Chương 340. Ngừng chiến rút lui (2)
Chương 340. Ngừng chiến rút lui (2)
Trình sư đệ khôi phục chút khí sắc, tháo túi trữ vật xuống, mở cấm chế ra.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau.
Đại sư huynh Kỷ Dật Phong mang theo hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ đánh tới bên này, bị thế lực đối địch cấp Giả Đan ngăn cản.
Động tác nhanh một chút!
Hạ Nguyên Vũ không kiên nhẫn, vận chuyển pháp lực, thu lấy túi trữ vật của Trình sư đệ.
Kiểm tra một chút, không thấy có Ngưng Tinh Đan.
Hắn thu hồi túi trữ vật, cũng không trả lại cho Trình sư đệ.
"Phó Tuyết Mai, nếu không hiện thân, ta sẽ phân thây đệ đệ của ngươi ngay tại chỗ."
Hạ Nguyên Vũ truyền âm, bao phủ toàn bộ động phủ, cũng truyền đến phía dưới mặt đất.
Hắn biết Phó Tuyết Mai cùng đệ đệ tình cảm thâm hậu, nói không chừng còn chưa rút đi, hoặc là muốn trở về cứu đệ đệ.
Răng rắc!
Hạ Nguyên Vũ vận lực tay, bóp nát cánh tay Phó Đông.
Bốn phía cũng không có phản ứng.
Phó Đông kêu lên một tiếng đau đớn, đau đến suýt chút nữa ngất đi.
"Hạ sư huynh, không cần hao tổn tâm cơ. Tiểu sư muội chỉ sợ đã ở bên ngoài bí mật Kết Đan rồi."
Trình sư đệ có chút không đành lòng nói.
"Trùng kích Kết Đan cần linh mạch tam giai, nàng cho dù gần đây trốn ra ngoài, cũng không có khả năng tìm được nên thích hợp để Kết Đan."
Hạ Nguyên Vũ trong lòng hiểu rõ.
Thời cơ tốt nhất để Phó Tuyết Mai chạy trốn, đó là thời điểm các Kết Đan Chân Nhân kịch chiến.
Làm nhân vật trung tâm có biến số lớn nhất của Hoàng Long sơn, nàng ngày thường bị chú ý gắt gao, bao gồm nội ứng của Hoàng Long sơn.
"Trình sư đệ, ngươi đi mở mật đạo."
Hạ Nguyên Vũ lại phân phó.
Bởi vì trong mật đạo có khả năng ngăn cách thần thức, hắn phải tìm một người dò đường.
"Vâng."
Trình sư đệ quay đầu lại ngồi xổm, di chuyển sàn nhà dưới chân.
"Chớ có giở trò." Hạ Nguyên Vũ cảnh cáo.
"Nếu như ngươi ở thời kỳ đỉnh phong, còn có thể chống đỡ mấy chiêu của ta, trạng thái hiện tại..."
Hạ Nguyên Vũ còn chưa dứt lời.
Rống!
Phía trên động phủ, truyền đến một tiếng long ngâm chấn động tâm linh.
"Địa Long Thú! Mau ngăn cản nó..."
Thế lực đối địch của Hoàng Long Sơn, các vị Giả Đan chân nhân giận dữ lên tiếng.
Oành!
Một con Địa Long Thú với vết thương chồng chất dài mười lăm mười sáu trượng, ngang ngược phóng tới động phủ của Phó Tuyết Mai, đánh bay một gã Giả Đan chân nhân và cả pháp bảo của hắn ta ra ngoài.
Chợt, nó một trảo phá vỡ động phủ, trực tiếp đánh về phía Hạ Nguyên Vũ.
"Không tốt! Bị Địa Long Thú để mắt tới! Nó làm sao còn có thời gian rảnh trợ giúp nơi này..."
Hạ Nguyên Vũ lòng bàn chân phát lạnh, cảm thấy không ổn.
Giả Đan cùng Chân Đan chênh lệch rất lớn, huống chi thực lực của Địa Long Thú giờ phút này còn hơn Kết Đan sơ kỳ bình thường.
Hạ Nguyên Vũ xách Phó Đông, vội vàng trốn tránh.
Hắn cố ý nâng Phó Đông lên trên đỉnh đầu, muốn Địa Long Thú cố kỵ.
Nhưng Địa Long Thú căn bản không để ý tới sống chết của Phó Đông, móng vuốt cực lớn, không phân biệt địch ta đánh vào hai người.
Hạ Nguyên Vũ không khỏi thầm mắng một tiếng, biết sư tôn không có hảo cảm với Phó Đông, thậm chí ước gì hắn chết trong hỗn chiến hoặc bị ngộ thương.
Khi hắn chật vật tránh né, phía sau tản ra một luồng linh áp cường đại dao động, mang đến cảm giác uy hiếp.
Trình sư huynh ngồi xổm trên mặt đất, không biết từ nơi nào phóng ra một tấm phù bảo màu bạc.
Hưu!
Mặt ngoài lá bùa nhảy ra một thanh Trường Mâu Tử Điện, tản mát ra khí tức khiến Trúc Cơ kỳ kinh hồn táng đảm, đâm thẳng vào lưng Hạ Nguyên Vũ.
Trước có Địa Long Thú chính diện nghiền ép, không gian di chuyển của Hạ Nguyên Vũ có hạn.
Hai bên công kích, bên nào yếu hơn thì nghiên về bên đó.
Hắn miễn cưỡng vận chuyển bộ phận đan lực, xê dịch vai, lấy nhục thân đón đỡ " Trường Mâu Tử Điện ".
Điện quang tán loạn, boong boong rung động.
Nửa bên vai Hạ Nguyên Vũ tê rần, khói đen bốc lên.
Nhanh như chớp!
Khi Hạ Nguyên Vũ không rảnh chú ý đến hắn, Phó Đông nhân cơ hội tránh thoát, thân thể lăn xuống đất.
Oanh!
Địa Long Thú thế lớn lực mạnh một trảo đập tới trước mặt.
Hạ Nguyên võ lực bộc phát, phóng ra pháp bảo, chính diện đối cứng chịu một kích, thân thể bay ngược ra ngoài, khóe miệng tràn ra vết máu.
Cũng may, phụ cận rất nhanh chạy đến ba tên Giả Đan chân nhân, phóng ra, nện lên người Địa Long Thú, kiềm chế nó lại.
"Địa Long Thú bị thương, các vị liên thủ chế trụ nó."
Một vị Giả Đan chân nhân quát chói tai.
Hạ Nguyên Vũ lau vết máu, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Giả Đan cùng Chân Đan chênh lệch tuy lớn, nhưng nếu có ba người trở lên liên thủ, có thể chống lại Kết Đan sơ kỳ.
"Đi!"
Lúc này, Trình sư đệ nắm lấy Phó Đông, chui vào trong đường hầm bí mật dưới sàn nhà.
"Mơ tưởng chạy trốn!"
Hạ Nguyên Vũ như thế nào để cho con át chủ bài này chạy đi.
Nếu muốn giết Phó Đông, hắn vừa rồi trực tiếp ném về phía mống vuốt của Địa Long Thú là được.