Vô số bí ẩn dâng lên trong lòng, làm cho Cố Thanh Phong bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Đột nhiên, một đạo linh quang hiện lên!
Cả người Cố Thanh Phong trong nháy mắt giật mình, hắn chợt nhớ tới một quẻ đã từng tính cho mình, quẻ tượng kia chỉ có tám chữ.
Chỉ Cố Thanh Phong.... Không Lý Minh Nguyệt!
Lý Minh Nguyệt!!
Bổn đế nhớ ra rồi, Tiểu Thi Mị tên thật là Lý Minh Nguyệt!
Lúc trước thầy xem quẻ có nói, trong bản mệnh có một kiếp, mà lời giải cho quẻ tượng chính là chỉ Thanh Phong, không Minh Nguyệt.
Chỉ lo Thanh Phong, không để ý Minh Nguyệt?
Cố Thanh Phong hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia giác ngộ, hắn dường như ý thức được cái gì, chậm rãi đi vào trong ngục Trấn Ma.
Rất nhanh, hắn đi tới trước phòng giam của Tiểu Thi Mị.
Hôm nay Tiểu Thi Mị là một bộ dáng thẹn thùng thẹn thùng, đôi mắt to ngập nước chớp chớp nhìn Cố Thanh Phong.
"Lang quân, chàng tới rồi." Tiểu Thi Mị thẹn thùng nói.
"Bổn đế nên gọi ngươi là Lý Minh Nguyệt, hay là Đạo chủ đây?" Cố Thanh Phong bình tĩnh nói.
Tiểu Thi Mị nghe vậy sửng sốt, lập tức cười duyên nói: "Lang quân, chàng đang nói cái gì vậy? Người mà chàng thích tên là Lý Minh Nguyệt và đạo chủ? Ta có thể biến thành hình dáng của bọn họ. ”
Bóp!
Cố Thanh Phong búng tay một cái, căn ngục đang giam giữ Tiểu Thi Mị trong nháy mắt tan thành mây khói.
Hắn đi vào trong đó, đứng ở trước mặt Tiểu Thi Mị, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tiểu Thi Mị nhìn đôi mắt tràn ngập ma quang, một giây sau lại nở nụ cười.
Theo nụ cười của nàng, thân hình lập tức phát sinh biến hóa, biến thành một vị nữ tử hoàn mỹ khuynh thành tuyệt thế.
Chính là Đạo chủ.
Đạo chủ cười nhạt, thật có thể nói là Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh. Lục cung phấn đại vô nhan sắc.
(Trích từ Trường ca hận của thi sĩ Bạch Cư Dị, Tản Đà dịch: Một cười trăm vẻ thiên nhiên, Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn)
"Đáng ghét, bị chàng phát hiện nhanh như vậy, thật sự là nhàm chán."
Theo đạo chủ vừa dứt lời, cả phương thế giới lập tức bắt đầu sụp đổ, như gương vỡ vụn.
Cảnh tượng trong nháy mắt biến đổi, biến thành đại điện lúc trước Đạo chủ cư trú.
Nhìn đại điện sáng ngời, Cố Thanh Phong hơi giật mình.
Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, thực lực tiên đế của mình lại quay về.
Nhưng... Hệ thống không trở lại.
Hắn bình tĩnh nhìn quan sát đạo chủ, khóe miệng lộ ra một nụ cười khó hiểu: "Nếu như bổn đế không đoán sai, Đạo chủ chính là Tiểu Thi Mị, Tiểu Thi Mị chính là Đạo chủ, các ngươi đều là Lý Minh Nguyệt, không sai chứ? ”
Lý Minh Nguyệt khuynh thành cười: "Người ta biết không giấu được chàng bao lâu, có điều chàng nói cũng không hoàn toàn đúng, chuẩn xác mà nói, Tiểu Thi Mị là phân thân của người ta, do người ta cố tính phái đến bên cạnh chàng. ”
Cố Thanh Phong cũng không bất ngờ, kết quả đại khái không khác dự đoán của hắn.
"Như vậy rốt cuộc bổn đế là ai? Ngươi có quan hệ gì với bổn đế? ”
"Tất nhiên chàng là đạo lữ của người ta rồi." Lý Minh Nguyệt cười kiều diễm.
"Đạo lữ? Có thể trở thành đạo lữ với Đạo chủ, chỉ sợ trước đây bổn đế vốn không đơn giản. ”
"Tất nhiên là vậy rồi, ta là đạo chủ, mà chàng là ma chủ."
"Ma chủ sao?" Nghe được xưng hô này, Cố Thanh Phong hơi giật mình, dường như có chút ký ức ẩn giấu ở sâu trong linh hồn bị chạm đến.
"Chàng có biết trên bản nguyên là cái gì không?"
"Là cái gì?"
"Bản nguyên là gốc rễ của vạn vật, hết thảy thế gian đều là căn cứ vào bản nguyên mới sinh ra, cũng theo sau tiến hóa ra pháp tắc, lại xuất hiện năng lượng vật chất vân vân.
Mà trên bản nguyên, lại là căn nguyên!
Căn nguyên là gốc rễ của tất cả mọi thứ, là điểm khởi đầu của tất cả mọi thứ và cũng là kết thúc, một thời gian dài trước đây, không có gì trong thế giới, mọi thứ chỉ là một mảnh hỗn loạn.
Trong hỗn độn không nhớ năm tháng, không biết qua bao lâu, hỗn độn sơ khai, diễn hóa ra hai loại căn nguyên Đạo và Ma.”
Mà hai loại căn nguyên này lại chính là khởi nguyên của vạn vật khởi nguyên, có thể nói, tất cả những gì chàng nhìn thấy, đều do căn nguyên diễn biến mà ra.
Hai loại căn nguyên đạo và ma diễn biến suốt vô tận năm tháng, dần dần sinh ra ý thức, cuối cùng trở thành Đạo chủ và Ma chủ, cũng là hai tồn tại cấp căn nguyên duy nhất trên thế gian.”
Cố Thanh Phong nghe thấy những lời bí mật kinh thiên động địa này, không tránh khỏi đồng tử hơi co lại, trong lòng nổi lên từng đợt sóng sợ hãi ngập trời.
Hắn hít sâu một hơi hỏi: “Hai loại căn nguyên Đạo Ma rõ ràng đối lập nhau, dựa theo lẽ thường mà nói, không phải sẽ là thù địch sao? Sao có thể kết thành đạo lữ?”
Lý Minh Nguyệt nghe vậy thì kinh ngạc nhìn hắn một cái: “Sao chàng lại nghĩ như vậy chứ? Chàng và ta cùng căn cùng nguyên, vốn chính là những người gần gũi với nhau nhất trên thế gian, hơn nữa trên đời này cũng chỉ có hai ta là tồn tại cùng cấp bậc, tất cả những thứ khác, đối với chúng ta chỉ là mây khói thoảng qua.
Vì sao phải trở thành kẻ thù của nhau? Nếu như giữa hai chúng ta có một người không tồn tại nữa, như vậy đối với người còn lại, trên cuộc đời này, không phải chỉ còn lẻ loi trơ trọi một mình mình hay sao.”
“Sặc..… Rất thấu đáo.”
Lý Minh Nguyệt cười khúc khích: “Những điều này cũng không phải do ta nói, mà là những gì chàng từng nói trước kia. Hai chúng ta một người là đạo, một người là ma, thật ra ngay từ đầu vẫn luôn ngứa mắt đối phương, chiến đấu liên hồi, nhưng chúng ta là đều là căn nguyên, bất tử bất diệt như nhau, không ai làm gì được ai. “