Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh (Bản Dịch)

Chương 446 - Chương 446. Phi Cầm Cầu Viện (1)

Chương 446. Phi cầm cầu viện (1) Chương 446. Phi cầm cầu viện (1)

Lục Trường An biết được chân tướng, biểu thị tán thành đối với chuyện này.

"Xe ngựa ngày hôm qua đến Tiểu Quy phong, có phải là người của Hoàng Long sơn không?"

Sư tiên tử ánh mắt đạm như thanh thủy, cười như không cười nói.

Khi Phó Đông và Hoàng Long Chân Nhân tới đây đều cải trang dịch dung, tu sĩ tầm thường không nhìn ra manh mối.

"Không sai, bọn họ vốn là tìm Diệp Dược Sư. Rơi vào đường cùng, đành phải để cho ta một kẻ gà mờ hỗ trợ, lấy ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa..."

Lục Trường An đơn giản tự thuật tình huống đại khái, che giấu một phần chân tướng.

Dù sao chuyện này không thể gạt được người hữu tâm.

Vết thương của Phó Tuyết Mai cũng không phải là bệnh nan y, cũng không phải khởi tử hồi sinh. Lục Trường An trong lúc cứu chữa đưa đến bao nhiêu tác dụng, ngoại trừ người trong cuộc, ngoại giới cũng không có đáp án chuẩn xác.

"Lục đạo hữu, có hứng thú theo thiếp thân đi qua tìm tòi hay không?"

Sư Mạn Dung đề nghị.

Trải qua phân tích, hai người hoài nghi Hạ Nguyên Vũ liên hợp với tu sĩ kia, theo dõi Phó Tuyết Mai trọng thương chạy trốn, mưu đồ di sản của Hoàng Long Sơn.

Hiện trường chỉ truyền đến một cỗ pháp lực dao động cấp Chân Đan, rất có thể là tàn cục lưỡng bại câu thương.

"Nếu như Hạ Nguyên Vũ chết, hoặc là trọng thương bỏ chạy, chúng ta có thể cứu Diệp đạo hữu ra."

Sư tiên tử bổ sung.

"A, quên Diệp đạo hữu! Như thế, chúng ta quả thật cần phải đi qua một chuyến."

Lục Trường An nghiêm mặt nói.

Hắn phán định cỗ pháp lực ba động cấp Chân Đan kia đến từ Hoàng Long Chân Nhân, đã chết.

Như vậy, hiện trường đã không có chiến lực cấp Chân Đan.

Giả Đan chân nhân may mắn còn sống, không chết cũng bị thương.

Nếu như đối địch có chiến lực Chân Đan, cần gì phải bận tâm nhiều như vậy, đối mặt với một Phó Tuyết Mai trọng thương hôn mê, không dám tùy tiện ra tay.

Tra xét loại tàn cuộc này, đối với Lục Trường An mà nói, không có nguy hiểm gì, lại có sư tiên tử cường lực giúp đỡ.

Nhưng có không ít lợi ích.

Một là, có thể đục nước béo cò, làm người “ Thập Thi” một lần.

Thứ hai, nếu như đụng phải tai hoạ ngầm là Hạ Nguyên Vũ này, tìm cơ hội diệt trừ.

Cuối cùng, còn có thể nhân tiện cứu Diệp Phi ra.

"Lấy sự thận trọng của Lục đạo hữu, lại nguyện ý vì Diệp Dược Sư mà mạo hiểm, xem ra giao tình của các ngươi không cạn?"

Hai người ngồi phi thuyền rời khỏi Vu Nãng Sơn, Sư tiên tử mở miệng khen ngợi, nhếch môi, phác hoạ ra chế nhạo.

Đối với động cơ đi ra ngoài tìm kiếm, hai người ngầm hiểu lẫn nhau.

"Ta cùng với Sư tiên tử giao tình càng sâu. Nếu như có một ngày, Sư tiên tử gặp phải nguy hiểm, Lục mỗ cũng sẽ cân nhắc một hai."

Lục Trường An nghiêm trang đáp.

"Có thể làm cho Lục đạo hữu cân nhắc một chút, thiếp thân tam sinh hữu hạnh, cảm động không thôi."

Sư Mạn Dung cười khẽ, trong đoan trang lộ ra một tia mềm mại đáng yêu.

Hai người quan hệ cá nhân thân mật, một số thời điểm có vẻ tương đối tùy tính.

...

Trăng mờ gió lớn, cách hừng đông còn một canh giờ.

Lục Trường An và Sư Mạn Dung tới gần hiện trường phát hiện.

Trên bầu trời rải rác một ít bụi bậm, còn chưa tan.

Chăm chú nhìn lại, cả gò núi bị san thành bình địa, ở trung tâm có một hố sâu gần trăm trượng, ranh giới bị cháy đen một mảnh.

Mặt đất xung quanh giống như bị dư chấn cường đại, hiện ra vết rách như mạng nhện.

Bởi vì lực phá hoại lớn, không có hiện ra vết máu quá rõ ràng.

"Bái kiến Sư tiên tử."

"Lục phù sư."

Phụ cận có vài tên tu sĩ Luyện Khí bị hấp dẫn tới, hoặc là rung động bởi tình cảnh cường đại, không dám tùy tiện tới gần khu trung tâm.

Lục Trường An và Sư Mạn Dung cùng nhau tới gần, chiếu ứng lẫn nhau, cẩn thận dò xét.

"Quả nhiên..."

Lục Trường An từ trong tầng đất, lật ra một mảnh vỡ pháp bảo lớn bằng bàn tay, mặt ngoài ố vàng không ánh sáng, mất đi linh tính.

Mảnh vỡ pháp bảo này, xác minh suy đoán của Lục Trường An.

Hắn thả Địa Nham Thử ra, tiến vào phế tích tầng đất tìm kiếm chiến lợi phẩm.

Bản mệnh pháp bảo của Hoàng Long chân nhân, chất liệu phẩm giai rất cao, dù mất đi linh tính, cũng có thể mang về sử dụng.

Chất liệu pháp bảo, có một số là thông dụng, hữu dụng đối với chế tạo pháp bảo tương lai của Lục Trường An.

Cho dù đơn thuần bán ra, đối với Kết Đan Chân Nhân có lực hấp dẫn.

"Lục đạo hữu, ngươi xem bên này."

Sư Mạn Dung thi pháp nhấc lên một khối nham thạch lớn, mặt sau dính vết máu, hiện ra một đoạn xương tay vỡ vụn biến dạng.

"Người chết khi còn sống thân thể to lớn, xương cốt cứng rắn, có trình độ luyện thể không tầm thường. Từ khí tức pháp lực lưu lại trên vết máu, hẳn là một vị Giả Đan chân nhân."

Lục Trường An cho ra kết luận bước đầu.

Hai người nhìn nhau, hoài nghi người chết là phản đồ của Hoàng Long sơn "Hạ Nguyên Vũ".
Bình Luận (1)
Comment
Giận dữ 7
Giận dữ
Reader
1 Tháng Trước
Mò qua truyện chữ mà ảm đạm quá
Trả lời
| 0