Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên

Chương 10


"Tiểu Bạch?" Hướng Linh Băng về đến nhà, không thấy Hách Liên Tiểu Bạch ở phòng khách, liền đi đến phòng của cô, sau khi gõ nhẹ cửa rồi đẩy cửa đi vào.
Hách Liên Tiểu Bạch dùng chăn che đầu, từ lúc Hướng Linh Băng đi tới đầu hành lang liền nghe được tiếng bước chân của nàng, nhưng không có bất kỳ động tác nào."Làm sao vậy?" Trong khoảng thời gian này cũng hiểu biết nhất định võ công cao cường của Hách Liên Tiểu Bạch, cũng đã quen chính mình vừa về tới nhà liền thấy Hách Liên Tiểu Bạch đáng yêu ôm gối chạy tới đón nàng, hôm nay sau khi vào nhà không nhìn thấy cô, không khỏi có chút lo lắng.

Hách Liên Tiểu Bạch nằm lỳ ở trên giường, muốn đứng dậy ôm Hướng Linh Băng một cái, nhưng vẫn còn u buồn, không khỏi mất tự nhiên uốn éo người không nói gì.

Hướng Linh Băng nhấc góc chăn đang che trên đầu cô, ôn nhu nói, "Như vậy sẽ khó thở lắm." Hách Liên Tiểu Bạch ngẩng đầu, chu môi, "Em biết Quy Tức Công." Quy Tức Công*?
[*Là một loại công pháp được mô phỏng theo cách hô hấp của rùa, tu luyện nội khí để kéo dài tuổi thọ, dùng để giả chết đánh lừa đối phương, nó còn có thể che giấu hơi thở, ẩn giấu tu vi võ công]
Hướng Linh Băng buồn cười chọt chọt mũi cô, "Biết em võ công cao cường."Nói đến cái này này, Hách Liên Tiểu Bạch lại sầu não, phồng miệng ngồi dậy, kéo gối ôm ở một bên qua ôm lấy, "Giống tỷ tỷ, có phải em rất đần độn không?"
Sao?Hướng Linh Băng khó hiểu nhìn cô, khi nhìn thấy mấy sợi tóc tán loạn trên trán cô, giúp cô vén qua một bên, "Sao lại hỏi như vậy?" Mặc dù Tiểu Bạch đơn thuần, nhưng mà rất thông minh a, rất nhiều thứ vừa học liền biết.

Bất quá, có một số thứ nàng không muốn Tiểu Bạch học, sợ làm mất đi sự đơn thuần của cô." Em không học được Lục Mạch Thần Kiếm..." Hách Liên Tiểu Bạch rất không vui nói, "Cái người Đoàn Dự kia học rất nhanh, nhưng mà em học thế nào cũng không học được."
Hướng Linh Băng trong lúc nhất thời có chút mơ hồ.

Đoàn Dự? Lục Mạch Thần Kiếm? Chẳng lẽ Thiên Long Bát Bộ có nguồn gốc từ Đào Hoa Nguyên? Không có lý đó a...Đoàn Dự, còn có tên Đoàn Chính Nghiêm, tên Hòa Dự, là một vị vua của Trung Quốc Bắc Tống Đại Lý, Đoàn Dự tại vị Vương quốc Đại Lý 39 năm, miếu hiệu "Hiến Thông, thụy hiệu "Tuyên Nhân Đế."
[*Miếu hiệu: là tên hiệu dùng trong tông miếu dành cho các vị vua sau khi họ đã qua đời, đây là một dạng kính hiệu khá đặc trưng của nền quân chủ Đông ÁThụy hiệu: là một dạng tên hiệu sau khi qua đời trong văn hóa Đông Á]

Nàng nhớ rõ là trong lịch sử ghi lại như vậy, tại sao lại biến thành ở Đào Hoa Nguyên.

