai, thế cục trong Côn Ngô Sơn này phức tạp, một mình đi lại là không khôn ngoan.
Không bằng chúng ta định ra ước định, mặc kệ trong chúng ta có ai gặp nạn, hai người còn lại đều phải dốc toàn lực tương trợ!"
"Đó chính là ý nghĩ của Phú mỗ." Lão giả họ Phú lập tức đáp ứng.
"Ta cũng đồng ý!" Bạch Dao Di đáp.
Vừa dứt lời, Hoa Thiên Kỳ bên kia liền truyền đến động tĩnh:
"Hoa sư huynh, tới đây nhìn cái này!"
Ngữ khí của trưởng lão mặt đen rất nghiêm túc, hiển nhiên là có chút phát hiện quan trọng, đám người Hoa Thiên Kỳ không dám lãnh đạm lập tức liền nhích lại gần.
Ba người Hàn Lập liếc nhau, sau đó cũng không hẹn mà cùng đi đến hướng trưởng lão mặt đen.
Sau khi đến gần, mọi người phát hiện trên mặt đá xanh nơi này tràn đầy dấu vết lưỡi dao sắc bén chém vào.
Quan trọng hơn chính là, ở trung tâm những vết cắt này, tồn tại một đống lớn Yêu huyết chưa khô cạn, cách đó không xa còn có nhiều khối huyết nhục cực lớn.
Bởi vì đặc thù rõ ràng, mọi người liếc mắt liền nhận ra nguyên thân của những huyết nhục này, hẳn là cự trảo của hung cầm nào đó.
Đông đảo manh mối tập hợp cùng một chỗ, không khó để người đoán ra, nơi đây từng có tu sĩ cùng một loại hung cầm nào đó giao thủ qua, mà lại tu sĩ một phương lông tóc không tổn thương chút nào mà đánh trọng thương hung cầm.
"Hoa sư huynh, độ cứng của yêu trảo này có chút không thích hợp, pháp bảo của ta lại không có cách nào bắt được nó!"
Sắc mặt hắc diện trưởng lão ngưng trọng đưa trảo trong tay cho Hoa Thiên Kỳ, phía sau lưng không khỏi phát lạnh từng trận.
Ba người Độc Thánh môn cùng Kiền lão ma nghe vậy ánh mắt đều không khỏi ngưng tụ, Hắc diện trưởng lão tu vi không kém, nhưng bổn mạng pháp bảo của hắn lại không cách nào phá hư một cái lợi trảo thoát ly khỏi yêu thân, có thể suy ra chủ nhân yêu trảo này vốn lợi hại đến cỡ nào.
Đáng sợ hơn là mặt cắt của móng vuốt vỡ này vô cùng trơn nhẵn, điều này chứng tỏ tu sĩ ra tay đã dễ dàng chém vỡ nó.
Thủ đoạn thần thông bực này, quả thực có chút dọa người!
Kiền lão ma từ trong tay Hoa Thiên Kỳ tiếp nhận toái trảo, trong tay mãnh liệt mà ma diễm cuồn cuộn, qua một hồi mới thấy có dấu hiệu tan chảy.
"Không sai, đây là tàn trảo của thập cấp đại yêu! Không thể tưởng được trong Côn Ngô sơn lại có loại hung thú này, xem ra họ Lạc kia đã bị con thú này tập kích."
Kiền lão ma đem toái trảo trong tay ném đi, vui sướng khi người gặp họa nói.
Họ Lạc? Chẳng lẽ Lạc sư huynh cũng tới?
Hàn lão ma trong lòng vừa động, đầu tiên là có chút mừng rỡ, nhưng rất nhanh không khỏi vì Lạc Hồng lo lắng.
Trong Côn Ngô Sơn thần thức bị quản chế, tập kích thập cấp hung thú lại là yêu cầm độn thuật, khó bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Phú đạo hữu, chúng ta cũng tìm kiếm xung quanh một chút, xem có còn dấu vết nào khác hay không."
