Chương 236. Trúc Cơ Vô Hối (2)
Chương 236. Trúc Cơ Vô Hối (2)
Hai tháng sau.
Sư Mạn Dung từ bên ngoài trở về, phát tới Truyền Âm Phù, mời Lục Trường An đi phủ mình một chuyến.
Trải qua giao dịch ba năm trước, giao lưu sâu hơn, hai người càng thêm quen thuộc lẫn nhau.
"Cấm chế trên người nàng ta nhiều nhất hai năm nữa sẽ bị kích hoạt."
Lục Trường An thủ hết vào mắt, không từ chối lời mời, đi vào động phủ Tiểu Bàn phong.
Hôm nay gặp lại, Sư Mạn Dung thần sắc tiều tụy, trang dung không tinh xảo như trước, tóc mai có vẻ hơi tán loạn, nhiều ra một loại cảm giác lười biếng của mỹ phụ.
"Lục đạo hữu, cùng thiếp thân tán gẫu vài câu."
Trong phòng trà, giọng nói của Sư Mạn Dung ôn nhuận, gượng cười nhấc bầu rượu lên.
Hai người uống vài chén nhỏ, chậm rãi nói chuyện phiếm.
Sư Mạn Dung rúc vào trong ngực hắn, quần áo sạch sẽ, không có dụ hoặc như ngày xưa.
Lục Trường An biết, nàng này chỉ là tạm thời tìm một bến đỗ tinh thần , thổ lộ hết nỗi lòng.
Hoặc là tỏ ra yếu thế, khơi gợi lòng đồng tình của người khác.
"Thiếp thân nghĩ qua đủ loại biện pháp... Chính là tu sĩ Giả Đan, cũng khó có thể phá giải loại cấm chế liên kết trong thức hải này."
Ánh mắt Sư Mạn Dung ảm đạm, cay đắng nói.
Mời người khác phá cấm, còn phải mở ra thức hải, tương đương với mở rộng tất cả bí mật của bản thân, vô điều kiện tin tưởng người khác.
"Sư tiên tử, tu vi của ngươi đã tới Trúc Cơ trung kỳ, bằng vào tạo nghệ trận pháp nhị giai thượng phẩm, nghiên cứu loại cấm chế thức hải, suy luận, nên có một tia hi vọng."
Lục Trường An an ủi.
"Lục đạo hữu có lý giải gì không?" Khuôn mặt Sư Mạn Dung chôn ở ngực hắn, đôi mắt trong veo hơi chuyển.
"Ở Tu Tiên giới, thủ đoạn phá cấm có không ít, ví dụ như một số pháp khí, phù triện đặc thù. Giữa cấm chế cũng tồn tại tương khắc..."
Lục Trường An thích hợp nói chút giải thích.
"Hệ thống cấm chế và trận pháp giống nhau. Sư tiên tử không ngại ngẫm lại, có những thủ đoạn phá trận nào, cấm chế cũng tương tự."
Không có Cửu Ấn Bia đời thứ hai giáng lâm, Lục Trường An cũng không hóa giải được cấm chế này.
Nhưng hắn không ngại cung cấp một ít ý tưởng.
Ít nhất hắn biết phương pháp nào không khả thi, phương pháp nào có hi vọng.
Sư Mạn Dung chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lộ ra vẻ suy tư.
Kiến giải của Lục Trường An, không có trực tiếp trợ giúp nàng phá cấm chế, nhưng có thể khơi gợi một chút linh cảm.
"Lục lang, nếu như thực sự không có cơ hội phá cấm chế, chàng có thể giúp thiếp thân lưu lại một con đường sống không?"
Bỗng nhiên, Sư Mạn Dung cười một tiếng, nửa thật nửa giả nói.
"Nếu việc này thành công, thiếp nguyện ý tặng toàn bộ tài sản và y bát truyền thừa cả đời cho ngươi."
Da mặt Lục Trường An hơi nhăn lại, khoát tay nói: "Lục mỗ không có hứng thú với con nối dõi."
"Chỉ cần sư tiên tử thả ra số tiền lớn cầu con, tin tưởng rất nhiều tu sĩ sẽ chạy theo sau thành đàn vịt."
"Hừ! Ngươi thật không có lương tâm."
Sư Mạn Dung liếc hắn một cái, dường như có chút tức giận.
"Lục mỗ cáo lui trước, miễn cho chồng cũ của nàng lại tìm tới cửa gây sự."
Lục Trường An đứng dậy nói.
Trước khi chia tay, Sư Mạn Dung dịu dàng ôm lấy hắn từ phía sau.
"Lục lang, thiếp thân nghe nói, có một loại Phá Cấm Phù hiếm thấy, đối với đại đa số cấm chế có hiệu quả, ngươi có hiểu rõ hay không?"
"Loại Phá Cấm Phù này đúng là có tồn tại, nhưng chỉ thích hợp dùng cho cấm chế thông thường, không bao gồm cấm chế liên kết với thức hải. Trừ phi là phá cấm phù nhằm vào thần hồn, thì ít nhất phải là tam giai phù sư mới làm được ổn thỏa."
Lục Trường An giải đáp.
Sư Mạn Dung ừ một tiếng, biểu tình hơi có vẻ thất vọng.
Nàng buông tay ra, chuẩn bị đưa Lục Trường An ra khỏi động phủ.
...
"Mạn Dung, ta có chuyện quan trọng muốn gặp ngươi!"
Bên ngoài Tiểu Bàn phong truyền tới một giọng nam vội vàng.
"Trần gia gặp nguy cơ, ngươi phải ra mặt..."
"Mặc kệ hắn." Sư Mạn Dung lạnh lẽo nói.
"Sư Mạn Dung! Sao ngươi có thể vong ân phụ nghĩa như vậy, đối với gia tộc nuôi dưỡng ngươi chẳng quan tâm."
Trần Thịnh ở bên ngoài hô nửa ngày.
Lục Trường An không tiện trực tiếp đi ra ngoài.
Cũng nhàm chán, cùng sư tiên tử tâm tình hơn một canh giờ, để giết thời gian.
Bên ngoài.
Trần Thịnh sắp khàn giọng rồi.
Thấy Sư Mạn Dung không trả lời, hắn lại đi vài dặm ra ngoài Tiểu Quy phong gọi.
Lục Trường An không ở Tiểu Quy phong, tự nhiên không có trả lời.
"Lục Trường An! Có phải ngươi đi phủ của Mạn Dung không? Trần mỗ đã tín nhiệm ngươi như vậy mà ngươi lại lừa ta."
Trần Thịnh gầm thét, vẻ mặt hoài nghi.
Đối với chuyện này, lòng Lục Trường An không hề gợn sóng, đã tập mãi thành thói quen.
Lòng nghi ngờ của Trần Thịnh rất nặng.
Mấy đời phong chủ trên Vu Nãng Sơn, chỉ cần là nam nhân Trúc Cơ, bao gồm một ít nam tu Luyện Khí kỳ, đều bị hắn hoài nghi.