Ta Tại Trấn Ma Ti Nuôi Ma (Dịch)

Chương 1250 - Chương 1250 - Trước Mặt Bổn Đế Cũng Dám Xưng Đế?

Chương 1250 - Trước Mặt Bổn Đế Cũng Dám Xưng Đế?
Chương 1250 - Trước Mặt Bổn Đế Cũng Dám Xưng Đế?

"Khặc khặc khặc. . ." Đối mặt với ánh mắt mọi người đang nhìn mình chằm chằm, Cố Thanh Phong ngửa mặt lên trời cười như điên, ma quang trong mắt rực cháy hừng hực, hắn tiện tay thu lại bản nguyên tai kiếp, cười tà ác nói.

"Xem ra cuối cùng các ngươi cũng ý thức được, có điều. . . . . Vậy thì sao hả? Theo bổn đế thấy, tất cả những kẻ đang ngồi đây, toàn bộ đều là rác rưởi!"

"Cuồng vọng!"

"Ma đầu chớ có càn rỡ!"

"Hừ! Cố Thanh Phong, ngươi thật sự cho rằng được gắn cái danh Diệt Thế Ma Đế thì có tể trở thành Tiên Đế thật sao?”

"Cho dù ngươi thật sự là Tiên Đế thì sao hả? Nếu chúng ta liên thủ, cho dù Tiên Đế ở đây, cũng phải nhượng bộ lui binh!"

"Ồ? Vậy ư?" Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang vọng đất trời.

Tiếp theo, một luồng úy áp cực lớn khó có thể tưởng tượng được giáng xuống.

Trong nháy mắt đó, đại đạo nổ vang, hư không khuấy động, giống như trời nghiêng đất lật!

Tất cả mọi người không khỏi biến sắc, toàn thân run rẩy, ai nấy đều hoảng sợ đưa mắt nhìn chỗ sâu trong tầng trời.

"Tiên. . . Tiên Đế! !"

"Là Cửu Cực Tiên Đế! !"

"Cái gì! Cửu Cực Tiên Đế tự mình đến đây! ?"

"Đáng ghét! Rõ ràng cũng đã là Tiên Đế rồi, lại còn đi tranh đoạt bản nguyên với chúng ta!"

Chỉ thấy chỗ sâu trong bầu trời có một bóng người to lớn đang đứng vững vàng, toàn thân được tiên quang bao phủ, không thấy rõ khuôn mặt, chắp hai tay sau lưng, cổ kim có một không hai, trên thân mang theo một luồng uy áp chí cao vô thượng.

Hư không vì sự xuất hiện của y mà không ngừng bị tàn phá tiêu diệt, phạm vi lan rộng hàng vạn dặm.

Chính là Cửu Cực Tiên Đế!

"Vừa rồi ai đã nói cho dù Tiên Đế ở đây, cũng phải nhượng bộ lui binh?"

Giọng nói to lớn giống như đại đạo thiên âm vang vọng đất trời.

Trong đám người, một hán tử trung niên tục tằn trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn phanh ngực trần, trước ngực có từng đôi mắt chằng chịt, không phải Bách Mục Tiên Tôn thì là ai đây?

Nghe thấy Cửu Cực Tiên Đế chất vấn, Bách Mục Tiên Tôn luống cuống cả lên, bởi vì câu nói bạt mạng vừa rồi đúng là hắn nói.

Bây giờ hắn chỉ hận không thể vả hai phát vào miệng mình, tại sao lại nói chuyện ngông cuồng như vậy chứ!

Quá hoảng sợ, hắn vội vàng lủi ngay vào trong đám người, nhưng mà, mọi người đều dạt ra tứ phía, né hắn giống như né ôn thần.

Trong nháy mắt, xung quanh Bách Mục Tiên Tôn không còn bóng người nào, chỉ còn hắn lẻ loi một người.

Mặt hắn lập tức đổi sang màu tái xanh, mặt không còn chút máu.

Mà ánh mắt lạnh nhạt của Cửu Cực Tiên Đế đang lia đến Bách Mục Tiên Tôn, khiến hắn bất giác run rẩy toàn thân.

