Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh (Bản Dịch)

Chương 79 - Chương 79. Bí Mật Trường Thanh (1)

Chương 79. Bí mật Trường Thanh (1) Chương 79. Bí mật Trường Thanh (1)

Mũi tên độc bằng xương trắng kia xuyên qua ngực Mộ Tú Vân, sau lưng lộ ra mũi tên.

Mặc dù không trúng trái tim, nhưng gần như sát bên, thương tổn và độc lực tiêu tán đã rót vào tâm mạch.

"Thương thế này, không thể cứu vãn!"

Sắc mặt Lục Trường An ngưng trọng, thầm than một tiếng. Thương tổn trí mạng như thế, trừ phi có đại dược chữa thương bậc ba, hoặc là Kim Đan chân nhân đích thân tới, mới có thể giữ được tính mạng.

Trúc Diệp Sơn là một phường thị Trúc Cơ kỳ, không có khả năng thỏa mãn hai điều kiện trở lên.

Lục Trường An chỉ có thể đưa pháp lực Trường Thanh vào, hóa giải độc lực, bảo vệ tâm mạch Mộ Tú Vân.

Hy vọng có thể làm cho Mộ Tú Vân hồi quang phản chiếu, trước khi chết lưu lại di ngôn. Ít nhất cũng phải nói là hung phạm.

Lục Trường An ngày sau đề phòng một chút.

Nhưng mà, hắn mới chuyển Mộ Tú Vân đến khuê phòng lầu ba của cửa hàng, trái tim giai nhân trong ngực đã không nghe thấy được.

Nhịp tim đình chỉ!

Pháp lực Trường Thanh của Lục Trường An mặc dù hóa giải kịch độc, tiếc rằng lực lượng của độc tiễn, đã ăn mòn tổn thương đến tâm mạch.

"Chết rồi?"

Lục Trường An kinh ngạc nhìn đại tiểu thư dịu dàng thanh mỹ trên giường, nhịp tim đập không còn, sinh cơ không thể nghịch chuyển trôi đi.

Đối với phàm nhân hoặc tu sĩ cấp thấp mà nói, đây đã là một cỗ thi thể. Nhiều nhất là một bộ thi thể xinh đẹp.

Không bao lâu nữa, hồn phách tiêu tán, thi thể cũng sẽ hư thối.

Nhưng Lục Trường An đến từ địa cầu, trải qua hai đời tu tiên, biết tim ngừng đập không có nghĩa là không có cơ hội vãn hồi.

Là hồi phục tim phổi sao? Lực lượng của độc tiễn ăn mòn, tổn thương trái tim, sợ rằng sẽ tạo thành tổn thương lần thứ hai.

"Chỉ có thể thử nghiệm bí thuật chữa thương của Trường Thanh công, dù là tạm thời kéo dài tính mạng."

Lục Trường An ngồi xếp bằng trước giường, chữa ngựa chết như ngựa sống. Cổ Mộc Trường Thanh Công là công pháp Mộc hệ, tự nhiên có năng lực chữa thương, bao hàm một loại bí thuật chữa thương.

Bởi vì sẽ hao tổn nguyên khí, Lục Trường An cho tới bây giờ chưa từng dùng qua.

Ông! Pháp lực trong cơ thể Lục Trường An bốc hơi, một tầng vầng sáng xanh biếc cổ lão, lượn lờ ở giữa bàn tay của hắn.

Giống như cổ mộc mở rộng ra mầm xanh mới, phun ra nuốt vào khí cơ sinh mệnh.

Lúc này, bất chấp nam nữ khác biệt. Lục Trường An cởi bỏ quần áo của Mộ Tú Vân, bàn tay lượn lờ vầng sáng xanh biếc, dán lên vết thương trước ngực nàng.

Vết thương xanh đen lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được rút đi. Dần dần kết vảy, da thịt gần đó khôi phục băng khiết như tuyết.

Lục Trường An không khỏi giật mình, bí thuật chữa thương của Trường Thanh Công, tốt ngoài dự liệu. Giống như năng lực hóa độc, vượt xa công pháp hệ mộc bình thường.

"Ô..."

Mộ Tú Vân nằm trên giường kêu lên một tiếng đau đớn, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi mịn, gương mặt tái nhợt, hiện lên một vòng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.

"Hồi quang phản chiếu rồi?"

Lục Trường An vui mừng, bàn tay dán tại ngực Mộ Tú Vân, không dám dịch chuyển, sợ đối phương sau một khắc tắt thở.

"Ta... Ta không chết?"

Mộ Tú Vân mở đôi mắt sáng, nhìn Lục Trường An, khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

"Trường An, quả nhiên là ngươi..."

Lần trúng độc ở dược viên, nàng từng cảm giác mình rơi vào bóng tối vô tận, có một tia ấm áp xanh biếc, kéo mình ra khỏi vực sâu.

Hôm nay, loại cảm giác này lại tới một lần. Dù Lục Trường An cải trang dịch dung, khí tức nam tử quen thuộc kia cũng không sai được.

"Ổn định khí tức, nhỏ giọng nói chuyện."

Lục Trường An giải trừ cải trang, đưa tay ngăn nàng lại, biểu lộ nghiêm túc nói: "Ngươi mau chóng lưu lại di ngôn, hung thủ là ai? Ta sẽ cho Mộ gia một câu trả lời thỏa đáng."

Mộ Tú Vân ngơ ngác một chút, hồng quang phản chiếu gương mặt tuyết, lộ ra một tia thê lương.

"Hung thủ là cướp Tu. Ba tên Luyện Khí hậu kỳ, đầu mang mặt nạ. Dẫn đầu là một tên Luyện Khí tầng chín không hề giống bình thường, có được Thượng phẩm pháp khí cung tiễn, cùng với phi điêu Linh cầm tốc độ cực nhanh..."

Nàng vừa miêu tả, đôi mắt như sao lộ ra vẻ không nỡ, vô ý thức nắm chặt bàn tay ấm áp của Lục Trường An, không cho rời khỏi lồng ngực của mình.

Nói xong hung thủ, Mộ Tú Vân như trút được gánh nặng.

Nàng lẳng lặng nhìn chăm chú Lục Trường An, khuôn mặt thanh lệ uyển chuyển, lộ ra một loại mỉm cười thoải mái: "Trường An, có thể chết trước mặt ngươi cũng là một sự may mắn."

"Ngươi có biết, năm đó vì sao ta tuyên bố không gả ra ngoài không? Ngươi rõ ràng tiên đồ xa vời, vì sao không muốn ở rể Mộ gia? Nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta... đứa bé nào đó trong tương lai, có thể cho ngươi đổi họ Lục."

Chân tình của Mộ Tú Vân trước khi chết thổ lộ hết, khiến Lục Trường An sửng sốt. Chỉ là, đại tiểu thư ngươi nghĩ cũng quá xa!

Vù! Lúc này, pháp lực Lục Trường An trống rỗng, nguyên khí tổn hao nhiều, không thể không dừng bí thuật trị liệu.

Mộ Tú Vân gắt gao nắm lấy tay hắn, chỉ có thể tiếp tục dán ở ngực.

"Trước khi chết, ngươi có thể ôm ta một chút hay không?" Trên mặt nàng hiện lên một vòng ngượng ngùng.

"Ừm."

Di nguyện của người sắp chết, Lục Trường An không tiện từ chối. Huống hồ, đại tiểu thư có rất nhiều vun trồng và chăm sóc hắn.
Bình Luận (1)
Comment
Giận dữ 7
Giận dữ
Reader
1 Tháng Trước
Mò qua truyện chữ mà ảm đạm quá
Trả lời
| 0