Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh (Bản Dịch)

Chương 111 - Chương 111. Tu Tiên 30 Năm (1)

Chương 111. Tu Tiên 30 Năm (1) Chương 111. Tu Tiên 30 Năm (1)

Sắc trời dần dần muộn.

Lục Trường An từ chối Quan đạo trưởng giữ lại qua đêm ở trong phòng.

Dù sao diện tích nhà ở này không lớn, còn có tiểu cô nương, không thế nào phù hợp.

Lục Trường An nghỉ ngơi một đêm ở khách điếm nội thành.

Ngày tiếp theo, dưới sự dẫn dắt của Quan đạo trưởng, Lục Trường An đi tới một tòa đại điện ở trung tâm nội thành, ký kết linh khế thuê.

Toà biệt viện Cẩm Tú Phường kia, lấy giá cả tám mươi linh thạch hàng năm, cho Lục Trường An thuê mười năm.

Do là thuê dài, giá cả có ưu đãi nhất định.

Tổng cộng tám trăm linh thạch, tiền thuê theo năm.

Giá cả không rẻ, theo Quan đạo trưởng nói, tòa biệt viện này cũng vừa mới dọn ra được nửa tháng.

Cùng ngày, Lục Trường An nhẹ nhàng từ chối lời mời của Quan Đạo Trưởng, chuyển vào biệt viện này.

"Thủy Nguyệt cư, tên không tệ."

Lục Trường An nhìn tấm biển trên cửa viện một cái.

Quan Xảo Chi đưa tới một ít rau quả tươi mới, giúp Lục Trường An quét dọn sân nhỏ, dọn cỏ dại.

Lục Trường An thi triển pháp thuật, tiến hành vệ sinh trong phòng, lại bố trí hai bộ trận pháp nhất giai loại nhỏ ở biệt viện.

Bận rộn cả một ngày, buổi tối được mời đến nhà Quan đạo trưởng ăn một bữa.

Tiểu cô nương khéo tay, trù nghệ không tệ, chỉ tăng thêm chút ít linh tài, ngũ vị đều đủ, răng miệng lưu hương.

Lục Trường An cảm nhận được chỗ tốt của việc Quan đạo trưởng thu dưỡng nữ đồ đệ.

...

Hai ngày sau.

Lục Trường An chuyển nhà mới, dự định bái phỏng hàng xóm láng giềng một chút.

Nhất là đại trạch bên trái, chỗ ở của Đỗ Uy đan sư.

Phụ cận nơi này, phàm là tu sĩ có thể ở một mình trong đại viện, không có một ai đơn giản.

Lục Trường An còn chưa hành động, đã có hàng xóm tới chơi.

"Nghe nói có một hàng xóm phù sư đến, tiểu nữ tử đến nhà thăm hỏi, tặng chút điểm tâm mình tự làm."

Giọng nữ tử ôn nhuận mềm mại từ ngoài cửa viện truyền đến.

Đó là một vị mỹ nhân cung thường, ước chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mi sơn thủy nhãn, diễm như đào lý.

Là ai?

Lục Trường An hơi có vẻ ngoài ý muốn, mở ra trận pháp.

Mỹ nhân cung thường tên là Tô Nguyệt Đồng, là nữ tu sống một mình trong biệt viện tinh xảo bên phải.

"Lục phù sư, tiểu nữ tử Tô Nguyệt Đồng, không quấy rầy ngươi chứ?"

Tô Nguyệt Đồng mặc cung thường màu trắng, nhìn rất đoan trang thục nhã, giơ tay nhấc chân đều là phong tình vạn chủng.

"Không sao, Tô cô nương biết tên của ta?"

Lục Trường An nghênh đón Tô Nguyệt Đồng tiến vào, nhận lấy hộp điểm tâm.

"Gặp mặt Xảo Chi, nghe nàng ta nói qua."

Tô Nguyệt Đồng cười duyên, uốn éo eo rắn nước, đường cong hơi nghiêng, mỗi động tác đều lộ vẻ phong tình mê người.