Tận khả năng biết rõ sinh tử của thập cấp yêu cầm, bằng không bị một con yêu vật như vậy giấu ở trong bóng tối, chúng ta tất nhiên sẽ ăn ngủ không yên!"
"Ừm, yêu thú này chặt đứt một trảo, chỉ sợ hung tính sẽ tăng nhiều, cừu thị tu sĩ chúng ta, xác thực phải biết rõ ràng mới được."
Lão giả họ Phú tán đồng gật đầu nói.
"Hai vị đạo hữu chỉ sợ không cần phiền toái, linh thú của ta đã có phát hiện."
Nguyên lai, ngay khi Hàn Lập cùng Phú lão giả nói chuyện, Bạch Dao Di liền phái ra vài con Băng Phách điểu điều tra bốn phía, lúc này không ngờ đã phát hiện.
Không cần nhiều lời, ba người đều có tâm tư lúc này liền dựa vào, sau đó bọn họ liền thấy một đống tro tàn.
Từ lượng tro tàn đến xem, tất nhiên không phải là thi thể tu sĩ sau khi đốt cháy hình thành.
Động tác của ba người Hàn Lập không tránh được ánh mắt của bọn người Kiền lão ma, mấy hơi thở sau bọn họ cũng đã đến nơi.
Nhưng thần sắc bọn họ không như ba người Hàn Lập trút được gánh nặng, mà âm trầm dọa người.
"Kiền huynh, thật sự là thập cấp yêu thú sao?"
Hoa Thiên Kỳ cười khổ hỏi.
"Hừ, chuyện cho tới bây giờ, lừa gạt mình có tác dụng sao?!"
Kiền lão ma sắc mặt tuy khó coi, nhưng khí thế lại không thua.
Hắn đây không phải là đang liều mạng sĩ diện chống đỡ, mà là nhất định phải như thế, bằng không một khi hắn rụt rè, Hoa Thiên Kỳ tuyệt đối sẽ ở dưới tuyệt vọng, quay đầu thương đối phó hắn.
Kỳ thật, bản thân Kiền lão ma hiểu được, khi hắn lợi dụng tâm cơ và thuật hợp tung để đối phó với Lạc Hồng, hắn đã thừa nhận mình không phải là đối thủ.
Quả nhiên, Hoa Thiên Kỳ thấy chiến ý của Kiền lão ma chưa mất đi, sắc mặt không khỏi dễ nhìn hơn một chút, trầm ngâm một lát rồi đột nhiên quay mặt về phía ba người nói:
"Phú đạo hữu, người chém giết yêu này thần thông thật là kinh người, mà tính tình lại rất quái đản."
Lúc ở bên ngoài phong ấn, liền một lời không hợp mà ra tay với Càn huynh!
Càn huynh tới đây chưa từng gặp mặt, người kia lại chiêu hạ tử thủ với Càn huynh, sát tính nặng đến mức có thể thấy được!
Có người nguy hiểm như thế ở bên, không bằng Phú đạo hữu kết bạn đồng hành với chúng ta, vạn nhất xảy ra chuyện, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau."
Lão giả họ Phú chính là trưởng lão Cửu U tông trong thập đại tông môn Ma đạo, được Hoa Thiên Kỳ coi là thủ lĩnh của ba tiểu đoàn thể này cũng không khó lý giải.
Bất quá, lúc này lão giả họ Phú lại cảm giác có chút mộng bức, bởi vì ý tứ trong lời nói của Hoa Thiên Kỳ, đúng là Càn lão ma bị người ta "khi dễ" cho nên mới liên hợp Độc Thánh môn.
Mà bọn họ hiện tại vẫn cảm thấy chưa đủ bảo đảm, không ngờ lại tới lôi kéo bọn họ!
Sao vậy? Ngũ Tử Đồng Tâm Ma xảy ra vấn đề?