Chương 230. Cơ duyên cấm chế (1)
Chương 230. Cơ duyên cấm chế (1)
Tin tức thứ nhất trong ngọc đồng, biểu lộ rõ ràng thành ý của sư tiên tử.
Tin tức thứ hai, là một bộ truyền thừa nhị giai thượng phẩm trận sư.
Không phải một môn trận pháp, mà là trọn bộ kỹ nghệ truyền thừa.
Ở kiếp trước của Lục Trường An, trước khi gia tộc chưa sinh ra Chân Nhân, truyền thừa trận pháp thượng phẩm nhị giai khó cầu được.
Nội dung truyền thừa của ống ngọc chỉ có một nửa, truyền thừa hoàn chỉnh xem như vật giao dịch.
Ngoài ra, Truyền Âm Phù của Sư Mạn Dung còn nhắc tới một phần cơ duyên.
"Lần này thẳng thắn, hẳn là thành tâm giao dịch. Không giống như lần trước, lạt mềm buộc chặt, chơi chút trò vặt."
Lục Trường An suy nghĩ.
Hắn không ngại giao dịch.
Ví dụ như viên Trúc Cơ Đan mang đến cho Mộ gia, bán năm ngàn linh thạch, chính mình cũng tránh được nguy hiểm, song phương đều có lợi.
Truyền thừa trận pháp nhị giai thượng phẩm, giá trị vượt xa trận pháp phòng hộ nhị giai trong phủ Lục Trường An.
Cái sau chỉ là một môn trận pháp, không phải truyền thừa.
Trong đầu hắn tuy có kiến thức trận pháp kiếp trước, nhưng trận pháp truyền thừa khẳng định là càng nhiều càng tốt, dễ dàng ứng phó các loại hoàn cảnh.
Chỉ cần đủ lợi ích, trận pháp phòng ngự động phủ của hắn còn có thể đổi thành trận pháp dự trù khác.
Sư Mạn Dung làm thiên tài trận pháp, có tiềm lực trở thành trận pháp sư tam giai, đây cũng là điểm Lục Trường An coi trọng.
Kiếp trước hắn thành tựu Kết Đan, đối với trận pháp sư tam giai cũng sẽ tôn trọng vài phần.
...
Lục Trường An nắm giữ bố cục và lỗ thủng chỗ trận pháp của Sư Mạn Dung.
Trên lý thuyết, buổi tối có thể lặng lẽ từ cửa sau tiến vào động phủ của Sư tiên tử.
Nhưng mà, Lục Trường An không muốn lén lén lút lút như vậy.
Sư Mạn Dung làm như vậy chủ yếu là biểu hiện ra thành ý, có lẽ cũng có một loại ám chỉ và mị hoặc nào đó.
Lục Trường An không hề bị lay động.
Nếu đã giao dịch thì quang minh chính đại một chút.
Buổi sáng ngày hôm sau, hắn phát ra một đạo truyền âm phù, tới Tiểu Bàng Phong của sư tiên tử.
Không sai, Lục Trường An chọn địa điểm giao dịch ở địa bàn của mình.
Đã có ưu thế sân nhà, lại giảm xuống nguy cơ.
Trận pháp phòng ngự trong động phủ ở vào trạng thái nửa mở ra.
Chỉ cần không để Sư Mạn Dung tiếp xúc với đầu mối then chốt của trận pháp, hoặc là quan sát lâu dài, liền không có ảnh hưởng gì.
Xế chiều hôm đó.
Sư Mạn Dung nhanh nhẹn đáp xuống Tiểu Quy phong.
"Mười mấy năm, lại được Lục phù sư mời, thiếp thân vô cùng vinh hạnh."
Vị sư tiên tử này búi tóc cao, trang dung tinh xảo, ưu nhã thong dong, một bộ váy sam màu trăng, phảng phất như một vị nữ sư trưởng tao nhã.
Lục Trường An nghe ra trong lời nói trêu chọc.
Quen biết vài chục năm.
Ngoại trừ lần thiết yến lúc mới vào ở Tiểu Quy phong kia, Lục Trường An là lần đầu tiên mời vị nữ Trận Pháp sư này.
...
Lục Trường An ở trong thư phòng chiêu đãi Sư Mạn Dung.
Quan Xảo Chi rót trà xong, rời khỏi phòng.
Sư Mạn Dung ngồi tư thế đoan trang, mắt như thanh thủy, mở miệng nói:
"Chuyện hôm nay nói đến, liên quan đến cơ mật của thiếp thân mong rằng Lục đạo hữu bố trí cấm chế."
Lục Trường An gật đầu, thi pháp bày ra cấm chế, ngăn cách âm thanh và quang ảnh trong thư phòng.
"Lục đạo hữu, mấy năm trước mời ngươi tới hàn xá, thiếp thân có chút đường đột thất lễ. Mạn Dung hôm nay trước hết thành tâm xin lỗi."
Sư Mạn dung liên bộ nhẹ nhàng, đi lên phía trước.
Thân thể ưu nhã của nàng từ từ cúi đầu.
"Sư tiên tử không cần hành đại lễ như thế..."
Lục Trường An nói được một nửa, ánh mắt ngưng trệ.
Sư tiên tử cũng không phải hành lễ, mà là xoay người cong chân.
Trước tiên tháo giày thêu, hiển lộ một đôi chân ngọc dưới lớp vớ lưới tơ tằm trắng.
Sau đó, nàng khẽ nhấc váy, nâng lên một đoạn bắp chân trắng như ôn ngọc, ngồi lên trên đùi Lục Trường An.
"Sư tiên tử, đây chính là đối đãi thẳng thắn người nói sao?"
Lục Trường An giơ tay ngăn cản. Nâng cái eo nhỏ nhắn của Sư Mạn Dung, phát hiện tay chỉ cách một tầng váy ngoài thật mỏng.
Bàn giao dịch.
Hắn không muốn tham dự tình duyên sớm nở tối tàn giữa nam nữ.
"Thiếp thân không đẹp sao?"
Sư tiên tử khẽ nháy đôi mắt xinh đẹp, thanh âm uyển chuyển ôn nhuận.
"Sư tiên tử, nếu đã tới đây giao dịch, không cần pha tạp cái khác."
Lục Trường An nói thẳng, bàn tay phát ra một cỗ nhu lực, đẩy Sư Mạn Dung ra.
"Thiếp thân hiểu rồi! Tình cảm và giao dịch, mỗi việc phân biệt."
Khuôn mặt xinh đẹp của Sư Mạn ẩn chứa oán trách, đứng dậy chỉnh lại váy áo.
Dường như quên mang giày, gót sen khẽ nâng, trở lại chỗ ngồi một bên.
"Mời Lục đạo hữu xem."
Sư Mạn Dung khôi phục dáng vẻ ưu nhã nhã nhặn, trong tay hiện ra một cái ống ngọc.
Lục Trường An nhận ống ngọc kiểm tra.
Chỉ trong chốc lát.
Hắn ta lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Sư tiên tử trước mắt.
Đột nhiên, có thể lý giải hành động trước đây của Sư Mạn Dung.
Nếu như ngay cả tính mạng của bản thân cũng không giữ được.
Nữ tử mỹ lệ cao thượng đến đâu, để có thể đột phá ranh giới cuối cùng, hoặc là buông thả, hoặc là biến thành mỹ nữ yêu mị.
Hành vi của Sư Mạn Dung xem như tương đối khắc chế, chí ít có điểm mấu chốt.
...