Chương 70. Trúc Diệp phường thị (2)
Chương 70. Trúc Diệp phường thị (2)
Hai ngày sau. Phi thuyền đáp xuống phường thị Trúc Diệp Sơn.
"Mộc Linh khí thật nồng đậm."
Lục Trường An quan sát địa thế, phát hiện trên Trúc Diệp sơn trồng lượng lớn linh trúc, phần lớn là bán linh mộc, số ít là linh trúc nhất giai.
Linh Trúc, đây từng là sản nghiệp chủ yếu của Trịnh gia. Giống như linh ngư sản xuất từ hồ Phỉ Nguyệt của Mộ gia.
Phường thị xây ở giữa sườn núi Trúc Diệp sơn, quy mô so với ngũ phong phường thị Lục Trường An từng đi qua nhỏ hơn một chút.
Dù sao, chưởng khống giả phía sau ngũ phong phường thị Vạn Kiếm Trác gia, chính là một trong bảy đại tu tiên thế gia Lương quốc.
Chung quanh chân núi là mảng lớn linh điền, lấy linh cốc cùng dược thảo cấp thấp làm chủ.
Trên đỉnh núi ngoại trừ một ít động phủ, còn có một tòa phủ đệ xa hoa, chung quanh có linh trúc vây quanh, không thiếu linh trúc nhất giai.
Nơi đó phát ra linh khí, đạt tới cấp bậc linh mạch nhị giai.
Lục Trường An không cần đoán, nhân vật trọng yếu của Hoàng gia, khẳng định ở trong phủ đệ trên đỉnh núi.
Phường thị mới mở, đường phố vắng vẻ, không có bao nhiêu nhân khí.
"Đây chính là cửa hàng phù triện của chúng ta."
Mộ Tú Vân đi tới trước một tòa lầu các cao ba tầng, trên tấm biển có khắc mấy chữ "Cửa hàng linh phù Mộ thị".
Cửa hàng chiếm non nửa mẫu, kèm theo một hậu viện, xây mấy gian nhà gỗ đơn giản.
Lầu một làm khu trưng bày hàng hóa, phía sau cách ra một gian phòng tiếp khách.
Chủ yếu bán nhất giai phù triện cùng phù triện cơ sở, bao gồm một ít vật phẩm tương quan, như lá bùa, linh chu sa, phù bút, phù triện họa sách vân vân.
Lầu hai một nửa làm nhà kho, thiết lập nhiều tầng cấm chế. Một nửa khác ngăn ra một gian phòng, làm chỗ ở của thủ tịch phù sư. Lục Trường An về sau sẽ ở lại nơi này.
Lầu ba là chỗ ở của chưởng quỹ, còn cách một gian Phù Thất rộng rãi. Về phần Mộ Nhị Thuận và Mộ San hai người học đồ, ở trong một căn nhà gỗ đơn giản ở hậu viện.
Bốn người dọn dẹp lại một phen. Ngày hôm sau, Linh Phù phô Mộ thị chính thức khai trương.
Trong phường thị, một số thế lực và chủ tiệm có quan hệ không tệ với Mộ gia đều đến đây chúc mừng, đưa lên lẵng hoa.
Lục Trường An lần đầu tiên tới, trước tiên là quen mặt, cùng Mộ Tú Vân chiêu đãi khách nhân.
Trong lúc nghênh đón đưa tiễn, Mộ Tú Vân lặng lẽ truyền âm giới thiệu cho hắn thân phận bối cảnh khách đến thăm từ khắp nơi.
Trong lúc bận rộn, nghe giọng nói ôn nhuận thanh nhu của đại tiểu thư, tâm tình Lục Trường An thoải mái không ít.
"Mộ cô nương, cửa hàng khai trương sao lại không báo một tiếng? Hoàng mỗ cũng tiện giúp hiệu triệu chút bằng hữu cổ động."
Gần chạng vạng tối, một người trẻ tuổi mặc áo bào tím, dáng vẻ đường đường, khí định thần nhàn đi vào cửa hàng. Phía sau người trẻ tuổi, có hai gã tùy tùng Luyện Khí trung kỳ canh giữ ở trước cửa lớn.
