''Sư muội đừng nói giỡn, ngươi không muốn sống nữa!''
Nữ nhân áo vàng kéo tay áo Hàm Vân Chi, thần sắc lo lắng nói.
Nàng thấy rõ ràng, trên hai quả trứng yêu thú kia cơ hồ không có linh khí, là loại cấp thấp nhất, lấy thứ này giao dịch với người khác, quả thực chính là đang nhục nhã đối phương.
Hơn nữa, Liệt Dương Hoa ở đâu ra a!
Lạc Hồng theo bản năng mà đem thần thức thăm dò vào túi trữ vật, lại thật đúng là phát hiện một gốc Liệt Dương Hoa, hẳn là Chu Tam Trọng hái ở bên ngoài cấm địa.
''Có thì có, nhưng chỉ sợ sư muội sẽ thất vọng.''
Bạch quang chợt lóe, một gốc liệt dương hoa xuất hiện trong lòng bàn tay Lạc Hồng.
Trên mặt Hàm Vân Chi vừa có vẻ vui mừng, lông mày liền nhíu lại, sau đó thở dài nói:
''Nguyên lai chỉ là cây Liệt Dương Hoa có tu vi hơn trăm năm, loại ta cần ít nhất phải trên ba trăm năm. Bất quá vẫn là giao dịch đi, vạn nhất tìm không được thích hợp hơn, dùng nó cũng có thể miễn cưỡng thử một lần.''
''Được, sư muội tiếp đi.''
Hai người đồng thời đem vật giao dịch ném về phía đối phương.
Hoàng sam nữ trợn mắt há hốc mồm nhìn trận giao dịch cực kỳ không đúng này, lại dễ dàng đạt thành như thế, không khỏi cảm thấy Thiết Diện Nhân là một vị sư huynh dễ nói chuyện.
''Con linh thú ngốc hồ hồ này của sư muội, ta lại chướng mắt, pháp thuật đã giải, ngươi mang về đi.''
Lạc Hồng sờ sờ đầu chó, làm bộ như giải trừ pháp thuật.
Hàm Vân Chi đỏ mặt, Tiểu Hắc có lúc quả thật rất ngốc, chủ nhân như nàng thường cảm thấy mất mặt.
Thấy Hàm Vân Chi vẫn thích đỏ mặt như trước, Lạc Hồng không khỏi mỉm cười, trong lòng hơi ấm.
''Có thể khống chế linh thú có chủ, pháp thuật thật đáng sợ!''
Tiểu đạo sĩ cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy Thiết Diện Nhân sâu không lường được, mình tuyệt đối không phải là đối thủ.
''Đa tạ sư huynh thành toàn, chúng ta đã có thể đi hay chưa?''
Hàm Vân Chi mặc dù không biết Lạc sư huynh vì sao phải đổi tên đổi họ, che giấu thân phận, nhưng rất thông minh phối hợp với hắn diễn trò.
''Hai vị sư muội có thể đi, nhưng vị sư đệ này phải ở lại.''
Lạc Hồng vừa nói ra lời này, tiểu đạo sĩ cùng hoàng sam nữ đồng thời trong lòng lạnh lẽo.
"Chu sư huynh nếu có chỗ đắc tội sư huynh, tiểu muội nguyện thay hắn bồi tội, sư huynh kính xin tha hắn một mạng!"
Hoàng sam nữ tử vội kéo tiểu đạo sĩ đang hoảng sợ ra sau lưng,năn nỉ.
''Sư muội đừng như thế, ta một người làm một người chịu, ngươi mau cùng Hàm sư muội đi thôi!''
Tiểu đạo sĩ dáng vẻ trông giống tiểu bạch kiểu này ngược lại có chút ra dáng nam tử hán, lúc này cùng hoàng sam nữ tử không thuận theo lôi kéo.
''Hai người diễn cảnh sinh ly tử biệt ở đây là muốn cho ai xem?''
Lạc Hồng nhướng mày, mang theo chút không vui nhìn không nổi nói:
''Tiểu đạo sĩ, ngươi có muốn gốc linh dược kia không? Chúng ta cũng làm giao dịch được không?''
Linh dược trên đỉnh núi chỉ có hai ba trăm năm Thủy Đông quả, Lạc Hồng chỉ chính là nó.
''Giao dịch? Tốt! Sư huynh muốn vật gì?!''
Tiểu đạo sĩ vui mừng quá đỗi, Thủy Đông quả chính là mục tiêu chuyến đi này của hắn, hắn nguyên bản đều đã nhịn đau buông tha, nhưng không nghĩ tới là còn có cơ hội giao dịch.
''Đưa con chim này cho ta là được.''
Lạc Hồng đưa tay chỉ, đối diện với con Hoàng Sí Điểu đang sửa sang lại lông cánh trên ngọn cây.
''Ha ha, quả nhiên không gạt được sư huynh.''
Trán tiểu đạo sĩ hơi đổ mồ hôi, hắn thoáng cái đã hiểu, Thiết Diện Nhân đã sớm âm thầm quan sát bọn họ.
Ta vốn còn bởi vì có thể làm hoàng tước mà đắc chí, không nghĩ tới sớm có người đánh chim ở dưới tàng cây cầm cung chờ đợi, Tu Tiên giới bên ngoài gia tộc cùng môn phái đúng là hung hiểm như thế, lúc này thật sự là ủy khuất lớn!
Tiểu đạo sĩ lấy Thông Linh bài ra, niệm mấy câu pháp quyết, sau khi giải trừ ấn ký thần thức của bản thân, liền đem lệnh bài này ném về phía Lạc Hồng.
