Chương 566. Viên mãn trở về (3)
Chương 566. Viên mãn trở về (3)
Đương nhiên, nếu Hạ tộc biết tình huống, khẳng định cũng sẽ đưa ra điều kiện.
Lại sau khi trải qua điều tra, thân phận chân thật của Lục Trường An, xác suất lớn sẽ bại lộ.
Ở tu tiên giới xung quanh, Lục Trường An cũng không phải nhân vật quan trọng, hoặc là tội phạm bị tông môn truy nã. Dưới tiền đề Địa Nham Thử thành công Kết Đan, cho dù tương lai bại lộ thân phận vốn có, cũng không tính là cái gì.
...
Trở về khách điếm Tầm Tiên Phủ, Lục Trường An suy tư một lát.
"Ta tu tới Trúc Cơ tầng chín, còn cần không ít tuế nguyệt. Trước trợ giúp Địa Nham Thử Kết Đan. Chờ tương lai ta trùng kích Kết Đan, tu vi cùng lực uy hiếp của Địa Nham Thử, có thể bảo vệ ta."
Ý nghĩ Kết Đan ở Kinh quốc, hắn đã sớm xác định.
Dù sao, Lục Trường An ở tu tiên giới Kinh quốc, không có bằng hữu từng tín nhiệm chiếu cố.
Địa Nham Thử Kết Đan, tương lai có thể hộ pháp cho hắn.
Ở thời khắc mấu chốt Kết Đan, tinh lực của tu sĩ bị phân tán, không thể đấu pháp, tồn tại một đoạn thời kỳ suy yếu.
Năm đó Phó Tuyết Mai Kết Đan, trận chiến bên ngoài căn bản không nhúng tay vào được, nhiều nhất chỉ đưa ra chút phù triện, phù bảo các loại ngoại vật hộ đạo.
Lục Trường An và Địa Nham Thử cũng có tình cảm trăm năm, hơn nữa còn có hạn chế về khế ước linh sủng, không lo lắng nó sẽ phản bội.
Thần thức, nhục thân cường đại của Lục Trường An, còn có đòn sát thủ Cửu Ấn Bia này.
Mặc dù Địa Nham Thử tấn thăng tam giai, thành tựu Chân Đan, thần thức không có khoảng cách thật lớn, cũng khó có thể phản chủ, cưỡng ép thoát khỏi khế ước linh sủng.
Trước khi rời khỏi Vân Yên Tiên Thành, Lục Trường An gọi Vương Phong tới.
"Tiền bối có gì phân phó."
Vương Phong cung kính cúi đầu, không dám thở mạnh.
Sau buổi đấu giá, Vương Phong mới biết được, lão giả áo tơi mà mình tiếp đãi lại là một vị Giả Đan Chân Nhân.
"Lão phu phải rời khỏi Vân Yên Tiên Thành, đây là tiền thưởng của ngươi."
Lục Trường An vung tay áo lên.
Hai mươi khối linh thạch, một ống ngọc rơi vào trong tay Vương Phong.
"Tạ tiền bối ban thưởng."
Vương Phong cảm kích không vội, bái tạ lần nữa.
Hắn cũng không phải diễn kịch, bây giờ trở thành tu sĩ tầng dưới chót, không có linh thạch nửa bước khó đi.
Năm đó bị tu sĩ Ma giáo đuổi giết, sau lại gặp cướp tu, túi trữ vật của hắn không thể mang về cảnh nội Kinh quốc.
Vương Phong tiễn Lục Trường An ra khỏi Tầm Tiên Phủ.
Trở lại chỗ ở của mình, hắn mới lấy ra ống ngọc Lục Trường An tặng cho.
"Phương thuốc điều trị thân thể?"
Vương Phong xem xét nội dung của ống ngọc, trong lòng chấn động.
Phương thuốc ghi lại trong ống ngọc, nhằm vào thương thế của hắn mà kê, kinh mạch đan điền bị hao tổn, lưu lại bệnh kín, cần một ít dược liệu trân quý.
Bí mật trên người bị nhìn thấu, Vương Phong tất nhiên là sợ hãi.
"Vị tiền bối này chỉ sợ là một vị cao nhân! Không biết có nhìn ra thân phận chân thật của ta hay không?"
Vương Phong có trực giác, mình có thể đã bỏ lỡ một lần kỳ ngộ trở về Ly Hỏa cung Lương quốc.
Đối phương nhìn ra thân phận của hắn, nhưng không có làm khó dễ, có thể thấy được không có ác ý.
Hắn vội vàng đuổi theo ra Tầm Tiên Phủ khách điếm, đã mất đi tung tích lão giả áo tơi kia.
...
Lục Trường An tạm thời không muốn có liên quan với Vương công tử, cho dù ở trên người đối phương có lẽ có thể đào móc ra bí mật.
Vương công tử có bối cảnh là hậu nhân của trưởng lão thực quyền của Ly Hỏa cung, rất có thể là đại tu Kết Đan hậu kỳ, cùng một cấp độ với thời kỳ đỉnh phong kiếp trước của hắn.
Cho nên, trước khi Lục Trường An đi không những không làm khó, còn làm chút thiện duyên.
Phương thuốc điều dưỡng kia, cần không ít dược liệu trân quý, nếu Vương công tử có bản lĩnh lấy được linh thạch, thì có khả năng khôi phục tu vi.
Hai ngày sau.
Lục Trường An rời xa Vân Yên Tiên Thành, khôi phục nguyên trạng cùng khí chất Đan sư "Ngô Phàm".
Lục Trường An thắng lợi trở về, bay đi Hạ tộc ở vịnh Thanh Sa.
Ngày kế tiếp, còn nửa canh giờ nữa là đến Thanh Sa vịnh.
Lục Trường An bay trên không Trường Hồng giang trống trải.
Vịnh Thanh Sa, chính là một nhánh của Trường Hồng giang, là một trong ba đại Hà vực của Kinh quốc.
"Hả?"
Lục Trường An vui vẻ thoải mái, lúc thưởng thức cảnh sông, bỗng nhiên cảm ứng được động tĩnh đấu pháp.
Nhìn kỹ lại, chỉ thấy hai gã tu sĩ Trúc Cơ áo bào xám đang đuổi giết một nữ tu có dáng người cao gầy mặc váy lam.
"Đạo hữu cứu mạng! Thiếp thân Hạ Thịnh Lan, là tu sĩ xuất thân vịnh Thanh Sa..."
Nữ tu sĩ váy lam có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, dung mạo trung thượng, đoan trang tú lệ. Giờ phút này lại chật vật không chịu nổi, váy sam nhuốm máu, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Nàng này hiển nhiên đã trải qua một phen đấu pháp, bị thương không nhẹ, pháp lực không đủ.