Cửu Cực Tiên Đế cảm thấy tâm trạng không tốt liền đuổi đám người kia đi.
Y cũng không lập tức đi nói cho Tiên Đế ngũ phương, mời bọn họ ra tay.
Nói cho cùng, vẫn là trong lòng còn có may mắn, vẫn là không cam tâm.
Dù sao đây cũng chính là bản nguyên tai kiếp! Nếu như ban đầu y biết bản nguyên tai kiếp không thể khống chế, thế thì nó cũng không quan trọng gì, nhưng bây giờ lại có người có thể nắm trong tay bản nguyên tai kiếp, chuyện này tương đương với đưa cho y hi vọng.
Cửu Cực Tiên Đế không đành lòng từ bỏ hi vọng này.
Dù là chỉ có một phần vạn khả năng, y cũng muốn đạt được bản nguyên tai kiếp.
Đúng với câu nói kia, ta vốn có thể chịu đựng bóng tối, nếu như ta chưa từng thấy ánh sáng.
Cho nên dự định trước mắt của y chính là, thông qua pháp chỉ của Tiên Đế, khiến cho thiên hạ đình chiến, cố gắng trì hoãn tốc độ mạnh lên của Cố Thanh Phong, sau đó sẽ từ từ suy nghĩ biện pháp, nếu như cuối cùng thực sự không cách nào đạt được bản nguyên tai kiếp, mới đi nói cho Tiên Đế ngũ phương, để bọn họ ra tay.
....
Vào một ngày nọ, một pháp chỉ màu vàng giống như màn trời phủ kín không trung, ức vạn vạn sinh linh nhìn thấy pháp chỉ này phải sợ hãi hét lên.
"Là pháp chỉ của Tiên Đế!"
"Cuối cùng sau một trăm vạn năm, Cửu Cực Tiên Đế cũng hạ đạt pháp chỉ thêm một lần nữa."
Vô số sinh linh kích động bởi vì nhìn thấy pháp chỉ của Tiên Đế, thậm chí còn rơi nước mắt.
Bọn họ đều là sinh linh sống dưới sự cai trị của Cửu Cực Tiên Đế, lãnh thổ của Tiên Đế quá to lớn, lớn đến vô biên vô hạn, cho nên căn bản cả đời những sinh linh này cũng không thể chạy thoát khỏi khu vực này, cho nên ở đây Cửu Cực Tiên Đế chính là trời.
Nhìn thấy pháp chỉ của Tiên Đế giống như nhìn thấy mặt trời.
Ức vạn sinh linh quỳ xuống, quỳ sát pháp chỉ của Tiên Đế.
Lúc này, chỉ thấy bầu trời bên trên pháp chỉ bay tới bốn chữ.
Thiên hạ đình chiến!
Đúng lúc bốn chữ này vừa hiện ra, trong lòng của toàn bộ sinh linh dường như cũng vang lên giọng nói đạm mạc, mà hùng vĩ của Cửu Cực Tiên Đế kia, giống như âm thanh của Thiên Âm.
"Bổn đế niệm thương sinh không dễ, bách tính khốn khổ, cho nên ban xuống pháp chỉ, khiến thiên hạ đình chiến, nghỉ ngơi lấy lại sức."
"Tiên Đế nhân từ!"
"Cảm tạ Tiên Đế đại nhân!"
Vô số sinh linh cuồng nhiệt bắt đầu hô to, dù sao phần lớn mọi người đều yêu quý hòa bình, nhưng cũng không ít người cảm thấy bất mãn.
Giống như những môn phái đang khai chiến với nhau, những đạo hữu đang cùng vào bí cảnh, đám đầu trâu bị đạo lữ cắm sừng vân vân.
Trong Độc Ma Quật, Cố Thanh Phong bễ nghễ nhìn lên pháp chỉ của Tiên Đế ở trên trời, khóe miệng để lộ ý cười khinh thường: "Thật đúng là ngây thơ ngoài ý muốn."
Sở dĩ Cố Thanh Phong chế giễu như vậy là bởi vì không ai có thể hiểu bản chất của con người hơn hắn.
Thiên hạ đình chiến? Làm sao có thể?
Chỉ bằng một đạo pháp chỉ của Tiên Đế? Ha ha, đến Thiên Vương lão tử còn không làm được.
Hắn biết rõ, Cửu Cực Tiên Đế muốn thông qua loại phương thức này để hạn chế sức mạnh của mình, nhưng căn bản không có khả năng thực hiện.
Nơi nào có con người thì sẽ có đấu tranh.
"Xem ra Cửu Cực Tiên Đế thật sự là cao cao tại thượng quá lâu, cũng tùy tâm sở dục quá lâu, thế nên y mới cho rằng chỉ cần một câu nói của mình liền có thể ra lệnh cho thiên hạ." Sự khinh thường ở khóe miệng Cố Thanh Phong càng thêm nồng đậm.
Chỉ thấy hắn lấy ra vô số tiên binh, tiên đan, các loại trân quý thiên tài địa bảo, cùng các loại huyền diệu thần thông diệu pháp.
Sau đó tiện tay quăng ra, những bảo vật này trong nháy mắt hóa thành từng đạo lưu quang biến mất trong hư không.
...
Ở chỗ giao nhau của Kim Hồng cung và Kinh Long các đột nhiên có một ánh sáng lấp lánh phóng lên tận trời, kỳ hương nồng đậm nhanh chóng khuếch tán, cây cỏ, hoa lá bốn phía vừa mới tiếp xúc với hương thơm kỳ lạ này lập tức như được nước tiên, nước thánh tưới vào, lớn lên chỉ trong nháy mắt.
Những tiên nhân tiếp xúc với khoảng cách tương đối gần chỉ cần ngửi thấy một chút hương vị lập tức cảm thấy tinh thần và thể xác như bay bổng, lập tức buông lỏng cảnh giác.
Bảo quang mãnh liệt này trong nháy mắt thu hút sự chú ý của hai phe thế lực là Kim Hồng cung và Kinh Long các.
Một phần lớn tiên nhân bay ra từ trụ sở của hai bên, đến đó xem xét, đúng là một viên Kim Đan ánh vàng rực rỡ mang theo chín đầu đạo văn huyền diệu, lơ lửng trong không trung, hơn nữa còn hoàn hảo không một tì vết.
"Là Cửu Chuyển Kim Đan!!"
"Cửu Chuyển Kim Đan rơi vào địa giới của Kinh Long các ta, chắc chắn phải thuộc về chúng ta."
"Ngươi đánh rắm! Rõ ràng là rơi vào Kim Hồng cung!"
Chỉ thấy hai nhóm người điên cuồng phóng về chỗ của Cửu Chuyển Kim Đan, bắt đầu tranh đoạt.
Nhưng lại không có một ai ra tay.
Một cảnh tượng quỷ dị đã xuất hiện, một đám tiên nhân đã từng cao cao tại thượng, thế mà bây giờ như là phàm nhân bát phụ, chửi ầm lên, thậm chí ngươi xô đẩy ta một chút thì ta lại xô đẩy ngươi một chút.
Tính tình bạo liệt một điểm, đã bắt đầu nhổ nước miếng.
"Ngươi có gan thì thử động vào ta một chút xem?"
"Hừ, ngươi tưởng ông đây ngốc sao? Tiên Đế đại nhân vừa ban bố pháp chỉ, ai dám chống lại?"
"Đã không dám chống lại, vậy thì ngoan ngoãn giao Cửu Chuyển Kim Đan ra đây."
"Ngươi nằm mơ! Đây là cơ duyên của Kinh Long các chúng ta, có gan ngươi ra tay đoạt đi!"