''Đây là pháp khí điều khiển Hoàng Sí Điểu, sư huynh chỉ cần tế luyện một chút là có thể điều khiển nó.''
Tiểu đạo sĩ cũng không sợ Thiết Diện Nhân sau khi lấy được Thông Linh bài sẽ đột nhiên trở mặt, đối phương hoàn toàn có thể dùng tính mạng ba người uy hiếp, ép mình giao ra Thông Linh bài, lại lựa chọn phương thức giao dịch, nói vậy không phải là người hạ tác âm hiểm.
Nhưng hắn cũng sẽ không ngây thơ cho rằng đối phương là người lương thiện như Hàm sư muội, Thiết Diện làm việc cực kỳ coi trọng nguyên tắc, điều này từ hành động hắn giết cùng thả hai người Linh Thú Sơn vừa nãy là có thể nhìn ra.
Đơn giản mà nói, chính là nếu ngươi làm việc theo ý của hắn thì hắn chính là người ôn hòa phân rõ phải trái, thậm chí sẽ hào phóng cho chút chỗ tốt, ngược lại, hắn sẽ để cho người làm trái ý hắn biết cái gì gọi là sát phạt quyết đoán.
Tiếp được Thông Linh Bài, Lạc Hồng thử một chút, quả nhiên như lời tiểu đạo sĩ, dễ dàng trở thành chủ nhân mới của Hoàng Sí Điểu.
''Hắc hắc, thật sự là không có lòng dạ gì, ta chỉ dùng Thủy Đông quả thử một chút hắn đã lập tức thần sắc đại biến, hận không thể viết lên mặt mình mấy chữ to "Ta chính là vì nó mà đến" kia.''
Thủy Đông quả là loại linh dược kiểu thiên môn, nhưng Lạc Hồng lại biết nó là một trong những chủ dược không thể thiếu khi luyện chế Bạch Liên Đan.
Thêm vào đó việc hắn lại là họ Chu, Lạc Hồng nhất thời đối với thân phận tiểu đạo sĩ có chút hiểu rõ.
Đem Hoàng Sí Điểu gọi lên vai, Lạc Hồng bứt ra rời đi, lúc gần đi lưu lại một câu:
''Sư muội thực lực thấp kém, lui về bên ngoài cấm địa đi, không hái được linh dược cũng không sao, ta sẽ nói rõ tình huống với Lý Trưởng lão.''
''Nếu đã tu luyện bí pháp Chu gia ngươi, ta liền thuận tay chiếu cố hậu nhân Chu gia ngươi một chút.''
Đợi Lạc Hồng rời đi hồi lâu, tiểu đạo sĩ mới tiến lên hái Thủy Đông quả, xong việc đi tới trước mặt Hàm Vân Chi, khom người thi lễ nói:
''Hàm sư muội, lần này nhờ có ngươi, ta cùng Tề sư muội đấu pháp cơ hồ không giúp được gì, thi thể hai con kim quang điêu kia toàn bộ thuộc về sư muội.''
Đây vốn là vật bồi tội mà tiểu đạo sĩ chuẩn bị sau khi Hàm Vân Chi phát hiện nơi đây không có Liệt Dương Hoa, cho nên giờ phút này nhường nhịn không chút do dự.
''Vậy ta từ chối bất kính.''
Hàm Vân Chi vui vẻ thu thập tài liệu trên người Kim Quang Điêu, sau đó để Tiểu Hắc nuốt sạch tinh huyết của chúng nó, đây đối với Tiểu Hắc mà nói chính là vật đại bổ!
Bận rộn một lúc, Hàm Vân Chi phát hiện tiểu đạo sĩ cùng Tề sư tỷ đang có chút bất an đứng ở phía sau nàng, vài lần muốn nói lại thôi.
''Hai vị, có phải không định cùng ta kết bạn hái thuốc hay không?''
Hàm Vân Chi cũng là người thông minh, tự nhiên có thể nhìn ra tiểu đạo sĩ đối với Thủy Đông quả kia quá mức coi trọng, liền đoán được đó chính là mục tiêu chủ yếu trong hành trình cấm địa của hắn.
"Nói ra thật xấu hổ, Huyết sắc cấm địa nguy hiểm hơn so với ta và Tề sư muội dự đoán rất nhiều, vị Trác sư huynh kia nói không sai, với thực lực của chúng ta, chỉ có ẩn thân ở bên ngoài, mới có cơ hội sống sót ra ngoài."
Khi tiểu đạo sĩ mới kết bạn với Hàm Vân Chi, cũng nổi lên lòng tham, cho rằng với sức mạnh của ba người bọn họ, ở trong cấm địa tự bảo vệ mình là không lo.
Nhưng sau khi chứng kiến sự cường hãn của Trác Bất Phàm, hắn mới hiểu được, đối với những đệ tử thí luyện chân chính là đỉnh cao, ưu thế nhân số của những người thí luyện bình thường như bọn họ cũng tương đương với không.
Một lần thuấn sát cùng ba lần thuấn sát, cũng chính là nháy mắt nhiều một lần khác nhau.
"Hàm sư muội, xin lỗi! Sư tỷ hiện tại nghĩ lại mà sợ, chúng ta chỉ cần vận khí hơi kém một chút, vừa rồi cũng đã chết mấy lần!"
Nữ nhân áo vàng mặc dù lớn tuổi hơn Hàm Vân Chi một chút, nhưng so với Hàm Vân Chi có vẻ mảnh mai hơn nhiều, lúc này ôm ngực, khóe mắt còn hàm chứa nước mắt.
Nàng tham gia thí luyện huyết sắc, hoàn toàn là bởi vì nhất thời xúc động.
Mà nguyên nhân kích động, rất là rõ ràng.