Chương 645. Đời thứ tư (1)
Chương 645. Đời thứ tư (1)
Lục Trường An từng phỏng đoán: Bách Túc Hồn Cổ là một loại Hồn Đạo Kỳ Trùng, cần ký túc vật dẫn là thân thể tu sĩ hoặc yêu thú, ẩn chứa lực lượng Hồn Đạo thần bí.
Như vậy, chất dinh dưỡng để thắp sáng Cửu Ấn Bia, có phải cùng Hồn Đạo tương quan hay không? Nhất là hồn phách.
Phải biết rằng, Cửu Ấn Bia linh hồn chi ảnh kiếp trước, cũng là một loại hình thái linh hồn lực lượng đặc thù.
Nhưng ở kiếp trước, Lục Trường An từng bắt âm hồn lệ quỷ, hồn phách tu sĩ cũng tiếp xúc qua, Cửu Ấn Bia không có phản ứng gì.
Về phần vật phẩm Hồn đạo, kiếp trước Lục Trường An tiếp xúc cao nhất đạt tới tam giai, cũng không có gì khác thường.
"Làm sao vậy, Lục đạo hữu? Thân thể Uông mỗ có vấn đề?"
Chấn động rất nhỏ trên nỗi lòng Lục Trường An chợt lóe rồi biến mất, bị Uông Phong nhạy bén phát hiện.
"Không có việc gì, Uông công tử chữa trị căn cơ ám thương, tiến triển vượt ngoài dự đoán của Lục mỗ. Hẳn là dùng qua không ít linh đan diệu dược."
Lục Trường An sinh lòng đề phòng, cười ha hả nói.
Hắn hoài nghi Uông công tử có phải bị Bách Túc Hồn Cổ ký túc hay không.
Theo đạo lý mà nói, năm đó Cổ Phân bị thua thiệt ở chỗ hắn, tiêu vong ly kỳ, hẳn là Cổ Mẫu có chỗ cố kỵ đối với mình.
Còn nữa, Uông công tử là hạt giống Kim Đan của Ly Hỏa cung, được đại tu Chân Đan của Ly Hỏa cung, thậm chí Nguyên Anh Chân Quân quan tâm, Bách Túc Hồn Cổ ký túc hắn nguy hiểm rất lớn.
Lục Trường An ngược lại hy vọng, Uông công tử thật sự bị Hồn Cổ ký túc, cũng thử để Hồn Cổ di chuyển ký túc chính mình.
Như vậy, Cửu Ấn Bia có thể bổ sung chất dinh dưỡng.
"Uông mỗ hội hợp với đội ngũ của Ly Hỏa cung, được trưởng bối ban thưởng, đương nhiên không thiếu linh đan diệu dược."
Uông công tử đưa lưng về phía hắn, cười nhạt nói.
Hai canh giờ sau.
Lục Trường An thu tay lại từ trên lưng Uông công tử, hoàn thành lần điều dưỡng này.
Trong quá trình trị liệu, Lục Trường An hiện lên một ý niệm, có nên ra tay từ phía sau, một lần hành động bắt Uông công tử, tìm kiếm chất dinh dưỡng Cửu Ấn Bia hay không.
Cuối cùng, Lục Trường An vẫn từ bỏ.
Thứ nhất, Uông công tử và hắn không thù không oán, là quan hệ giao dịch bình thường.
Thù lao của Uông công tử tương đối cao, còn hứa hẹn một nhân tình, hoàn toàn xứng đáng với hắn.
Thứ hai, Uông công tử dám một thân một mình rời khỏi đội, tất nhiên có chỗ dựa.
"Thủ đoạn trị liệu ôn dưỡng của Lục đạo hữu không thua dược sư tam giai. Người bị thương của Ly Hỏa cung ta không ít, chuẩn bị tu chỉnh mấy năm ở Kinh quốc, Lục đạo hữu có thể tới đây, giúp bọn họ điều dưỡng thương thế Không?."
Uông công tử xoay người, đề nghị.
Lục Trường An đang chuẩn bị từ chối, Uông công tử lật tay lấy ra một gốc hoa kỳ dị màu tím nhạt có bảy cánh hoa.
"Thất Tâm Huyền Nguyệt hoa!"
Lục Trường An hơi động dung, chính là chủ dược khan hiếm nhất của Ngưng Tinh Đan.
Có được hoa này, tương đương với có Ngưng Tinh Đan.
Trong tay Lục Trường An từng sưu tập một phần nguyên liệu Ngưng Tinh Đan, trước mắt chủ yếu thiếu Thất Tâm Huyền Nguyệt Hoa.
Hai năm trước, Uông công tử thỉnh cầu tăng tốc tiến triển điều dưỡng, Lục Trường An từng lấy Ngưng Tinh Đan hoặc Thất Tâm Huyền Nguyệt Hoa làm thù lao để thăm dò.
Không nghĩ tới, lần này vì muốn hắn ra tay chữa trị lại xuất ra hoa này.
"Chỉ cần Lục đạo hữu nguyện ý tới giúp đỡ hai năm, cây Thất Tâm Huyền Nguyệt Hoa này chính là thù lao của Ly Hỏa Cung."
Uông công tử mỉm cười, đề nghị.
"Thứ cho Lục mỗ vô phúc tiêu thụ."
Lục Trường An nuốt yết hầu, dường như gian nan cự tuyệt.
Hắn đã có được một phần cơ duyên Kết Đan hoàn chỉnh, không cần thiết gánh chịu phiêu lưu.
"Lục đạo hữu không cần lo lắng cho an nguy của bản thân. Kim Dương Tông đã đình chỉ đuổi giết Ly Hỏa Cung, còn lại bọn đạo chích không đáng để lo."
Uông công tử khuyên.
Lục Trường An vẫn cự tuyệt.
Uông công tử thở dài một tiếng, không có miễn cưỡng.
Lục Trường An đứng dậy chắp tay, cáo từ rời đi.
"Pháp lực của người này có chút cổ quái, đấu pháp mặc dù không xuất chúng, nhưng lại có một loại cảm giác nhìn không thấu..."
Uông công tử ngồi tại chỗ, ánh mắt lấp lóe, lâm vào suy tư ngắn ngủi.
...
Rời khỏi khách điếm Tầm Tiên Phủ.
Lục Trường An tìm một khách điếm bình thường ở Vân Yên Tiên Thành để vào ở.
Vào đêm.
Trong bóng tối của phòng khách, hiện lên một nam tử thần bí đội mũ mặc áo choàng xám trắng.
"Tình huống như thế nào?" Lục Trường An cũng không quay đầu lại nói.
"Lục tiên sinh, sau khi Uông Phong rời khỏi Tiên Thành, tai mắt của chúng ta đã mất dấu."
Hình Vanh sắc mặt không dễ nhìn.
Thông qua cuộc gặp mặt giữa Lục Trường An và Uông Phong, Hắn ở trong phạm vi quản hạt của mình, trọng điểm chú ý động tĩnh của Uông Phong, sưu tập manh mối tình báo.