Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh (Bản Dịch)

Chương 614 - Chương 614. Cố Nhân Lương Quốc (2)

Chương 614. Cố nhân Lương quốc (2) Chương 614. Cố nhân Lương quốc (2)

Lục Trường An suy đoán, Huyền Mộc Hồ Đằng mang đến lợi ích nào đó, ở trong suy nghĩ của Huyền Thủy Quy, nó còn thơm hơn Trường Thanh Công của mình.

Dưới sự gia tăng pháp lực của Trường Thanh và Huyền Mộc Hồ Đằng, tốc độ phát triển của Huyền Thủy Quy hơn xa đồng loại.

Huyền Thủy Quy bình thường, tu tới cấp bậc Chân Đan, thường thường phải bốn năm trăm năm.

Huyền Thủy Quy của Lục Trường An, đoán chừng cũng cần đến một nữa thời gian.

"Con rùa này là huyết mạch Địa phẩm, tư chất hơn xa Địa Nham Thử, lại được Huyền Mộc Hồ Đằng tăng thêm tiến độ tu luyện không biết bao nhiêu. Tương lai, không biết sẽ kết thành nội đan phẩm chất gì?"

Lục Trường An sinh lòng chờ đợi và tò mò đối với điều này.

Trở về phủ đệ trên mặt đất.

Hạ Văn Nguyệt đang chờ ở ngoài cửa, có việc cầu kiến.

"Vào đi." Lục Trường An vung tay áo, mở cửa lớn ra.

Hạ Văn Nguyệt vén áo thi lễ, đoan chính nói: "Lục tiên sinh, vừa rồi có tộc nhân truyền tin, nói bên ngoài vịnh Thanh Sa có một vị tu sĩ Trúc Cơ bái phỏng ngài."

"Người đó có báo danh không?"

"Không có, người này đã che giấu dung mạo." Hạ Văn Nguyệt đáp.

Lục Trường An đang chuẩn bị từ chối.

"Người kia tự xưng là bạn cũ của ngài ở Lương quốc." Hạ Văn Nguyệt vội vàng bổ sung.

"Bạn cũ Lương quốc?"

Lục Trường An trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu, phân phó Hạ Văn Nguyệt mang người nọ tới.

Chỉ trong giây lát ngắn ngủi vừa rồi, hắn để Địa Nham Thử đi qua dò xét, nó ngửi được khí tức quen thuộc.

Người tới thật sự là một vị cố nhân, giao tình không cạn.

...

Một khắc đồng hồ sau.

Hạ Văn Nguyệt đi rồi quay lại, phía sau là một vị tu sĩ mặc áo bào rộng, đầu đội mũ rộng vành.

Toàn thân bọc trong áo bào, nhìn không ra nam nữ.

Hạ Văn Nguyệt ăn ý lui ra, đóng cửa đại môn trắc điện lại.

Lục Trường An xuyên qua nón lụa xanh, mông lung đối diện với một đôi mắt đen nhánh, mỉm cười:

"Thẩm cô nương, đã lâu không gặp?"

Nghe vậy, thân thể tu sĩ mặc bào cứng đờ, lập tức gỡ khăn trùm xuống.

Đó là khuôn mặt của một nữ tử, ước chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi.

Ngũ quan đường nét đẹp đẽ, nhưng nếp nhăn rõ ràng, da thịt trắng nõn hơi có chút đốm đen, con ngươi đen nhánh không còn sáng sủa, có loại trầm tĩnh thâm thúy trải qua tuế nguyệt.

Lục Trường An không khỏi ngơ ngác, dường như không thể liên tưởng vị giai nhân dịu dàng tĩnh mỹ, da trắng như tuyết năm đó, cùng "thiếu phụ" trước mắt.

"Khiến Lục phù sư chê cười rồi. Thiếp thân hoa tàn ít bướm, lập gia đình sinh con, không gánh nổi danh xưng 'Cô nương'."

Giọng nói của Thẩm Bích Tâm bình thản, thần vận khó nén đắng chát, cô đơn.

"Thẩm đạo hữu không cần để ý! Chúng ta là người tu hành, dung mạo bên ngoài cũng không trọng yếu, bất quá là một tầng túi da."

Lục Trường An ngữ khí ôn hòa, cười giơ tay lên, để Thẩm Bích Tâm ngồi xuống.

Thẩm Bích Tâm chính là đại tiểu thư của Đằng Hưng thương hội Lương quốc, từng hợp tác làm ăn qua lại với Lục Trường An.

Lúc đầu quen biết, vẫn là Khương Dạ Thần ôm nàng đang bị hôn mê, đến Vu Nãng Sơn cầu y.

Thẩm Bích Tâm vốn yêu Khương Dạ Thần, kết quả bị trưởng bối của thương hội phản đối.

Cuối cùng, nàng gả cho Tống Ôn Thư có bối cảnh không tầm thường, tiền đồ rộng mở.

Lúc ngồi xuống, Lục Trường An bất động thanh sắc dò xét Thẩm Bích Tâm, phát hiện tu vi của nàng đình trệ ở Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong.

"Thần khí suy yếu, pháp lực ứ đọng."

Lục Trường An phán đoán, nàng này hẳn là Kết Đan thất bại, từng bị cắn trả, dẫn đến nguyên khí đại thương, căn cơ thân thể bị hao tổn.

Nếu không, với thân gia của Thẩm Bích Tâm, phục dụng đan dược trú nhan dưỡng nhan, không đến mức dung nhan héo tàn nhanh như vậy.

Đây cũng không tính là kết quả xấu nhất.

Một vài người Kết Đan thất bại, trực tiếp chết tại chỗ, hoặc là cảnh giới rơi xuống, cũng không tính là hiếm lạ.

Kỳ thật, tư chất của Thẩm Bích Tâm không tệ, xuất thân cũng hơn tu sĩ bình thường.

Theo lý thuyết, kết thành giả đan, hi vọng không nhỏ.

Ít nhất theo Lục Trường An thấy, so với sư tiên tử chưa tấn thăng trận sư tam giai, càng có hi vọng hơn.

Nhưng thế sự của tu tiên giới vô thường, khó có nắm chắc tuyệt đối, thất bại cũng là bình thường.

"Không biết tình hình Tống đạo hữu gần đây thế nào?"

Lục Trường An không muốn vạch trần khuyết điểm của Thẩm Bích Tâm, nói sang chuyện khác.

Tống Ôn Thư là tinh anh của Ly Hỏa cung, lai lịch không nhỏ, có chút giao tình với Lục Trường An.

"Ôn Thư... Trong chiến tranh tu tiên mấy năm trước, bất hạnh bỏ mình."

Ánh mắt Thẩm Bích ảm đạm, sắc mặt bi thương.

"Tống Ôn Thư chết trận?"

Lục Trường An vẻ mặt cứng đờ, không ngờ nói sang chuyện khác, lại vạch trần vết sẹo của Thẩm Bích Tâm.

Chiến tranh tu tiên trong lãnh thổ Lương quốc tử vong thảm trọng.

Chân Đan, Giả Đan chân nhân, bỏ mình cũng không ít.
Bình Luận (1)
Comment
Giận dữ 7
Giận dữ
Reader
1 Tháng Trước
Mò qua truyện chữ mà ảm đạm quá
Trả lời
| 0