Hướng Linh Băng phát hiện, từ khi biết Hách Liên Tiểu Bạch, kiến thức lịch sử của mình mỗi thời khắc đều bị đủ loại khiêu chiến."Đoàn Dự ở Đào Hoa Nguyên?" Hướng Linh Băng mở miệng hỏi."Không có a." Hách Liên Tiểu Bạch lắc đầu, "Không ở Đào Hoa Nguyên."
"Vậy em..." Hướng Linh Băng nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát, trong đầu linh quang chợt lóe, "Em vừa mới xem ti vi?"
"Ừm." Gật gật đầu, Hách Liên Tiểu Bạch vẻ mặt phiền muộn, "Tỷ tỷ của em nói, Tiểu Bạch là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp, nhưng mà Đoàn Dự kia lại lợi hại hơn Tiểu Bạch." Hướng Linh Băng đã không biết nên khóc hay nên cười, đau lòng xoa cánh mũi hơi nhíu lại của Hách Liên Tiểu Bạch, ôn nhu dỗ dành, "Tiểu Bạch đúng là vậy a, cái đó chỉ là phim truyền hình, Đoàn Dự không có lợi hại hơn Tiểu Bạch."
"Không phải thật?" Hách Liên Tiểu Bạch chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn Hướng Linh Băng.
"Ừ, đó là giả." Hướng Linh Băng ôm vai cô, "Ở bên ngoài, có rất nhiều thứ là giả, Tiểu Bạch không thể dễ tin tưởng nha."
"A..." Hách Liên Tiểu Bạch nghiêng đầu, nhìn con ngươi đen nhánh của Hướng Linh Băng, gật gật đầu, "Vâng." Hướng Linh Băng không nói gì thêm, lẳng lặng ôm Hách Liên Tiểu Bạch, tựa như đang suy nghĩ việc gì.

Mấy ngày gần đây đã dần quen với việc được Hướng Linh Băng ôm, Hách Liên Tiểu Bạch cũng không có bất kỳ giãy giụa tùy ý nàng ôm chính mình.

Một lúc lâu châm chước, Hướng Linh Băng cân nhắc mở miệng nói, "Tiểu Bạch, hôm nay chị đã để người đi hỗ trợ tìm tỷ tỷ em rồi."
"Thật sao?" Hách Liên Tiểu Bạch kinh hỉ, quay đầu nhìn nàng, "Vậy khi nào có thể tìm được tỷ tỷ?"
"Em đừng nóng lòng, người Trung Quốc quá nhiều, có thể phải mất một thời gian ngắn mới tìm được." Hướng Linh Băng thở dài, nhìn cô, "Tin tưởng chị, được không?" Nàng cũng đã để Tần Thụ cục trưởng cục an ninh thành phố B hỗ trợ tìm, hẳn là có thể tìm được, trừ khi...Hướng Linh Băng trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên bắt đầu lo lắng tỷ tỷ của Hách Liên Tiểu Bạch có lẽ đã ở cấm địa Đào Hoa Nguyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.


Hách Liên Tiểu Bạch nhìn thẳng vào mắt nàng, do dự một chút, gật gật đầu, "Em tin tưởng chị."
"Ừm." Thật ra thì trong lòng vẫn có hơi không tự tin, Hướng Linh Băng vẫn đáp ứng Hách Liên Tiểu Bạch, lại nói tiếp, "Tiểu Bạch, đi học ở trường đại học chị dạy có được không?"
Hôm nay Hách Liên Tiểu Bạch có thể luyện Lục Mạch Thần Kiếm trong ti vi đến phiền muộn, ngày mai Hách Liên Tiểu Bạch liền có khả năng luyện Quỳ Hoa Bảo Điển trong ti vi đến tẩu hỏa nhập ma.