"Hoàng thiếu chủ, tiểu nữ không có tiếp đón từ xa."
Mộ Tú Vân bước đi nhẹ nhàng, trên mặt hiện lên một nụ cười mất tự nhiên. Nàng âm thầm nháy mắt với Lục Trường An.
Lục Trường An lập tức hiểu rõ thân phận của người tới. Thiếu chủ của Phong Diệp Hoàng gia, Hoàng Vũ.
Năm đó, lúc hai tộc tranh chấp, Mộ gia vốn muốn gả Mộ Tú Vân cho thiếu chủ Hoàng Vũ của Hoàng gia.
Nhưng mà khẩu khí của Hoàng gia rất lớn, nhiều nhất chỉ cho thân phận bình thê, hôn sự không thành.
"Hoàng công tử." Lục Trường An chắp tay nói.
Đôi mắt phượng của Hoàng Vũ liếc qua Lục Trường An, khẽ gật đầu, cũng không hỏi thân phận.
Kế tiếp, Hoàng Vũ vẫn một mực chăm chú, duyên dáng uyển chuyển của Mộ Tú Vân, chuyện trò vui vẻ, tao nhã.
Nếu như người bình thường nhìn chằm chằm mỹ nữ, sẽ để cho người ta cảm thấy hèn mọn.
Hoàng Vũ phong độ nhẹ nhàng, mặt mỉm cười, cho người ta một loại cảm giác thưởng thức.
Đương nhiên, điều này cũng có sự gia trì của thân phận. Hoàng thiếu chủ có linh căn thượng phẩm, tu vi Luyện Khí tầng chín, là người quản lý phường thị này.
Thân phận địa vị của hắn tất nhiên là hơn người một bậc. Hàn huyên nửa ngày, sắc trời đã tối. Hoàng Vũ liếc qua Lục Trường An bên cạnh, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, hắn đưa một phong thư cho Mộ Tú Vân. Mãi đến khi Hoàng Vũ rời đi, nụ cười trên mặt Mộ Tú Vân mới biến mất.
Mở thư ra nhanh chóng lướt qua, trong mắt lóe lên ánh sao lạnh lẽo. Nàng lại đưa thư cho Lục Trường An.
Lục Trường An sửng sốt, không ngờ đại tiểu thư không kiêng dè chuyện riêng tư của mình. Xem xong thư, Lục Trường An ngạc nhiên.
Trong thư Hoàng Vũ nói, từ lần trước nhìn thấy Mộ Tú Vân, trà không nhớ cơm không nghĩ. Hắn nguyện ý đem thê tử hiện tại hạ thấp làm bình thê, cưới Mộ Tú Vân về nhà.
Nếu như Mộ Tú Vân đồng ý, ba cửa hàng, năm tòa động phủ của phường thị làm sính lễ.
"Chưa chắc đã đơn giản như vậy."
Lục Trường An hơi trầm tư, cười cười. Cũng may, Hoàng thiếu chủ kia cũng không có ý dây dưa, sau một thời gian thật dài cũng không có tới. Lá thư này, phảng phất chỉ là một trò đùa.
...
Phường thị mới mở, các cửa hàng lớn làm ăn đều không tốt lắm.
Lục Trường An vị thủ tịch phù sư này cũng vui vẻ thanh nhàn, lúc rảnh rỗi mang theo học đồ.
Trúc Diệp Sơn bởi vì có rất nhiều linh trúc tồn tại, nên đối với Mộc hệ công pháp có gia tăng.
Hoàn cảnh linh khí của cửa hàng tương đương với linh mạch nhất giai, hiệu suất tu luyện của Lục Trường An ở chỗ này, lại cao hơn Phỉ Nguyệt sơn trang một đoạn. Điều này làm cho hắn mỗi ngày thời gian rảnh rỗi càng nhiều, khi thì đi phường thị thưởng trà uống rượu.
Trong thời gian này, trong phường thị mở một nơi câu lan. Nhưng Lục Trường An chưa từng đi.
Thoáng chớp mắt, hơn nửa năm trôi qua. Việc làm ăn của cửa hàng linh phù Mộ thị dần dần bắt đầu khởi sắc.