Đừng nhìn hắn là Tiên Tôn một phương, ở trong Vĩnh Hằng chân giới cũng là cường giả có tên tuổi, nhưng mà, ở trước mắt Tiên Đế thì không bằng cái rắm.

"Không. . . . Không phải ta nói." Bách Mục Tiên Tôn vội vàng giải thích, nhưng giọng nói vô cùng yếu ớt.

Bởi vì hắn đang đối mặt Tiên Đế, với năng lực cảm nhận của Tiên Đế, không thể không nghe ra được là ai nói.

"Bình sinh bổn đế hận nhất là có kẻ lừa ta." Cửu Cực Tiên Đế lãnh đạm nói.

Bách Mục Tiên Tôn sắp sợ tới mức vãi cả ra quần, vội vàng sửa lại: "Tiên Đế đại nhân, là ta nói, nhưng ta không nói ngài a, ta nói hắn, là Cố Thanh Phong!"

Bách Mục Tiên Tôn kích động chỉ về hướng Cố Thanh Phong gào lên.

"Phải vậy không?" Cửu Cực Tiên Đế lạnh lùng nói: "Không sao, kiếp sau chú ý một chút là được."

Lập tức, Cửu Cực Tiên Đế đã chậm rãi nâng lên một ngón tay.

Bách Mục Tiên Tôn lập tức trợn tròn mắt, kinh hồn táng đảm lắp bắp: "Không không không! ! Ngài không thể. . . ."

Hắn còn chưa có nói xong, một bóng người giống như Ma Thần chắn ngay trước mặt hắn.

Chính là Cố Thanh Phong.

Bách Mục Tiên Tôn ngây ngẩn cả người, hắn không hiểu tại sao Cố Thanh Phong lại đứng chắn trước người mình.

Lúc này, Cố Thanh Phong bình tĩnh cất giọng vang dội: "Yên tâm, bổn đế sẽ không để hắn giết ngươi."

Bách Mục Tiên Tôn càng ngày càng ngây ngốc, hắn biết rõ, đây là lần đầu tiên mình gặp mặt Cố Thanh Phong.

"Vì. . . . Vì sao?"

"Bởi vì ngươi là người nhà của bổn đế, người nhà không thể chết trong tay người khác."

"Người nhà! ? Chẳng lẽ ngươi cũng là tộc Bách Mục Tiên Ngô?"

Cố Thanh Phong khẽ cau mày, tộc Bách Mục tiên Ngô chó má gì, chỉ là tộc nhân làm sao có thể so với người nhà chí thân.

"Ngươi chính là người nắm giữ bản nguyên, Cố Thanh Phong?"

Cửu Cực Tiên Đế cất giọng đầy hứng thú.

Cố Thanh Phong nhìn y bằng nửa con mắt, lãnh đạm nói: "Dựa vào ngươi cũng xứng gọi thẳng tục danh của bổn đế?"

Câu nói thản nhiên vang vọng toàn trường, giống như một luồng sét đánh thẳng vào trong lòng mọi người!

Toàn trường trở nên yên tĩnh lại!

Làm sao hắn dám! ?

Đây chính là Tiên Đế đó nha!

Bách Mục Tiên Tôn cũng trợn tròn mắt, về dũng khí, vẫn là đồng tộc của mình dũng cảm nhất.

Hắn lập tức cảm thấy mừng thầm, có Cố Thanh Phong đứng mũi chịu sào, mình không cần phải chết nữa rồi.

Cửu Cực Tiên Đế nhướng mày một cái, không vui nói: "Chỉ là Tiên Tôn một giới, vậy mà cũng muốn nói chuyện với bổn đế?"

"Tiên Đế nho nhỏ nhà ngươi thật nực cười, ở trước mặt bổn đế cũng dám xưng đế? Ai cho dũng khí vậy hả? Nên nhớ, thế gian này chỉ cho phép có một vị đế, đó chính là ta Diệt Thế Ma Đế!"

Những lời nói cuồng vọng của Cố Thanh Phong tựa như biển gầm bao phủ lên tâm trạng của mọi người.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía hắn, vô cùng kinh hãi, bị chấn kinh đến chết lặng.

Bình Luận (0)
Comment