Nàng cũng không muốn vừa về nhà liền thấy Tiểu Bạch đáng yêu nhà nàng cầm kim thêu hoa, mặc dù Tiểu Bạch không có biện pháp tự làm được...
"Đại học?" Hách Liên Tiểu Bạch không rõ mà lặp lại, "Đại học chi đạo, tại minh minh đức*?"
[*Đạo học làm việc lớn là ở chỗ làm rạng tỏ cái đức sáng của mình]
Hướng Linh Băng sửng sốt, sau đó lập tức bật cười." Thì ra Tiểu Bạch rất có tài văn chương nha..." Mặc dù《 Đại học 》là tác phẩm kinh điển của Nho gia nhưng đến thời Bắc Tống mới xuất hiện, nhưng mà những lời này, đã sớm xuất từ tác phẩm《 Lễ Ký 》, cho nên Hách Liên Tiểu Bạch biết cũng không có gì kỳ lạ."Tỷ tỷ của em dạy em..." Hách Liên Tiểu Bạch xấu hổ nói, "Tỷ tỷ của em mới lợi hại, biết rất nhiều rất nhiều thứ." Nhưng mà, duy độc chỉ có không thể luyện võ được.
Nghĩ đến đây, Hách Liên Tiểu Bạch không khỏi có chút buồn bã.

Tỷ tỷ không biết võ công, bị người khác bắt nạt thì làm sao bây giờ? Hướng Linh Băng dường như có thể đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, giơ tay lên gãi gãi gò má của người đang thất thần kia, "Đại học ấy, thật ra đó là một chỗ để mọi người có thể học hỏi kiến thức."
"A, em biết rồi, ở nơi của em cũng có." Hách Liên Tiểu Bạch bừng tỉnh đại ngộ kêu thành tiếng, chính là một lão tiên sinh mang theo một đám hài tử, "Quan quan thư cưu, tại hà chi châu*..."
[*Đôi chim thư cưu hót họa nghe quan quan, ở trên cồn bên sông...]
Vừa nói vừa rung đùi đắc ý, Hách Liên Tiểu Bạch đọc xong một câu liền dừng lại động tác, tò mò nhìn Hướng Linh Băng, "Giống tỷ tỷ, tại sao lại phải luôn lắc đầu vậy? Đong đưa như vậy, có chỗ tốt gì sao?"
"Chị không phải là mấy lão phu tử đó, chị cũng không biết." Nhịn cười chọt chọt chóp mũi của cô, con ngươi của Hướng Linh Băng không giấu được ý cười, "Ngày mai chị dẫn em đi xem trường học của chúng ta."

"Được." Ngày hôm sau, Hướng Linh Băng mang theo Hách Liên Tiểu Bạch trực tiếp tìm bạn tốt của ba mình, phó hiệu trưởng đại học B, nhà lịch sử học nổi tiếng Mạc Thượng Sơn."Mạc thúc thúc, để cho Tiểu Bạch tới khoa của chúng ta học đi." Hướng Linh Băng trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng khi ở trước mặt người khác, cũng không có ôn nhu như trước mặt Hách Liên Tiểu Bạch, mà giống như con gái nhỏ làm nũng với Mạc Thượng Sơn.

Mạc Thượng Sơn đẩy gọng kính trên mũi, xuyên thấu qua thấu kính hình vuông lóe sáng đánh giá Hách Liên Tiểu Bạch, trầm ngâm một lúc lâu mới nói, "Linh Băng à, không phải thúc thúc không giúp con, con bé mới mười sáu tuổi, cũng không hề có bằng cấp gì, làm sao có thể tới trường của chúng ta học được đây?"
"Ôi trời, Mạc thúc thúc, con chỉ muốn cho em ấy tới trường để học mà thôi, cũng không có muốn bằng cấp." Hướng Linh Băng quay đầu nhìn Hách Liên Tiểu Bạch, đáng thương nói với Mạc Thượng Sơn, "Để Tiểu Bạch tới học đi thúc, không cần bằng cấp."Mạc Thượng Sơn nghe vậy khó hiểu liếc nàng một cái, "Tại sao không cần bằng cấp?"Tới đại học B học mà không cần bằng cấp, vậy sau này làm sao tìm được công việc? Hướng Linh Băng thầm lẩm lẩm Mạc Thượng Sơn là lão cứng nhắc, trong miệng vẫn là xin ông, "Dù sao cũng không cần a, để em ấy tới học, đến lớp nhỏ mà con đang dẫn a."
Mạc Thượng Sơn lúc này cũng đã hiểu, cháu gái luôn lạnh lùng này tới xin chính mình để người kia đi học, là để người kia vào trong lớp của con bé sao? Nhưng mà cái chuyện không cần bằng cấp này, ông vẫn không thể nào lý giải được.

