Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh (Bản Dịch)

Chương 207 - Chương 207. Trước Đó Đã Nói Rõ Rồi (2)

Chương 207. Trước đó đã nói rõ rồi (2) Chương 207. Trước đó đã nói rõ rồi (2)

Mộ Cửu An đáp.

Lục Trường An từng nghe nói đến Vọng Nguyệt Tiên Thành, chỗ này chính là một tòa linh mạch tứ giai.

Tuy nó ở biên cảnh Lương quốc, nhưng không thuộc quản lý của bất kỳ một quốc gia nào xung quanh.

Nó là một tòa tiên thành cỡ lớn trung lập, xung quanh nhiều tu tiên quốc, bối cảnh rất thần bí.

"Lục bá bá, tiểu chất ra ngoài thời gian có hạn, không thể ở lâu."

Không đến nửa canh giờ, Mộ Cửu An cáo từ.

Lục Trường An không giữ lại, đưa hai người ra ngoài động phủ.

Hắn đoán Mộ Cửu An không chỉ xa cách mình, mà còn không có quá nhiều lòng trung thành với mảnh cố thổ này.

Mộ Cửu An hơn bốn mươi tuổi, ở Phong quốc bên kia càng lâu, kết thành đạo lữ, xem như an cư lạc nghiệp ở nước khác.

...

Mộ Cửu An và Du Ngữ Phù rời khỏi Tiểu Quy phong, bay ra bên ngoài Vu Nãng Sơn.

"Cửu An, vị Lục bá bá này thật thú vị, sao không nói chuyện nhiều hơn."

Du Ngữ Phù vẫn chưa thỏa mãn.

Nàng cảm giác Lục Trường An không phải tu sĩ bình thường, đáng tiếc thời gian có hạn, không có cách nào tìm hiểu sâu hơn.

"Nếu không phải phụ thân liên tục đốc thúc, ta không có dự định tới đây."

Giọng điệu của Mộ Cửu An rất lạnh nhạt.

"Ở Lương quốc, ngoại trừ Phỉ Nguyệt hồ Mộ gia, mấy vị thân nhân kia, không có gì đáng để ta lưu niệm."

"Nơi này là cố hương của ngươi, thật vất vả mới trở về một chuyến, phải quý trọng một chút."

Du Ngữ Phù kéo lấy cánh tay hắn.

"Trân trọng? Nhi tử mà phụ thân ta yêu thích nhất vĩnh viễn là Nhị Thuận ca, dù năm đó ta lấy Trúc Cơ Đan cho hắn."

Trên khuôn mặt tuấn tú của Mộ Cửu An hiện lên vẻ tịch liêu.

"Tư chất của Nhị Thuận kém như vậy, phụ thân còn muốn giúp hắn Trúc Cơ, để cho ta làm đệ đệ giúp đỡ. Lần này, ta hiếu kính những tài nguyên kia, ít nhất có một nửa sẽ tiện nghi cho Nhị Thuận."

Du Ngữ Phù chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: "Phụ thân huynh quả thật bất công, ai bảo ngươi trông không giống hắn."

"Ta lại cảm thấy, ngươi và Lục bá bá tướng mạo khí chất có điểm giống nhau?"

Vẻ mặt của Mộ Cửu An cứng đờ.

"Ai, năm đó ngươi hỗ trợ xin viên Trúc Cơ Đan kia, đã hoàn lại ân dưỡng dục, không cần lại xoắn xuýt."

Thấy phu quân không lo, Du Ngữ Phù nói sang chuyện khác.

Hai người bay ra khỏi Vu Nãng sơn.

Một gã trung niên Trúc Cơ với khuôn mặt tiều tụy bay tới, lướt qua hai người.

Tu sĩ Trúc Cơ trung niên chính là Trần Thịnh, chồng trước của Sư Mạn Dung.

...

Trần Thịnh bay thẳng về phía Tiểu Quy phong, một trong ba ngọn chủ phong.

Nữ quản gia Lam Lâm phát hiện là hắn, không có tiến lên ngăn lại.

"Lục đạo hữu, Trần mỗ có chuyện thương lượng."

Trần Thịnh ở trước Tiểu Quy phong, cao giọng la lên.

"Trần tiền bối, chủ nhân nhà ta đang bế quan, sắp tới không tiếp khách."

Quan Xảo Chi lộ ra nụ cười lễ phép.

"Trần mỗ không tin! Ngươi nhanh chóng đi qua thông báo, Trần mỗ đây là một lần cuối cùng tìm hắn."

Trần Thịnh chau mày, không vui nói.

Quan Xảo Chi không đáp ứng.

Trong lòng hắn dâng lên lửa giận vô hình, phát ra uy áp Trúc Cơ kỳ, muốn xông vào bên trong.

Quan Xảo Chi sợ tới mức hoa dung thất sắc, tay cầm lệnh bài, kích hoạt trận pháp hộ sơn, ngăn Trần Thịnh ở bên ngoài.

"Trần Thịnh!"

Phương hướng Tiểu Bàn phong, truyền đến tiếng quát lạnh của Sư Mạn Dung.

"Mạn Dung, là ta không đúng, vừa rồi nhất thời xúc động. Hết thảy đều là vì ngươi."

Trần Thịnh lập tức lộ ra nụ cười tha thiết.

"Còn chưa cút?"

"Vâng, vâng! Ta lập tức cút."

Trần Thịnh lưu luyến không rời, nhìn qua thân ảnh uyển chuyển mà mình nhớ nhung kia.

...

Đợi Trần Thịnh bay ra khỏi Vu Nãng sơn.

Sư Mạn Dung mặc một bộ váy trắng bay đến trước Tiểu Quy phong.

Nhu thanh truyền âm: "Lục đạo hữu, vừa rồi thêm phiền toái cho ngươi."

"Không sao, hắn chỉ có thể dọa tiểu cô nương, không dám xông vào."

Lục Trường An đi ra khỏi động phủ.

Đối với Vu Nãng sơn, Trần Thịnh xem như một kẻ vô lại, quấn quít lấy, muốn vãn hồi vợ trước.

Người này gần như thần kinh, luôn lo lắng vợ trước sẽ tốt với người khác hơn .

Bảy năm trước, Trần Thịnh lần đầu tiên tìm được Lục Trường An, để người sau hỗ trợ nhìn vợ trước một chút, lưu ý đồ bất chính.

Lục Trường An qua loa cho xong.

Mấy năm sau đó, Trần Thịnh nhiều lần tới chơi.

Thỉnh cầu Lục Trường An hỗ trợ bắc cầu, tạo cơ hội, để vợ trước hồi tâm chuyển ý.

Thậm chí, năn nỉ vợ trước là Lục Trường An thuyết phục.

Lục Trường An phiền muộn không thôi, mấy năm gần đây dứt khoát không để ý tới người này, giống như hai vị phong chủ khác.

...

Ân oán giữa Sư Mạn Dung và Trần Thịnh, Lục Trường An những năm này có hiểu biết.

Khi Sư Mạn Dung còn nhỏ, gia tộc bị diệt, trên người có một cọc hôn ước, đối tượng là Trần Thịnh thiếu chủ Trần gia.

Trần lão gia tử rất giữ chữ tín, thu dưỡng Sư Mạn Dung, chuẩn bị thành hôn trong tương lai.
Bình Luận (1)
Comment
Giận dữ 7
Giận dữ
Reader
3 Tháng Trước
Mò qua truyện chữ mà ảm đạm quá
Trả lời
| 0