Chương 215. Một đá trúng hai chim (2)
Chương 215. Một đá trúng hai chim (2)
"Trường An huynh, đây là thư đại tiểu thư gửi cho huynh."
Mộ Vân Phi lấy ra một phong thư, nhìn Lục Trường An thật sâu.
Đây là lần đầu tiên Lục Trường An nhận được thư của Mộ Tú Vân sau khi rời khỏi Mộ gia.
Vài thập niên trước, hắn mới tới Hoàng Long Tiên Thành, nghe được tin tức Mộ Tú Vân Trúc Cơ thất bại, từng gửi thư đi Trúc Diệp Sơn, có ý khuyên bảo, an ủi.
Lúc đó Mộ Tú Vân không có hồi âm.
Phong thư này, Lục Trường An nhìn một hồi lâu.
Chủ yếu nói bốn điểm.
Thứ nhất, mấy chục năm trước, Lục Trường An gửi thư qua, Mộ Tú Vân nhận được.
Lúc đó, nàng Trúc Cơ thất bại, không có tâm tình đáp lại, mong Lục Trường An chớ nên trách tội.
Thứ hai, Lục Trường An mang Trúc Cơ Đan đến cho Mộ gia, tranh thủ cơ hội cho nàng, phần hảo ý này nàng cô phụ.
Thứ ba, các loại cảm tạ, như Mộ Mậu Đức mang về tri thức phù sư truyền thừa, đối với nàng được lợi rất lớn.
Bao gồm Lục Trường An chỉ điểm đối với Mộ Băng Vân, hỗ trợ Mộ gia mua linh thú nhị giai.
Mộ Tú Vân nói rõ, Lục Trường An đối với hồ Phỉ Nguyệt hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngược lại là Mộ gia đã mang ân.
Thứ tư, hy vọng Lục Trường An trở về hồ Phỉ Nguyệt một chuyến, nhìn Mộ Nhân Long một lần cuối cùng.
Trong lòng Lục Trường An biết rõ.
Điểm thứ tư cuối cùng, mới là mục đích thực sự Mộ Tú Vân hồi âm lần này.
Người ngoài cầm được thư, không hiểu được điểm ấy.
Lục Trường An trở về nhìn Mộ Nhân Long một cái, có thể có tác dụng gì?
Ở trong toàn bộ Mộ gia.
Chỉ có Mộ Tú Vân biết: Công pháp Lục Trường An tu luyện không tầm thường, có được bí thuật hồi xuân, không phải tu sĩ tầm thường.
Mộ Tú Vân đã từng lấy tâm ma lập thệ, nhiều năm như vậy vẫn luôn giữ kín như bưng.
Nếu không phải Mộ gia gặp phải loại phiền toái lớn này, Mộ Tú Vân sẽ không phá lệ viết thư cho Lục Trường An.
Nàng đề cập năm đó không có tâm tình hồi âm, cũng không phải là nói ngoa.
Đã biết Lục Trường An không phải tu sĩ tầm thường, ra ngoài tìm kiếm cơ duyên Trúc Cơ; chính nàng lại Trúc Cơ thất bại, khó tránh khỏi nản lòng thoái chí.
...
Lục Trường An cất kỹ thư, nhìn về phía lão nhân cụt tay trước mặt, hỏi Mộ Nhân Long thương thế cụ thể.
Trong thư, Mộ Tú Vân chỉ đề cập đại khái.
Mộ Vân Phi miêu tả tỉ mỉ hơn.
Lục Trường An lấy kinh nghiệm mấy đời phán đoán, mình chạy về chín phần đã không kịp.
Mộ Vân Phi đến đây vốn đã tốn không ít thời gian.
Lý Nhị Thanh vị Trúc Cơ này, muốn trấn giữ Mộ gia, không có khả năng tự mình tới đây.
Lục Trường An trở về, nhiều nhất chỉ nhìn thấy một bộ thi thể.
Chẳng lẽ hy vọng xa vời hắn có thể thi triển thuật khởi tử hồi sinh chân chính?
Lục Trường An phân phó Quan Xảo Chi làm một bữa món ngon, để Mộ Vân Phi ăn thêm hai bát Linh Mễ, khôi phục thể lực và pháp lực.
"Trường An huynh, huynh không cùng ta trở về sao?"
Mộ Vân Phi ăn xong qua loa, lo âu bất an.
"Vân Phi huynh, nước xa không cứu được lửa gần, chúng ta có gấp cũng vô dụng."
Lục Trường An ngữ khí bình tĩnh.
Đôi mắt già nua vẩn đục của Mộ Vân Phi thoáng lộ ra vẻ thất vọng, cũng không oán giận.
Pháp lực của hắn khôi phục không sai biệt lắm, đưa ra cáo từ, đạp lên phi thuyền.
"Vân Phi huynh, trên đường cẩn thận một chút."
Lục Trường An dặn dò một câu.
...
"Lục đại ca, lần này huynh không định giúp Mộ gia?"
Quan Xảo Chi thu dọn bát đũa, thuận miệng hỏi.
"Giúp như thế nào?" Lục Trường An hỏi ngược lại.
Quan Xảo Chi lắc đầu, nói không nên lời.
Cũng không thể để Lục Trường An trở về Mộ gia, hoặc là giết đến Phong Diệp Hoàng gia báo thù.
Đây đều là điều nàng không muốn nhìn thấy.
"Ta muốn bế quan một đoạn thời gian, sắp tới không nên quấy rầy."
Lục Trường An để lại một câu, đi vào mật thất sâu nhất trong động phủ.
Hắn không có ý định đi Phỉ Nguyệt hồ cứu Mộ Nhân Long.
Ngoại trừ không kịp.
Hắn không đến mức tiêu hao tuổi thọ của mình, bại lộ bí mật của Trường Thanh, đi cứu chữa một tu sĩ Trúc Cơ giao tình.
Lục Trường An thà rằng tương lai giúp Mộ gia bồi dưỡng một vị tu sĩ Trúc Cơ mới.
...
Khuôn mặt già nua của Mộ Vân Phi nếp nhăn đan xen, mặt mang u sầu, thở dài, khống chế phi thuyền rời khỏi Vu Nãng sơn.
Bay ra mấy trăm dặm, đi ngang qua một mảnh rừng rậm.
Hắn đã trải qua thực chiến, lưng không hiểu sao mát lạnh.
Cảnh giác quan sát bốn phía.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến: Lúc sắp chia tay, Lục Trường An dặn dò mình "Đi đường cẩn thận một chút".
Mộ Vân Phi mơ hồ ý thức được, vì sao Lục Trường An không muốn cùng mình về Mộ gia một chuyến.
Lục Trường An có danh hiệu " Ô Quy phù sư", năm đó ở Mộ gia, chính là cẩn thận có tiếng, không muốn mạo hiểm.
Cũng may, cỗ hàn ý kia tựa hồ chỉ là ảo giác, Mộ Vân Phi bình yên bay ra khỏi khu vực này.