Lục Trường An sẽ không khinh thường nữ nhân xinh đẹp trước mắt.

Nữ tu ở một mình, ở trong Tiên Thành có số lượng tu sĩ khổng lồ, ngư long hỗn tạp, thường thường không đơn giản.

Càng đừng nói, Tô Nguyệt Đồng thân có mị công, còn che giấu tu vi chân thật.

Mặt ngoài là Luyện Khí kỳ tầng sáu.

Tu vi chân chính là Luyện Khí kỳ tầng tám.

Thủ đoạn ẩn nấp của Tô Nguyệt Đồng rất cao minh.

Tiếc rằng, thần thức của Lục Trường An gần như sánh ngang Trúc Cơ sơ kỳ, tiếp xúc gần gũi, nhìn ra manh mối.

Quan đạo trưởng đã nhắc nhở Lục Trường An, chớ để sắc đẹp của nàng mê hoặc.

Nghe nói trước kia có một tán tu Luyện Khí hậu kỳ mơ ước sắc đẹp của Tô Nguyệt Đồng, mở miệng đùa giỡn, động tay động chân.

Kết quả là mấy ngày sau, thi thể của Luyện Khí hậu kỳ kia đã bị phát hiện trong một mương thoát nước trong thành.

Thời gian đó Tô Nguyệt Đồng có chứng cứ hoàn hảo không có mặt.

Có lời đồn: Tô Nguyệt Đồng là tiểu thiếp của đại nhân vật, kim ốc tàng kiều ở đây.

"Tô cô nương đi thong thả."

Lục Trường An và Tô Nguyệt Đồng hàn huyên một lát, người sau đứng dậy cáo từ.

Tô Nguyệt Đồng chỉ hỏi Lục Trường An phù nghệ như thế nào, trước kia ở đâu.

Lục Trường An nói mình trở thành nhất giai thượng phẩm phù sư không lâu, trước kia từng ở phường thị nào đó, không nhắc tới hồ Phỉ Nguyệt Mộ gia.

Lục Trường An kiểm tra điểm tâm đối phương lưu lại, không có chỗ khả nghi, ra tay tiêu hủy.

...

Chốc lát sau, Lục Trường An đi đại trạch bên trái Thủy Nguyệt Cư, cũng chính là chỗ ở của Đỗ đan sư.

Trên tấm biển đề danh "Đan Tâm Cư".

Trước cửa viện có một lão bộc Luyện Khí sơ kỳ.

"Lục mỗ vừa dọn đến Thủy Nguyệt cư bên cạnh, mang theo lễ tới cửa bái phỏng Đỗ đan sư."

Lục Trường An bảo lão bộc đi báo tin.

Hắn cường điệu mang quà bái phỏng, bởi vì nghe Quan đạo trưởng nói qua, Đỗ Uy rất yêu tài.

Người đến thăm mang quà, Đỗ Uy chỉ cần không quá bận, bình thường đều sẽ dành thời gian gặp mặt.

"Hôm nay chủ nhân nhà ta vừa vặn rảnh rỗi."

Lão bộc không thông báo, trực tiếp mang Lục Trường An tiến vào Đan Tâm Cư.

Đan Tâm Cư là một trạch viện nhị tiến, lầu các chính có ba tầng, có tượng tâm, xa hoa đại khí.

Ở trong một gian phòng tiếp khách, Lục Trường An gặp được chủ nhân.

Đỗ Uy là một người trung niên râu cá trê, dáng người không cao, dáng người hơi béo, mũi thô to, hai mắt sáng ngời có thần.

Dùng từ trên địa cầu để hình dung thì chính là mập lùn.

Đương nhiên, Đỗ Uy cũng không nghèo.

Lần này gặp mặt, trái phải đều có một vị thê thiếp dáng người cao gầy, kiều mị động lòng người, đều là nữ tu có trú nhan phương pháp.
Bình Luận (1)
Comment
Giận dữ 7
Giận dữ
Reader
1 Tháng Trước
Mò qua truyện chữ mà ảm đạm quá
Trả lời
| 0