Hơn nữa, dựa theo trình tự mà nói, Hách Liên Tiểu Bạch quả thật là không hợp cách.
"Không được, cái này thúc không giúp con được." Mạc Thượng Sơn nghiêm túc nói, "Nếu không con để cho con bé đi tới trường trung học liên kết học một năm cấp ba, sau đó lại thi vào chỗ chúng ta..."
Hướng Linh Băng không khỏi thừa dịp Mạc Thượng Sơn không chú ý liền trừng mắt.

Để Hách Liên Tiểu Bạch đi học toán học hoá học vật lý sinh vật? Còn có tiếng Anh này nọ nữa? Cho dù không có học mấy cái này, để đứa nhỏ ngốc đi ra từ Đào Hoa Nguyên xem chủ nghĩa Mác Lênin tư tưởng Mao Trạch Đông, cũng không tin cô xem hiểu.

Hướng Linh Băng thở dài, suy nghĩ một chút rồi nói, "Tiểu Bạch chỉ làm mất mấy cái giấy chứng nhận đó thôi, để con cho người hỗ trợ nghĩ cách là được."Nói xong, trấn an vỗ vỗ vẻ mặt ngây thơ của Hách Liên Tiểu Bạch, cầm điện thoại đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Tần Thụ.

Một tiếng sau, người ở cục Quốc An đưa tất cả tài liệu tới.

Bằng tốt nghiệp từ nhà trẻ đến cao trung đều chuẩn bị.


Mạc Thượng Sơn nhìn mấy tài liệu này, bất đắc dĩ thở dài, "Linh Băng à, mấy cái này chỉ là giấy chứng nhận giả, con cũng muốn tới hù thúc thúc a." Hướng Linh Băng xấu hổ cười cười nói, "Mấy cái này đều là thật."
"Chúng đều thật, có điều, là đứa bé Tần gia kia làm ra à?" Mạc Thượng Sơn nói, tay lại lấy bút ký văn kiện, sau đó nói, "Hôm nay thúc thúc liền bán mặt mũi này cho con, miễn cho con mắng thúc là lão già cứng nhắc."
"Ha ha, làm gì có..." Hướng Linh Băng xấu hổ cười cười, tiến lên vài bước lấy tài liệu và văn kiện Mạc Thượng Sơn mới ký kia, nở nụ cười, "Cảm ơn Mạc thúc thúc, tụi con đi trước."
"Ừ, lúc rảnh thì tới nhà thúc ăn cơm biết không?"
"Đã biết Mạc thúc thúc." Sau khi làm xong tất cả các thủ tục, Hướng Linh Băng kéo Hách Liên Tiểu Bạch ra khỏi tòa nhà hành chính, người bên cạnh bỗng nhiên bừng bước lại.

"Tiểu Bạch, làm sao vậy?" Hướng Linh Băng có chút khó hiểu quay đầu nhìn cô.

Hách Liên Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn Hướng Linh Băng đứng dưới ánh mặt trời có vẻ càng thêm xinh đẹp, trong lòng mơ hồ xuất hiện cảm giác kỳ lạ, nhưng lại không bắt được.
"Làm sao vậy?" Thấy cô không phản ứng, Hướng Linh Băng hỏi lại lần nữa, gương mặt có chút ửng đỏ.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, làm cho nàng có hơi xấu hổ.
"Cảm ơn chị, Giống tỷ tỷ." Hách Liên Tiểu Bạch phục hồi tinh thần lại, biểu tình trên mặt vô cùng nghiêm túc, "Cảm ơn chị vì đã làm nhiều chuyện cho em như vậy." Từ lần đầu gặp nhau cho đến bây giờ, Hướng Linh Băng làm bao nhiêu chuyện cho cô, cô đều nhớ rõ.

"Giống tỷ tỷ, là người quan trọng giống tỷ tỷ, Tiểu Bạch sẽ bảo vệ Giống tỷ tỷ cả đời, cả đời sẽ thích Giống tỷ tỷ."
====================.

Bình Luận (0)
Comment